Lăng Ngạn nhìn người đang nói chuyện với dì Dương, cậu ấy nheo mắt: “Ngu Hạ, cậu ấy là họ hàng của dì Dương sao?”
“Không phải đâu.” Ngu Hạ nói: “Cậu ấy là họ hàng nhà tớ.”
Cô nói với Lăng Ngạn: “Cậu ấy sống ở nhà tớ.”
Lăng Ngạn: “...”
Cậu ấy bất giác nhíu mày, đang tính nói gì đó thì người nọ đi ra khỏi phòng bếp, ngước mắt nhìn thoáng qua mấy người họ bên này. Ánh nhìn ấy, Lăng Ngạn có thể gọi đó là một sự khiêu khích.
Cậu ấy im lặng một thoáng, không kìm lòng được bèn hỏi Ngu Hạ: “... Họ hàng ư? Có phải là họ hàng có quan hệ huyết thống không?”
Ngu Hạ đi tới sô pha ngồi xuống, tiện tay mở TV: “Tất nhiên không có quan hệ huyết thống.”
Còn cần phải có quan hệ huyết thống nữa sao?
Lăng Ngạn sầm mặt: “Không có quan hệ huyết thống thì đâu tính là họ hàng?”
Ngu Hạ cảm thấy lời này của bạn mình thật kỳ lạ, cô nhìn cậu ấy: “Đâu nhất thiết phải có quan hệ huyết thống thì mới được gọi là họ hàng, đúng không?”
Lăng Ngạn bị cô chặn họng, đang định nói thêm thì Ngu Hạ đứng lên trước, nhoẻn miệng cười với người ta: “Lý Duật, tôi muốn uống nước.”
“...”
Lý Duật quay người vào phòng bếp, rót cho Ngu Hạ và Thẩm Nhạc Tranh một ly nước.
Ngu Hạ: “Cảm ơn cậu.”
Thẩm Nhạc Tranh: “Cảm ơn.”
Lăng Ngạn nhìn họ, mí mắt giật giật: “Ngu Hạ.”
“Có gì không?” Ngu Hạ đang bưng ly, tranh thủ đáp lại cậu ấy.
Ngu Hạ “ờ” một tiếng: “Dì Dương ơi, Lăng Ngạn muốn uống nước ạ.”
Lăng Ngạn: “...”
Dì Dương đang rửa trái cây trong bếp, đáp lại cô: “Có ngay đây.”
Chẳng mấy chốc, dì Dương bưng trái cây đã rửa sạch mà đám Ngu Hạ mang về từ vườn trái cây và ly nước cho Lăng Ngạn ra khỏi bếp, đặt trên bàn trà trước mặt bọn họ: “Tiểu Ngạn uống nước đi cháu.”
Dì Dương cười vui vẻ: “Phim mới đóng máy rồi hay sao mà nay cháu có thời gian về?”
Lăng Ngạn gật đầu.
Dì Dương cười: “Vậy ít bữa nữa cháu có phải quay về đoàn làm phim không?”
“Không ạ.” Lăng Ngạn nhìn hai người đang nói chuyện bên cạnh, ho một tiếng thật mạnh, nói với dì Dương: “Trước hết, cháu muốn quay lại trường một thời gian, có lẽ đến kỳ nghỉ đông cháu mới vào đoàn làm phim.”
Dì Dương gật đầu, thở dài: “Cũng đúng, giờ ở lứa tuổi này của mấy đứa, học hành là trên hết, quay phim gì gì đó để dịp nghỉ thì tốt hơn.”
Lăng Ngạn hùa theo: “Dạ, dì Dương nói đúng.”
Dì Dương không ở lại phòng khách lâu, sắp đến giờ chuẩn bị cơm tối, sau khi bà ấy hỏi Lăng Ngạn và Thẩm Nhạc Tranh muốn ăn món gì thì quay người về phòng bếp.
Dì Dương vừa đi, không hiểu sao phòng khách chỉ còn âm thanh phát ra từ TV.
Thẩm Nhạc Tranh hết nhìn trái lại nhìn phải, tự dưng cô nàng cảm giác mình thật thừa thãi.
Để tránh cho bầu không khí chìm ngập trong khói thuốc súng, cô ấy hắng giọng, chủ động lên tiếng: “Lăng Ngạn, cậu có biết mình về đúng lúc lắm không?”
Lăng Ngạn: “Ý là sao?”
Thẩm Nhạc Tranh: “Tuần sau chúng ta sẽ thi giữa kỳ.”
Lăng Ngạn: “...”
Nhìn vẻ khốn đốn của Lăng Ngạn, Ngu Hạ không khỏi bật cười: “Cậu muốn tham gia kỳ thi giữa kỳ sao?”
Lăng Ngạn lườm cô: “Về thì cũng về rồi.”
Không thi cũng không được.
Ngu Hạ gật đầu, dành cho cậu bạn một ánh mắt: “Vậy chúc cậu may mắn.”
Lăng Ngạn im lặng.
Nghe ba người nói chuyện, Lý Duật chuẩn bị lên lầu, anh đứng bên cạnh Ngu Hạ, nói với cô: “Tôi về phòng làm bài tập.”
Ngu Hạ còn chưa kịp nói gì thì Lý Duật đã xoay người rời đi.
Lý Duật vừa đi, phòng khách lập tức yên tĩnh.
Ban đầu Thẩm Nhạc Tranh cũng muốn đi, song vừa nghĩ tới việc mình đầu quân làm fan couple của Ngu Lý không hợp nhau, cô ấy lại cảm thấy mình đang gánh vác trọng trách nên tạm thời không đi được.
Thế là Thẩm Nhạc Tranh chỉ có thể kiên trì, chen vào giữa hai người họ.
Nhưng hình như cô nàng nghĩ nhiều rồi.
Lăng Ngạn đối xử với Ngu Hạ vẫn như trước, không có gì đặc biệt, cũng không có hành động bất ngờ.
Ngu Hạ cũng giống thế, trong lòng cô, Lăng Ngạn cũng là bạn cùng lớp kiêm bạn thân giống Thẩm Nhạc Tranh và Thích Hy Nguyệt.
Ban đầu Lăng Ngạn muốn ở lại nhà họ Ngu ăn cơm.
Nhưng không ngờ, một lúc sau cậu ấy nhận được điện thoại của người quản lý, bảo có một bữa xã giao, muốn cậu ấy qua đi chung.
Lăng Ngạn hết cách, đành phải đi trước.
Trước khi đi, Lăng Ngạn cố tình gọi Ngu Hạ ra tiễn mình.
Ngu Hạ không hiểu: “Người quản lý của cậu không tới cửa đón à?”
Lăng Ngạn chỉ ước có thể mở đầu cô ra, xem thử thần kinh trong đó thẳng đuột ra sao. Cậu ấy hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “... Cậu không thể tiễn tớ ra cửa sao?”
Ngu Hạ im lặng, cô còn tính nói Lăng Ngạn là con trai con lứa to đầu mà còn cần tiễn với chả đưa, cơ mà thế có bị coi là già mồm cãi láo không nhỉ?
Nhưng cũng nể tình bạn mình ở đoàn làm phim cực khổ mấy tháng trời, cô miễn cưỡng đồng ý: “Đi nào.”
Ra khỏi nhà họ Ngu, Lăng Ngạn ngoái đầu lại nhìn.
Hơi bất ngờ là trên lầu không có ai thò đầu ra. Cậu ấy sầm mặt, liếc mắt nhìn người bên cạnh: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ: “Gì đó?”
Lăng Ngạn im lặng vài giây, không nhịn được hỏi: “Người kia không có quan hệ thân thích với cậu, với lại cũng không lớn lên cùng nhóm chúng ta, vậy mà ba mẹ cậu yên tâm để cậu ấy sống cùng nhà sao?”
“?”
Ngu Hạ mông lung, dời ánh mắt từ màn hình điện thoại sang mặt cậu ấy: “Tại sao ba mẹ tớ không yên tâm?”
Lăng Ngạn nghẹn lời, nói lắp bắp: “Chẳng lẽ ba mẹ cậu không lo... Không lo mấy chuyện xảy ra ngoài xã hội ư?”
Cậu ấy nhắc nhở cô.
Ngu Hạ im lặng một lúc: “Thứ nhất, Lý Duật không phải người như vậy.”
Tuy rằng ngay từ đầu Ngu Hạ cự nự việc Lý Duật ở nhà mình, cô cũng từng nghĩ tới vấn đề đó. Nhưng đến ngày thứ hai quen Lý Duật, Ngu Hạ đã biết anh không phải loại người đó, anh khinh thường mấy chuyện này.
Lăng Ngạn: “Vậy thứ hai là gì?”
Ngu Hạ liếc cậu bạn bằng ánh mắt chê bai: “Thứ hai là nếu như suy nghĩ của đối phương bẩn thỉu, thì dù có là họ hàng máu mủ đi chăng nữa, cũng không an toàn đúng không?”
Cô từng đọc trên mạng, có rất nhiều trường hợp nữ sinh bị họ hàng quấy rối.
“...”
Lăng Ngạn bị Ngu Hạ nói cho á khẩu, cứng họng không đáp lại được.
Một lát sau, cậu ấy thì thầm một câu: “Cậu biết ý tớ mà.”
Ngu Hạ cười: “Tớ biết cậu lo lắng cho tớ nhưng Lý Duật thật sự không phải người như vậy.”
Cô nhìn Lăng Ngạn: “Khi nào cậu về trường, quen với cậu ấy lâu sẽ biết người ta trông thì lạnh lùng đấy, chứ thật ra nhân cách cực kỳ tốt, biết đâu cậu sẽ thích cậu ấy cũng nên.”
Lăng Ngạn nghẹn lời, bực bội nói: “Không thể nào.”
Cậu ấy thích Lý Duật? Lăng Ngạn đâu có điên.
Ngu Hạ không hiểu vì sao cậu ấy lại phản ứng gay gắt như vậy, cô chỉ “ồ” một tiếng, cũng chẳng để bụng thái độ của bạn: “Không thích thì thôi, sao cậu phản ứng gay gắt thế? Quay xong bộ phim vừa rồi có vui không?”
Lăng Ngạn nghiến răng: “Không.”
Trong lúc nói chuyện, hai người đi tới cửa chung cư.
Xe đưa đón của Lăng Ngạn đã đợi sẵn ở ven đường, cậu ấy liếc đằng xa, bước chân tạm dừng: “Tiễn tới đây thôi, tớ phải đi rồi.”
Ngu Hạ gật đầu, cười nói: “Vậy gặp cậu ở trường nhé?”
Lăng Ngạn đáp ừ: “Thứ hai gặp lại.”
Ngu Hạ mỉm cười, nhìn vẻ mặt buồn bực của cậu ấy mà không nhịn được cười: “Lăng Ngạn.”
Lăng Ngạn: “Có gì không?”
Ngu Hạ cười rạng rỡ với cậu ấy, nghiêm túc nói: “Mừng cậu quay về đi học cùng bọn tớ.”
Lăng Ngạn khựng lại, lòng vô cớ thấy vui.
Cậu ấy nhếch môi, nói với vẻ hơi mất tự nhiên: “Biết rồi, tớ có mang quà cho mấy cậu, thứ hai sẽ đưa.”
Ngu Hạ: “Được thôi.”
…
Nhìn Lăng Ngạn lên xe, Ngu Hạ quay người về nhà.
Lúc cô về đến nhà, Thẩm Nhạc Tranh đã không còn ở phòng khách.
Ngu Hạ đi thẳng lên lầu, Thẩm Nhạc Tranh đang làm bài tập ở phòng cô, còn cửa phòng bên cạnh thì đóng chặt.
“Lý Duật vẫn làm bài tập trong phòng à?” Cô hỏi.
Thẩm Nhạc Tranh chớp mắt, nhìn cô với vẻ rất chi hoang mang: “Cậu hỏi tớ á?”
Ngu Hạ: “…”
Hình như cô hỏi nhầm người rồi.
Im lặng một lúc, cô đi ra ngoài.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, Lý Duật lên tiếng đáp lại, anh ngoái đầu nhìn người đứng ngoài thò đầu vào: “Lý Duật, cậu vẫn đang làm bài tập đấy à?”
Lý Duật ngước mắt lên, thấy vẻ lấy lòng trên mặt cô, chỉ “ừ” một tiếng không rõ tâm trạng.
Ngu Hạ nói “ồ”, bước vào phòng Lý Duật mà không xin phép: “Cậu làm mấy bài rồi?”
Lý Duật chưa kịp đáp lại, cô đã nhìn thấy bài thi toán để trên bàn anh.
Ngu Hạ ngố mất vài giây, nói với vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cậu đã làm xong hai trang đề toán rồi?”
Lý Duật xoay cây bút đen trong tay, đôi mày đẹp đẽ nhướng lên: “Ừm.”
Ngu Hạ đã có nhận thức sâu sắc về sự chênh lệch giữa người với người, cô đau lòng một giây, nhìn anh lên án: “Cậu đúng là biết cách chọc giận người khác.”
Lý Duật: “Có sao?”
Ngu Hạ nghe ngữ điệu của anh, bèn trừng mắt với Lý Duật: “Có.”
Lý Duật cong môi: “Tôi viết môn ngữ văn chậm hơn.”
Nhắc tới ngữ văn, Ngu Hạ hơi tò mò: “Cậu có nắm chắc thi được 130 điểm trong bài thi giữa kỳ lần này không?”
Lý Duật: “... Sao lại hỏi vậy?”
Ngu Hạ chớp chớp mắt: “Tôi hỏi thay cô Trương.”
Lý Duật liếc cô, thái độ hời hợt: “Không biết.”
Ngu Hạ cứng họng, nhắc nhở anh: “Vậy hai ngày nay cậu ôn ngữ văn cho kỹ nhé, cố gắng giữ vững vị trí đứng nhất khối.”
Đợt thi giữa kỳ lần này của họ không chia xã hội với tự nhiên. Cuộc thi giữa kỳ và cuối kỳ trước đây của trường trung học thuộc đại học Sư phạm khác với kỳ thi hàng tháng, họ phải thi hết tất cả các môn.
Vừa nghĩ đến đây, không hiểu sao Ngu Hạ thấy hơi lo, cô không thích tất cả các môn tự nhiên, cả ba môn kia cô học không tốt.
Lý Duật đang định tiếp lời, song lại thấy nụ cười trên mặt cô cứng đờ: “Cậu sao vậy?”
Ngu Hạ rầu rĩ nói: “Tôi... Hơi lo cho thành tích giữa kỳ của mình.”
“…”
Hiếm khi Lý Duật thấy cô như vậy, suýt nở một nụ cười không có ý tốt.
Nhưng để tránh cho Ngu Hạ không vui, anh kìm khóe môi đang cong lên, thấp giọng hỏi: “Sợ thi ba môn tự nhiên không tốt?”
Ngu Hạ: “Bốn môn tự nhiên chứ.”
Cô sửa lại lời Lý Duật: “Còn toán nữa.”
Lý Duật vỡ lẽ, hỏi cô: “Cậu muốn học bù không?”
Trong tích tắc, mắt Ngu Hạ sáng bừng lên: “Khi nào? Còn kịp không?”
Lý Duật suy nghĩ một hồi: “Ngày mai đi.”
Anh nói: “Tối nay cậu làm bài tập về nhà trước.”
Ngu Hạ mừng rỡ: “Được thôi, vậy ngày mai mấy giờ chúng ta bắt đầu?”
Nhớ Ngu Hạ có thói quen ngủ nướng cuối tuần, Lý Duật chần chừ: “Mười giờ được không?”
Ngu Hạ không có ý kiến, mà cũng không dám có ý kiến.
Quyết định hôm sau học bù, Ngu Hạ chuẩn bị về phòng làm bài tập.
Bỗng dưng Lý Duật gọi cô: “Ngu Hạ.”
Ngu Hạ liếc mắt, nhìn gương mặt gần trong gang tấc không lẫn vào đâu của anh: “Còn gì không?”
Lý Duật cụp mi, kéo gần khoảng cách giữa hai người, thờ ơ lên tiếng: “Quan hệ của cậu với người tên Lăng Ngạn vừa rồi rất tốt à?”