Lặng lẽ nhìn nhau vài giây, Ngu Hạ đỏ mặt, dưới ánh nhìn của Lý Duật, cô gấp quyển truyện tranh lại, hàng mi dài run rẩy nom vô cùng đáng yêu, khiến người ta không kìm được gặng hỏi, bắt nạt cô.
Nhận ra điều này, Lý Duật quay đầu, để mặc cô che tên quyển truyện rồi giấu đi.
Đợi Ngu Hạ làm xong tất cả, anh mới nhìn khuôn mặt xinh đẹp, rạng rỡ của cô lần nữa: “Có cần đặt lại lên giá sách không?”
Lý Duật có lòng tốt nhắc nhở.
Ngu Hạ cảm thấy anh đang cố ý, cô bực bội trợn mắt nhìn anh, trong đôi mắt hạnh tròn xoe như ẩn giấu một chiếc móc câu, cực kỳ thu hút người khác: “Không cần.”
Sợ Lý Duật lại nói gì đó làm cô không đáp lại được, cô vội bổ sung: “Cậu mặc kệ tôi đi.”
“...”
Nghe thấy lời nói như mệnh lệnh của cô, Lý Duật nhếch môi, phối hợp: “Được thôi.”
Có được sự đảm bảo của Lý Duật, Ngu Hạ nhét cuốn truyện tranh vào cặp sách, chuẩn bị tối nay nói với Trần Vi Nguyệt một tiếng, cô mượn quyển truyện này đi.
Kéo khóa cặp sách cẩn thận xong, Ngu Hạ mới nhớ ra: “Một mình cậu tới đây à?”
“Không.” Lý Duật nói: “Vương Tân Giác cũng tới.”
Ngu Hạ bất giác trừng to mắt: “Chẳng trách không thấy Tranh Tranh đâu nữa, họ ở bên kia chọn sách à?”
Lý Duật gật đầu: “Muốn qua đó không?”
Ngu Hạ suy nghĩ trong giây lát: “Thôi vậy, tôi không muốn đi.”
Cô lười.
Lý Duật ừm một tiếng, liếc mắt nhìn hai cốc trà sữa đã uống hết trên mặt bàn: “Đói chưa?”
Cũng sắp tới giờ ăn cơm trưa rồi.
Thực ra Ngu Hạ còn ổn nhưng khoảnh khắc nhìn vào mắt Lý Duật, cô không kìm được mà gật đầu: “Đói rồi, tôi muốn đi ăn cơm.”
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ về phía sau quán cà phê truyện tranh: “Bên kia có đồ ăn, chúng ta qua đó ăn nhé?”
Lý Duật không có ý kiến gì: “Hỏi bọn họ xem sao.”
Ngu Hạ ừ một tiếng.
Vương Tân Giác với Thẩm Nhạc Tranh thấy ăn ở đâu cũng được, vừa hay bọn họ đang đói.
Bốn người đăng ký mượn truyện xong xuôi, sau đó đi vào sâu trong con hẻm.
Quán cà phê truyện tranh ở ngay đầu ngõ, đi sâu vào trong là một con phố được thiết kế rất thú vị, thích hợp để chụp ảnh, check in. Hai bên phố là các quán nhỏ đa dạng, ăn uống, giải trí muốn gì có đó.
Sách Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh vừa mượn được Lý Duật xách trong tay, thoạt nhìn anh xách rất nhẹ nhàng.
Cô đứng bên cạnh Lý Duật, nhìn con phố ồn ào nhộn nhịp một vòng, sau đó thương lượng với Thẩm Nhạc Tranh: “Cậu muốn ăn gì?”
Thẩm Nhạc Tranh suy nghĩ một lát rồi đề nghị: “Ăn thịt nướng nhé?”
Bốn người đi vào quán thịt nướng cách đó không xa.
Mười một rưỡi, trong tiệm không đông lắm. Bốn người đi vào, thuận lợi tìm được bàn có tầm nhìn tốt rồi ngồi xuống.
Gọi món xong, Ngu Hạ thảo luận với Thẩm Nhạc Tranh, đợi lát nữa ăn cơm xong, họ sẽ lại đi dạo phố.
Lúc mới đến đây, cô phát hiện ra bên cạnh có một cửa hàng trang sức, trong tủ kính bày rất nhiều trang sức đẹp mắt.
Thẩm Nhạc Tranh: “Được, lát nữa tụi mình đi.”
Trong lúc nói chuyện, cô ấy lấy điện thoại ra chuẩn bị tự sướng vài tấm, thế rồi bỗng ngạc nhiên kêu lên: “Lăng Ngạn gửi tin nhắn cho tớ.”
Ngu Hạ không bất ngờ chút nào, cô thuận miệng hỏi: “Cậu ấy nói gì thế?”
“Cậu ấy hỏi tớ...” Thẩm Nhạc Tranh nói một nửa rồi liếc mắt nhìn người đang cúi đầu lướt điện thoại phía đối diện, cô ấy ghé tai Ngu Hạ thì thầm: “Cậu ấy hỏi tớ với cậu cuối tuần có hẹn với ai đấy.”
“...”
Ngu Hạ nhíu mày: “Cậu ấy tìm hiểu rõ ràng thế làm gì?”
Thẩm Nhạc Tranh trừng cô, nhất thời không biết có nên nhắc nhở cô hay không: “Cậu cảm thấy sao?”
“Tớ cảm thấy cậu ấy chỉ không muốn thay đổi thời gian đón gió tẩy trần nên mới làm mọi chuyện phức tạp lên thôi.” Ngu Hạ bình luận.
Thẩm Nhạc Tranh tròn mắt: “... Cậu nói thế cũng không phải không có lý.”
Ngu Hạ ừm một tiếng, sau đó nhìn điện thoại cô ấy: “Cậu nói tớ có hẹn với bạn rồi, cậu ấy lạ thật đấy, muốn biết sao không hỏi thẳng tớ?”
Thẩm Nhạc Tranh gian nan tìm một lý do cho Lăng Ngạn: “Chắc là cậu ấy cảm thấy hỏi thẳng cậu có hơi mạo muội.”
“?”
Ngu Hạ thắc mắc: “Cậu ấy hỏi cậu chuyện của tớ thì không cảm thấy mạo muội sao?”
Cô lẩm bẩm: “Lẽ nào người trong giới giải trí đều không có thói quen giao lưu trực tiếp?”
Vấn đề này, Thẩm Nhạc Tranh không trả lời nổi.
Cô ấy thì thầm nói: “Chắc là vậy, dù sao thì giới giải trí cũng tương đối phức tạp.”
Ngu Hạ nghĩ một lát: “Cũng phải.”
Cô dựa lại gần Thẩm Nhạc Tranh: “Thôi bỏ đi, mặc kệ cậu ấy, cậu nói tớ hẹn bạn rồi, bảo cậu ấy cứ trực tiếp hỏi tớ đi.”
Hai người túm tụm lại, thì thầm vài câu, nhân viên phục vụ đưa đồ ăn lên.
Một khoảng thời gian không ăn thịt rồi, Ngu Hạ hơi thèm. Có điều cô sẽ không nướng, kỹ thuật nướng của cô không tốt, vì thế, công việc nướng thịt này rơi vào tay đám Lý Duật và Vương Tân Giác.
Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh quen với hai người rồi nên cũng không khách sáo với họ, các cô yên tâm hưởng thụ sự chăm sóc của hai người.
Thấy thịt trong đ ĩa ngày càng nhiều, Ngu Hạ nói với người đang chăm chú nướng thịt: “Lý Duật.”
Lý Duật nhìn cô.
Ngu Hạ đẩy đ ĩa về phía anh: “Cậu ăn chút đi, tôi không cần nhiều như thế.”
Cô làm gì ăn nhiều thế đâu.
Lý Duật chưa nói gì, Thẩm Nhạc Tranh bên cạnh nhìn đống thịt chất cao như núi trước mặt cô, sau đó bật cười.
Cười một lát, cô ấy trêu Ngu Hạ: “Không ăn hết, hay là chia cho tớ một ít.”
Ngu Hạ liếc xéo cô ấy: “Cậu cũng ăn nhiều rồi mà.”
Thẩm Nhạc Tranh: “...”
Nghe xong, trong mắt Lý Duật hiện lên ý cười nhàn nhạt.
...
Ăn cơm xong, bốn người bắt đầu dạo chơi.
Không cần quay về trường vội, buổi chiều lớp họ cũng không có nhiều việc, hoàn toàn có thể hoạt động tự do.
Trạm dừng đầu tiên của Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh là cửa hàng trang sức đối diện tiệm thịt nướng.
Hai người vào đó, Vương Tân Giác với Lý Duật đứng ngoài cửa, không hiểu sao nhìn có vẻ ngốc nghếch.
Lý Duật đang nghĩ có cần vào quán trà sữa bên cạnh đợi hai người không thì điện thoại trong tay vang lên.
Lấy điện thoại ra nhìn, anh hơi bất ngờ: “Tôi đi nghe điện thoại.”
Vương Tân Giác xua tay: “Đi đi.”
Cạnh cửa hàng có nhiều người, Lý Duật lặng lẽ đi xa hơn chút, đến khu vực ít người, cũng khá yên tĩnh.
“Alo ạ.” Anh nghe điện thoại, giọng điệu không nóng không lạnh.
Người bên kia hơi bất ngờ khi nghe giọng điệu của anh, người đó hừ nhẹ: “Thằng nhãi này, có phải cháu lại không lưu số của dì có đúng không?”
Lý Duật: “... Lưu rồi mà.”
Nghe thấy hai từ đó, người bên kia càng bất ngờ hơn: “Lưu rồi á?”
“Dì út.” Biết người bên kia còn muốn nói gì đó, Lý Duật mở lời trước: “Dì gọi điện cho cháu vào giờ này có chuyện gì sao?”
Người gọi điện thoại cho Lý Duật là dì út của anh, em gái ruột của mẹ anh, Dụ Niệm Chi, sau khi tốt nghiệp đại học, cô ấy ra nước ngoài du học. Tốt nghiệp thạc sĩ xong thì làm việc trực tiếp ở Mỹ, rất ít khi về nước.
Cô ấy chỉ lớn hơn Lý Duật mười tuổi, vì thế khi ở chung với nhau, hai người chẳng giống dì cháu chút nào.
“Nhóc con, cháu chỉ mong dì cháu xảy ra chuyện có phải không?” Dụ Niệm Chi nghe Lý Duật nói xong, cô ấy bực mình: “Không có chuyện gì thì dì không thể tìm cháu à?”
Lý Duật vẫn giữ im lặng.
Dụ Niệm Chi cũng biết lời này của mình hơi dư thừa, cô ấy hừ lạnh: “Dì nghe nói mấy ngày nay trường cháu tổ chức đại hội thể thao?”
Lý Duật dạ một tiếng.
Dụ Niệm Chi: “Vậy có nghĩa là các cháu có thể hoạt động tự do sao?”
Lý Duật hỏi gì đáp nấy: “Có thể ạ.”
Nghe thế, Dụ Niệm Chi cười, không hề khách sáo: “Được rồi, thế cháu đến đón dì đi.”
“...”
Lý Duật ngẩn ra, lát sau mới phản ứng lại được: “Dì ở sân bay ư?”
Dụ Niệm Chi: “Ừ, mau lên, nếu một tiếng nữa cháu còn chưa tới, dì sẽ kể chuyện hồi nhỏ cháu tè dầm ra giường cho bạn cháu biết.”
Lý Duật cạn lời: “Dì gửi vị trí cụ thể cho cháu, giờ cháu qua ngay.”
Dụ Niệm Chi: “Được rồi, gửi qua wechat cho cháu rồi, nhanh lên đấy.”
“Vâng.”
Cúp điện thoại, Lý Duật quay về cửa hàng trang sức.
Vương Tân Giác không đứng ngoài cửa nữa, anh nhìn vào trong cửa hàng, thấy Ngu Hạ còn đang chọn kẹp tóc.
Lý Duật không nghĩ nhiều, nhấc chân bước vào tiệm.
“Cái này đẹp hơn.”
Bên cạnh xuất hiện giọng nói quen thuộc, Ngu Hạ sững sờ một lát rồi nhìn Lý Duật: “... Cái nào cơ?”
Lý Duật duỗi tay chỉ kẹp tóc hình giọt nước màu xanh lá cây trên tay phải cô: “Cái này.”
“Ồ.” Ngu Hạ nắm chiếc cặp tóc trong lòng bàn tay: “Vậy tôi mua cái này.”
Lý Duật gật đầu, nhìn đồ cô đã chọn xong trong chiếc giỏ nhỏ, anh hỏi: “Còn mua cái khác không?”
Ngu Hạ tò mò nhìn anh: “Cậu có chuyện phải đi à?”
“Ừm.” Lý Duật nói với cô: “Dì út tôi về nước rồi, tôi phải đến sân bay một chuyến.”
Ngu Hạ sửng sốt, cô vội nói: “Thế cậu đi mau lên đi, lát nữa tôi về trường mới nhóm Thẩm Nhạc Tranh cũng được.”
Lý Duật cụp mắt, con ngươi đen láy nhìn mặt cô: “Vậy tôi đi đây.”
Ngu Hạ ngoan ngoãn gật đầu, thì thầm nói: “Chú ý an toàn.”
Sau khi Lý Duật đi, Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh đi dạo thêm một lát rồi mới gọi Vương Tân Giác vẫn luôn đợi họ ở quán trà sữa bên cạnh cùng về trường.
Chạng vạng, một mình Ngu Hạ gọi xe về nhà.
Khiến cô bất ngờ là lúc về đến nhà, Ngu Thanh Quân đã ở nhà từ lâu rồi.
Vừa hỏi xong, cô nhìn thấy sắc mặt Ngu Thanh Quân không tốt lắm: “Mẹ, có phải mẹ bị ốm rồi không?”
“Không sao.” Ngu Thanh Quân nắm lấy tay cô, kéo cô ngồi xuống sô pha, dịu giọng: “Bụng hơi khó chịu nên mẹ mới về trước.”
Ngu Hạ: “Chỉ có mỗi bụng khó chịu thật không?”
“Ừm.” Ngu Thanh Quân thất khuôn mặt bị dọa tái nhợt của cô, bà cười yếu ớt: “Mẹ đã bao giờ lừa con chưa?”
Ngu Hạ vâng một tiếng, cô ôm cánh tay bà rồi làm nũng: “Lần này cũng không được lừa con.”
Bụng Ngu Thanh Quân khó chịu là thật, khoảng thời gian gần đây, bà làm việc lao lực quá độ nên trong kỳ s1nh lý, bà không chịu được, bị đau đến mức phải tan làm trước để về nghỉ ngơi: “Không đâu, mẹ thực sự không lừa con.”
Ngu Hạ gật đầu: “Thế thì tốt rồi, mẹ có cần túi chườm nóng không?”
“Không cần.” Ngu Thanh Quân chỉ hơi mệt thôi: “Mẹ nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.”
Mẹ con hai người ngồi trên sô pha, dì Dương bưng hai cốc đường đỏ từ bếp ra, đưa cho hai người: “Trời lạnh rồi đấy, Hạ Hạ cũng uống một cốc đi.”
Ngu Hạ: “Cảm ơn dì Dương.”
Dì Dương buồn cười nhìn cô: “Con bé này lại còn khách sáo với dì Dương làm gì.”
Vừa dứt lời, dì Dương nhớ ra: “Hôm nay không về cùng Tiểu Duật sao?”
Ngu Hạ vừa định nói thì Ngu Thanh Quân đã mở lời: “Dì út của Tiểu Duật về nước rồi, chắc là hai ngày này, thằng bé sẽ ở nhà ông ngoại nó.”
Buổi chiều, lúc Lý Duật đi đón Dụ Niệm Chi, anh đã gọi điện thoại cho Ngu Thanh Quân.
Nghe vậy, dì Dương ồ một tiếng: “Vậy không phải ngày mai Hạ Hạ phải đi học một mình sao?”
“... Lúc trước cháu cũng đi học một mình mà.” Ngu Hạ nói trong vô thức.
Dì Dương không nhiều lời nữa, bà ấy quay lại bếp nấu cơm tối.
Ngu Hạ với Ngu Thanh Quân ngồi im, uống đường đỏ, không nói chuyện.
Một lát sau, Ngu Hạ không nhịn được: “Mẹ ơi.”
Ngu Thanh Quân quay đầu qua: “Muốn hỏi mẹ cái gì?”
Ngu Hạ mím môi, nhìn bà: “Mẹ có quen dì út của Lý Duật không?”
“Cũng quen.” Ngu Thanh Quân nói với cô: “Dì út Tiểu Duật nhỏ hơn mẹ thằng bé nhiều, lúc trước mẹ chỉ gặp cô ấy có mấy lần, hiểu biết về cô ấy phần lớn đều qua lời kể của mẹ Tiểu Duật.”
Ngu Hạ gật đầu: “Ò.”
Ngu Thanh Quân nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, bà buồn cười: “Sao thế? Con hiếu kỳ về dì út của thằng bé lắm à?”
“Không ạ.” Ngu Hạ lắc đầu.
Cô làm gì hiếu kỳ về dì út của Lý Duật đâu, cô chỉ... hiếu kỳ về Lý Duật thôi.
Có điều lời này cô tạm thời không muốn nói cho Ngu Thanh Quân nghe.
Ngu Thanh Quân thấy dáng vẻ không muốn kể của cô, bà cũng không ép hỏi nữa.
Bà xoa đầu Ngu Hạ, nói khẽ: “Có phải con lo lắng dì út của Tiểu Duật về nước rồi, thằng bé sẽ không thể ở cùng chúng ta nữa không?”
Ngu Hạ ngẩn ra, cô tròn mắt hỏi: “Cậu ấy sẽ thế sao?”
Cô chưa nghĩ tới điều này.
Ngu Thanh Quân mỉm cười: “Chắc là không đâu.”
Có điều bà cũng không chắc chắn lắm: “Trước đây dì út của Tiểu Duật vẫn luôn ở nước ngoài, mẹ cũng không biết cô ấy được nghỉ, về nước chơi một khoảng thời gian hay là từ chức về nước để phát triển nữa.”