Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Chương 16: Hàn băng linh chủng



Người mà Cung Ngô Đồng sẽ yêu lúc phát tác mị ma văn không hề nhất định, có khi là nhìn mặt, có khi là xem tính tình, khi thì lại coi trọng người đầu tiên mình gặp lúc mới phát tác, căn bản không có cách nào đoán trước.

Bốn năm trước, Vân Lâm Cảnh còn chưa phải Tông chủ Cửu Phương tông, Cung Ngô Đồng bị lệnh cưỡng chế của Cung Xác ép không cho ra ngoài một mình gây hoạ, y liền nhao nhao ầm ĩ đòi Vân Lâm Cảnh dẫn mình ra ngoài chơi.

Vân Lâm Cảnh ý chí sắt đá, duy chỉ mềm lòng với đại sư huynh cùng lớn lên từ nhỏ, nhất thời không đỡ nổi bèn lén lút dẫn Cung Ngô Đồng rời Cửu Phương tông.

Lúc ấy hắn cũng không ngờ, chỉ là một khắc mềm lòng lại suýt chút nữa khiến hắn hối hận cả đời.

Cung Ngô Đồng khi đó vừa mới cập quan được hai năm, tính tình bướng bỉnh bốc đồng, vừa tới ngày hai mươi bốn là Vân Lâm Cảnh liền vội vàng túm y về Cửu Phương tông, nhưng Cung Ngô Đồng lại muốn mua rượu đào hoa mỗi ngày chỉ bán mười vò ở thành Cô Chu, nói qua nói lại một hồi, thì nhân lúc Vân Lâm Cảnh không để ý mà bỏ chạy.

Vân Lâm Cảnh chỉ mới liếc mắt không thấy người có một lát, mà ngọc bài Cửu Phương tông của Cung Ngô Đồng trong lòng bàn tay hắn đã vỡ nát.

Ngọc bài có thể xem là một cái mạng khác của Cung Ngô Đồng, nát thế này chỉ có thể là do vừa đỡ cho Cung Ngô Đồng một đòn nghiêm trọng.

Vân Lâm Cảnh xém chút nữa phát điên, lập tức đưa tin về Cửu Phương tông.

Trần Vô Hà phá quan mà ra, một người một kiếm vọt tới động phủ của thành chủ thành Cô Chu, mũi kiếm sắc bén đặt trên cổ thành chủ vừa mới bò dậy từ trên giường còn đang buồn ngủ.

Thành chủ lập tức bị doạ tỉnh.

Mọi người tốn mất nửa ngày mới tìm được Cung Ngô Đồng đang hôn mê ở một địa lao vắng vẻ, tuy cấm chế hộ thân của Cung Xác khiến y không hao tổn cọng lông nào, nhưng nam nhân với khuôn mặt được thay đổi hoàn toàn bên cạnh lại đang vẽ trận pháp bằng ma huyết, chỉ thiếu một bút nữa là hoàn thành.

- - khế văn đó không phải đạo lữ khế mà ngoại nhân đồn đại, mà là khế văn lô đỉnh.

Nam nhân gan to bằng trời doạ sợ cả thành Cô Chu và Cửu Phương tông kia, tên gọi Giang Tị.

Giang Tị lạnh lùng trừng Cung Ngô Đồng, giãy giụa nắm lấy bàn chân đang giẫm lên vai hắn, giọng nói khàn đục: "Có thể trải qua một đêm xuân với Tiểu Thánh tôn, hiển nhiên là đêm ngày mong nhớ, vĩnh viễn không quên."

Hắn đang cố tình khích Cung Ngô Đồng, nhưng da mặt của Cung Ngô Đồng quá dày so với hắn, nghe thế thì không những không giận, mà còn phóng đãng bật cười.

Cung Ngô Đồng cười đến run rẩy cả người, trong đôi mắt cười chứa đầy vui sướng lẫn dịu dàng, y giẫm lên vai Giang Tị, bất thình lình nghiêng chân đá một phát, Giang Tị đột nhiên không kịp chuẩn bị ăn một cước vào cổ, đầu hất thật mạnh ngã văng ra ngoài.

Thiếu niên bị Cung Ngô Đồng dùng "Ngôn xuất hành tùy" ép quỳ rạp dưới đất bên cạnh khàn giọng hô: "Chủ tử!"

"Ầy, thật là ô uế giày của ta." Cung Ngô Đồng nhìn cũng không nhìn Giang Tị đang nôn ra máu, thở dài cởi chiếc giày bị Giang Tị nắm lấy ra, chân trần đạp lên mưa xuân ướt nhẹp trên mặt đất.

Lục phủ ngũ tạng của Giang Tị như đang sôi sùng sục, hắn cuối cùng cũng khó khăn gượng mình khụ một tiếng, lau vết máu bên khoé môi đi, lộ ra nụ cười dữ tợn hướng Cung Ngô Đồng: "Thứ Tiểu Thánh tôn bị ta làm bẩn, đâu chỉ mỗi giày?"

Năm đó sau khi Cung Ngô Đồng bị cưỡng ép bắt đi còn bị hạ dược, rơi vào hôn mê, ỷ vào khi đó y thần trí không rõ ký ức mơ màng, nên Giang Tị tự nhiên thêm mắm dặm muối để khiến y ghê tởm.

"Không phí mị cốt trời sinh của Tiểu Thánh tôn, bộ dáng phong tình phóng đãng trên giường khắp thế gian này đại khái chỉ có một mình ta được nhìn thấy nhỉ."

Cung Ngô Đồng cũng không nổi giận, còn nghiêm túc nói: "Vậy cũng không được, nhân tình của ta nhiều như thế, tất nhiên tương lai sẽ càng nhiều hơn, ta còn đang chờ người có thể khiến ta phóng đãng hơn đây này."

Giang Tụ nhìn mị ma văn giữa mi tâm và đôi mắt của y, nhếch miệng cười: "Tiểu Thánh tôn là thực tủy tri vị*?"

*Thực tủy tri vị (食髓知味): trải nghiệm một lần rồi lại muốn thử thêm lần nữa

Cung Ngô Đồng ngồi xổm xuống, cười tủm tỉm nhìn hắn: "Ngươi không cần phải nói thế để khiêu khích ta, thật ra ta vẫn nhớ rõ chuyện đêm đó."

Giang Tị ngẩn ra.

"Ta thấy ngươi cầm linh khí muốn moi tim ta, nhưng lại bị cấm chế hộ thân mà cha ta hạ lên người ta đánh cho chạy trối chết, sợ tới mức run bần bật còn muốn đưa ta về, sau đó lại bị người khác ngăn lại."

Cung Ngô Đồng vừa nói vừa nhẹ nhàng nâng tay khẽ vỗ vào mặt Giang Tị.

Trên khuôn mặt chằng chịt vết sẹo phảng phất như được đeo một lớp mặt nạ da người, chỉ trong nháy mắt liền biến thành một khuôn mặt tuấn mỹ lạ thường.

- - năm đó Cung Ngô Đồng là hợp ý khuôn mặt được ngụy trang đến nơi đến chốn này, rung động không thôi, trong lúc nhất thời không đề phòng bị người ta bắt đi.

"Thật là đẹp mắt quá đi."

Đầu ngón tay Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng lướt qua sườn mặt tuyết trắng, chăm chú thưởng thức: "Năm đó là ai làm cho ngươi khuôn mặt tuấn tú này thế, là 'đại nhân' ngươi nguyện trung thành trong miệng ngươi đêm đó sao? Sao hắn hiểu rõ sở thích của ta quá vậy, chẳng lẽ cũng là nhân tình cũ cầu mà không được với ta sao?"

Nhân tình của y người đến người đi, dĩ nhiên là không chút để ý tới thanh danh của mình.

Cả người Giang Tị cứng đờ.

Cung Ngô Đồng không hài lòng với biểu cảm của hắn, uy áp Hoá Thần kỳ vượt gió đến: "Ta thích ngươi cười, cười cho ta xem."

Mặt nạ tuấn mỹ của Giang Tị bị cưỡng ép kéo ra một nụ cười hung tợn.

Lúc này Cung Ngô Đồng mới vừa lòng.

"Ta nghe ngươi kết nối thần thức với hắn ta, nói muốn máu đầu tim của ta." Cung Ngô Đồng nghiêng đầu nói, "Ngươi không phá được cấm chế hộ thân của cha ta, không có cách nào chạm vào người ta, nên mới nghĩ đến chuyện sử dụng khế văn lô đỉnh thao túng ta, khiến ta tự lấy máu đầu tim của mình đúng không?"

Môi Giang Tị đóng đóng mở mở, ánh mắt nhìn Cung Ngô Đồng một hồi oán hận một hồi sợ hãi, cuối cùng hắn giống như bị hất nước sôi vào người mà xém chút nữa nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi khàn giọng nói: "Động thủ đi! Ngươi giết ta đi --"

Khoé môi Cung Ngô Đồng cong cong, chắp tay trước ngực niệm "A di đà Phật", chớp mắt nói: "Ta không sát sinh."

Giang Tị như vừa được nghe câu đùa hài hước nhất thế gian, cất tiếng cười to, miệng ngậm đầy máu, khiêu khích nói: "Ngươi không giết, hay là không dám?"

Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng lấn người về phía trước, hai ngón tay sứ trắng đặt lên mắt tím của mình, ngữ điệu như thiền âm, "Ta đã thấy được ngày chết của ngươi trong tương lai, nhưng hiện tại dòng sông của ngươi còn chưa khô cạn, nói rõ hôm nay thiên đạo nhất định sẽ không để ngươi chết trong tay ta."

Giang Tị sặc ra một búng máu, căm hờn lại điên khùng nhìn y: "Lúc đó ta thật sự nên đem ngươi..."

Cung Ngô Đồng mắt điếc tai ngơ, con ngươi hư vô trống rỗng, ánh mắt phảng phất như thật sự đang nhìn một dòng sông mờ mịt giữa hư không.

"Dòng sông của ngươi trộn lẫn máu đen và uế vật không sạch sẽ, quanh co khúc khuỷu, một đường gập ghềnh tràn lan, cuối đường... Ồ, ta nhìn thấy rồi."

"Cuối sông, áo đen che mặt, toàn thân đẫm máu, vách nát tường xiêu, một con chuột già bị rút hết móng vuốt đang chết chìm trong vũng nước."

Chuyện Giang Tị làm năm đó quá quang minh chính đại, bốn năm nay Vân Lâm Cảnh vẫn luôn tìm người giật dây sau lưng, với cái tính có thù tất báo của hắn thì dĩ nhiên sẽ không để Giang Tị sống yên ổn.

Bốn năm ròng hắn bị Cửu Phương tông đuổi giết, bị Ma tộc truy nã, chật vật sống qua ngày, cho dù là Đại Phật Tự tứ phương cũng không độ hắn, như thể khắp nơi không có chỗ nào cho hắn dung thân.

Hắn ngay cả chết cũng không sợ, nhưng dưới cái nhìn chăm chú trong đôi mắt tím phảng phất như có thể nhìn thấu hết thảy thế gian của Cung Ngô Đồng, vậy mà tự dưng rùng mình một cái.

Thánh tôn Cung Xác thân phụ Phật cốt, từ khi ra đời đã có thể nhìn thấu tất thảy nhân quả trên thế gian.

Cung Ngô Đồng chỉ có một nửa Phật cốt, nhưng dường như thứ y nhìn thấy lại càng nhiều hơn.

Những lời nói không hề ăn khớp với nhau này, là đang ám chỉ tử trạng của Giang Tị trong tương lai.

Hàm răng của Giang Tị bắt đầu lập cập va chạm vào nhau khiến hắn rùng mình.

Cung Ngô Đồng doạ hắn xong, lại liếc mắt một cái, phảng phất như trạng thái có thể nhìn thấu hồn phách con người vừa nãy chỉ là ảo giác.

"Giờ có thể nói cho ta biết, năm đó sai sử ngươi cố ý tiếp cận ta, mưu toan lấy máu đầu tim của ta, là người phương nào không?"

Giang Tị kiêng kỵ nhìn y, không biết là đang sợ hay rét mà toàn thân run như cầy sấy, Kim Đan của hắn đã vỡ, ngay cả tự bạo cũng không có cách nào.

Cung Ngô Đồng đột nhiên nhìn thấy thân hình trước mặt nhoáng lên một cái, tiếp theo ào ra một đống máu tươi từ trong miệng.

Vậy mà cắn lưỡi.

"Hầy." Cung Ngô Đồng như đang nhìn một đứa trẻ không chịu nghe khuyên bảo, "Không phải ta đã nói rồi sao, hôm nay không phải ngày chết của ngươi, dù ngươi có cắn lưỡi đi nữa thì cũng không chết được đâu."

Vừa dứt lời, Giang Tị đột nhiên trợn to hai mắt, lặng yên không tiếng động mất đi hô hấp.

Cung Ngô Đồng: "..."

Cung Ngô Đồng hơi nghẹn một chút, mắt tím nhìn theo dòng sông chậm rãi biến mất theo sinh cơ đoạn tuyệt.

Đại khái là Tiểu Thánh tôn chưa từng bị vả mặt như thế, đầy mặt viết "À cái này, ừm cái kia", hơn nửa ngày sau mới thở dài một hơi rồi đứng dậy từ trên mặt đất.

Thiếu niên sau lưng chẳng biết đã ngất đi từ khi nào, Cung Ngô Đồng nhìn thi thể dần dần lạnh buốt dưới chân, lại khẽ ngẩng đầu nhìn mưa phùn không ngớt, duỗi tay kéo áo choàng xù xù lông lại.

"Chơi chả vui gì, về trước thôi."

Toàn thân Cung Ngô Đồng mang theo huỳnh quang xanh lục, xuân ý vây chặt thân mình y, theo gió ngự kiếm rời đi.

Sau khi y rời đi không lâu, thiếu niên phảng phất như cá mất nước nằm trên mặt đất đột nhiên giật bắn lên, phình phịch giãy dụa vài cái sau đó gấp gáp hít thở, hơn nửa ngày sau mới mở to đôi mắt.

Đôi mắt dày đặc hung ác nham hiểm kia, rõ ràng là Giang Tị sau khi đoạt xá.

Hắn quỳ dưới mặt đất, thân mình co ro, ngón tay gắt gao cào cấu trên nền đất ướt át, lực đạo to lớn vẽ ra những dấu tay dữ tợn, thanh âm gào rống phảng phất như hàm chứa sỏi cát vang vọng quanh mình.

"Cung, Ngô, Đồng --"

***

Cung Ngô Đồng đang ngự phong nghiêng đầu hắt xì một cái, bầu trời còn đang đổ mưa xuân, y cũng không dùng linh lực che mưa, chưa được bao lâu thì trên người đã đẫm mưa.

Minh Đăng nhắc nhở y: "Tiểu Thánh tôn, coi chừng hàn ý nhập thể."

"Không sao." Cung Ngô Đồng hứng thú bừng bừng nhìn Cửu Phương tông gần trong gang tấc, "Ta 'tự mình' xuống Hàn Đàn vớt kiếm vì tiểu đồ nhi, sao lại có thể không dính một chút hàn ý trên người? Đợi lát nữa ta sẽ tranh công thật tốt."

Minh Đăng: "..."

Làm người đi.

Minh Đăng do dự một đường, cuối cùng cũng thử thăm dò hỏi: "Tiểu Thánh tôn, ngươi sẽ buông tha cho Giang Tị như vậy sao?"

Mắt của Cung Ngô Đồng rất kỳ lạ, có thể nhìn thấy sinh cơ của vạn vật trên thế gian, như một dòng sông chảy qua trong đáy mắt y.

Nếu mắt y nhìn thấy Giang Tị sinh cơ chưa tuyệt, thì hôm nay Giang Tị sẽ không thể nào chết, hoặc là sẽ tìm cách khác để hồi sinh.

"Sao có thể được." Mũi chân Cung Ngô Đồng điểm trên một phiến cây long não, thân hình lơ lửng như kinh hồng rơi xuống trước cửa Cửu Phương tông, "Ta đã hạ truy dẫn lên hồn phách của hắn, định xem khi nào thì hắn mới vẫy đuôi đi tìm chủ nhân của mình."

Minh Đăng thấy y có chủ ý, cũng không hỏi tiếp.

Hồng Trần Uyển.

Việt Ký Vọng và Tuy Tương Phùng làm lô đỉnh ở Ma tộc đồng bệnh tương liên, nơi ở của hai người rất gần nhau, sau khi tan học thì cùng đi nghiên cứu kiếm chiêu.

Tuy Tương Phùng thể nhược, không thông kiếm đạo, nhưng một trảm phá tan cự thạch kinh thiên động địa của Cung Ngô Đồng đã khiến hắn hướng về kiếm đạo, căn bản không muốn đi học y thuật và độc thuật, cố gắng tập tành như một hài tử khập khiễng luyện kiếm.

Việt Ký Vọng luyện xong một bộ kiếm chiêu, nhìn Tuy Tương Phùng cầm kiếm gỗ rớt lên rớt xuống mãi, rốt cuộc nhịn không được, nói: "Khắp người đệ toàn độc với dược, nên đi làm y tu."

Tuy Tương Phùng nhặt thanh kiếm lên, nhỏ giọng thì thầm: "Nhưng mà đệ muốn theo học sư tôn."

Việt Ký Vọng mắng hắn: "Nhưng đệ ít nhất phải cầm chắc kiếm cái đã, bằng không sư tôn dạy đệ cái gì?! Cách dùng kiếm đánh vào mu bàn chân hả?!"

Tuy Tương Phùng bị mắng đến rụt cổ, để ý xung quanh nói: "Sư huynh, huynh có cảm thấy càng ngày càng lạnh không?"

"Không hề." Việt Ký Vọng chém đinh chặt sắt, "Là do đệ quá yếu!"

Tuy Tương Phùng "À" một tiếng, một hồi lâu sau lại tủi thân nói: "Thật sự là càng ngày càng lạnh mà."

Việt Ký Vọng cũng hậu tri hậu giác nhận ra, hắn rũ mắt nhìn phiến đá xanh dưới chân đã bắt đầu kết sương lạnh, cau mày đi về hướng phát ra hàn khí.

Chỉ mới đi qua có một cái hành lang, mà Hồng Trần Uyển vừa rồi còn ngập tràn sắc xanh tươi mơn mởn như tiến vào mùa đông chỉ trong một đêm, băng thiên tuyết địa, ngay cả hoa lan và hoa quỳnh đang nở rộ cũng kết một lớp sương lạnh, hơi loé ánh sáng.

Gốc hoa lê bên cạnh ngập tràn băng tuyết, nơi nơi kết sương hoa.

Việt Ký Vọng sửng sốt một hồi lâu, nhanh chân đi đến nguồn gốc hàn khí, vỗ thật mạnh lên cửa phòng đóng chặt của Minh Tu Nghệ.

"Minh, Tu, Nghệ --"

Trong phòng, Minh Tu Nghệ bị đông cứng quần áo nằm trên mặt đất, toàn bộ cơ thể không thể động đậy, chỉ có thể hoảng sợ nhìn đan điền của mình đang toát ra một luồng hàn ý tuyết trắng, tựa như sương mù mà dừng giữa không trung đắp băng tuyết thành một hình người.

Đó chân chính là người được đắp nên từ băng tuyết, trông như một đứa bé vừa được sinh ra, khuôn mặt cũng được hình thành từ hàn băng, mơ hồ nhìn ra vẻ mặt non nớt giống y đúc Minh Tu Nghệ khi còn bé.

Minh Tu Nghệ chậm chạp trợn to đôi mắt, hoảng sợ nhìn cái người đang trôi lơ lửng trước mặt mình.

Cái người được đúc nên từ băng tuyết đó ấy thế mà có thể di chuyển, nó chậm rãi nâng tay lên, từng luồng sương đen toát ra từ trong kinh mạch của Minh Tu Nghệ, từng chút quấn quanh bàn tay làm bằng băng.

Sau khi sương đen vây quanh, vậy mà lại khiến bàn tay băng xuất hiện màu da người, từng chút biến thành tay người chân chính.

Nó đánh giá bàn tay đột ngột hiện hình, ánh mắt sâu thẳm nhìn về phía Minh Tu Nghệ, phảng phất như hài tử bi bô tập nói, gằn từng chữ một.

"Ma tức... Còn, muốn."

Toàn thân Minh Tu Nghệ túa mồ hôi lạnh, điều khiến hắn kinh hãi nhất chính là xung quanh rõ ràng như đang ở trong một hầm băng, nhưng hắn lại không phát hiện bất kỳ hàn ý nào.

"Nó" vẫn đang dùng đôi mắt không có thực nhìn chằm chằm Minh Tu Nghệ, như một đứa trẻ đòi kẹo, thúc giục: "Ma tức."

Minh Tu Nghệ như sắp chết, hắn cố gắng trấn định, nhưng vẫn không ngăn được ngữ điệu run rẩy.

"Ngươi... Ngươi là cái gì?!"

Nó méo đầu, không hiểu Minh Tu Nghệ đang nói gì, chỉ đưa bàn tay con người về phía Minh Tu Nghệ muốn tìm kiếm ma tức.

Đúng lúc này, Việt Ký Vọng gọi mãi không thấy ai trả lời, trực tiếp không kiên nhẫn mà đá văng cửa chính: "Gọi nãy giờ không trả lời, bộ đệ đóng cửa sinh con hay gì?! Băng tuyết bên ngoài là thế nào... Minh Tu Nghệ! Thứ quỷ gì thế?!"

Minh Tu Nghệ có nói thế nào thì cũng chỉ là một thiếu niên choai choai, hắn bị doạ ngốc, lần đầu tiên hoảng loạn đến nói không lựa lời: "Không, không phải con!"

Việt Ký Vọng: "..."