Đã Nói Là Sẽ Đại Nghịch Bất Đạo Với Sư Tôn Cơ Mà

Chương 3: Cửu Phương tông



Cung Ngô Đồng phản ứng cực nhanh, trực tiếp cúi rạp đầu xuống hành đại lễ, mềm giọng nói: "Cung nghênh tôn thượng."

Do y chạy quá vội nên áo choàng hơi tuột xuống, mị ma văn tựa con rắn nhỏ chiếm đóng bờ vai lộ ra bên ngoài.

Ma tôn Túng Hiềm Minh một thân mãng bào màu đen, xung quanh tựa như được bao phủ bởi một lớp sương tuyết, ma tức đáng sợ dù đã được thu liễm nhưng lệ khí lành lạnh vẫn toả ra bốn phía như cũ, khí thế nghiêm nghị, hông đeo dây đai màu tím nhạt có treo một khúc xương trắng khắc hai chữ "Tuyết Thanh" mơ hồ.

Túng Hiềm Minh nhìn không chớp mắt, vạt áo dài thêu hoa văn màu vàng lướt qua tầm mắt Cung Ngô Đồng, y bào phần phật, bước vào trong đại điện.

Cung Ngô Đồng lặng yên không tiếng động thở phào một hơi, y không dám gây ra động tĩnh quá lớn, chỉ có thể lặng lẽ đứng lên nhích từng bước ra ngoài, mưu tính thần không biết quỷ không hay rời khỏi Hoang Châu điện.

Túng Hiềm Minh tiến vào Hoang Châu điện, chúng ma cung kính hành lễ.

Minh Đăng không biết đi đâu, đành phải đỡ Minh Tu Nghệ đứng trong góc, tính toán làm sao để rời đi.

Tôn chủ Hoang Châu điện vội vàng chào đón: "Tôn thượng đại giá, không biết ngài có gì phân phó?"

Khuôn mặt lạnh lùng của Túng Hiềm Minh lệ khí bức người, ánh mắt quét qua Minh Tu Nghệ còn đang mơ màng, lời ít ý nhiều: "Hắn, đưa ta."

Tôn chủ Hoang Châu điện do dự: "Tôn thượng đến chậm một bước, Minh Tu Nghệ đã bị người khác mua."

Túng Hiềm Minh tích chữ như vàng: "Ai?"

"Là mị ma đeo khăn che mặt vừa rồi."

Không biết Túng Hiềm Minh nghĩ gì, lạnh lùng "A" một tiếng, năm ngón tay thon dài đột nhiên nâng lên kéo mạnh một cái như đang điều khiển con rối.

Nháy mắt tiếp theo, bên ngoài đại điện truyền đến một tiếng hét kinh hãi, một thân ảnh màu tím như bị cái gì kéo thẳng vào, chật vật ngã xuống chính giữa đại điện.

Đúng là Cung Ngô Đồng.

Áo choàng của Cung Ngô Đồng đã bay mất, tay áo rộng rãi thêu hoa lê đặt phía trước che đi non nửa vòng eo mảnh khảnh, hoa quỳnh trên tóc đã khép lại, lặng lẽ run rẩy.

Mọi người hai mặt nhìn nhau.

Đầu gối Cung Ngô Đồng bị ngã đến phát đau, Tiểu Thánh tôn cẩm y ngọc thực từ nhỏ tới giờ đã bao giờ phải chịu đau khổ thế này, nhưng dẫu vậy y vẫn không dám hùng hổ mắng chửi như vừa rồi.

"Đại phiền toái" Túng Hiềm Minh đã đi đến trước mặt y, từ trên cao nhìn xuống, ma khí trong mắt cuồn cuộn.

Cung Ngô Đồng co được giãn được cúi thấp đầu, bắt chược ngữ điệu mềm mại dịu dàng của mị ma nói: "Tôn thượng có gì phân phó?"

Túng Hiềm Minh không chút thương hoa tiếc ngọc, cúi người kéo khăn che mặt của Cung Ngô Đồng xuống, châu ngọc trên khăn va chạm vào nhau, phát ra âm thanh leng keng hỗn loạn.

Cung Ngô Đồng hơi ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt dung mạo bình thường được ngụy trang bằng linh lực.

Túng Hiềm Minh hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, ném khăn che mặt đi: "Ngươi là đạo tu."

Không phải nghi vấn, mà là khẳng định.

Cung Ngô Đồng: "……"

Chúng ma Hoang Châu điện đột nhiên ồn ào.

Nếu nói vừa rồi đại ma vạch trần Cung Ngô Đồng bọn họ còn có thể nghi ngờ, nhưng người nói lời này là Túng Hiềm Minh, khẳng định bằng chứng vững tựa thái sơn, không thể chối cãi.

Đại ma bị Cung Ngô Đồng lừa tiền và mất hết thể diện ngẩn người, đôi con ngươi lập tức để lộ hung quang, lạnh lùng trừng Cung Ngô Đồng —— nếu không phải Túng Hiềm Minh còn chưa lên tiếng, hắn nhất định sẽ lao lên nuốt sống tên đạo tu miệng mồm dối trá đó vào bụng!

Sự oán hận của Túng Hiềm Minh dành cho đạo tu còn sâu nặng hơn thù giết cha, có lời đồn nói rằng chuyện này có liên quan tới việc muội muội Túng Tuyết Thanh của Túng Hiềm Minh bị đạo tu dụ dỗ bỏ trốn vào trăm năm trước.

Đôi ma đồng của Túng Hiềm Minh lạnh lùng nhìn chằm chằm Cung Ngô Đồng, giơ tay lên, Minh Tu Nghệ đang được Minh Đăng đỡ không thể khống chế mà bay thẳng về phía Túng Hiềm Minh, bị linh lực đè xuống mặt đất.

Cung Ngô Đồng thấy Minh Tu Nghệ bị cướp đi, thầm kêu không xong.

Y nhất thời sốt ruột, cũng không thèm giả vờ sợ hãi, năm ngón tay nhẹ nhàng hợp lại, linh lực ngưng động trên không trung phát ra ánh sáng rực rỡ, dùng một tia linh lực kéo Minh Tu Nghệ về phía mình.

Túng Hiềm Minh: "……"

Chúng ma Hoang Châu điện nhìn trên đời mà lại có kẻ dám tranh người với Túng Hiềm Minh, sôi nổi hít sâu một hơi.

Tên đạo tu này.... Thật sự không muốn sống nữa sao?!

Đôi ma đồng của Túng Hiềm Minh tức khắc đỏ thẫm, điềm nhiên nói: "Ngươi muốn chết?"

"Ta đã thanh toán ngọc thạch, hắn là của ta." Cung Ngô Đồng bất chấp tất cả, "Ma tôn thống lĩnh tam vực Quá Vân Giang, chẳng lẽ lại sử dụng thủ đoạn cường thủ hào đoạt như thế?"

Ma tôn Túng Hiềm Minh sắc mặt âm trầm nhìn y: "Đạo tu hèn hạ dám đến Ma tộc nói khoác mà không biết ngượng, ai cho ngươi lá gan làm càn ở đây?"

Đại ma trong điện nhìn Cung Ngô Đồng như một món ăn, chỉ dùng ánh mắt mà gần như nuốt sống y.

Cung Ngô Đồng như không biết sợ là gì, vẫn nắm chặt cổ tay Minh Tu Nghệ như cũ, ngón tay vô thức gõ hai cái, ánh mắt di chuyển tới lui trên người Túng Hiềm Minh, như đang có chủ ý quỷ quái gì đó.

Minh Đăng phi đến, keng một tiếng rút kiếm ra.

Cung Ngô Đồng đè bả vai Minh Đăng lại, thấp giọng nói gì đó, sau đó thay đổi thái độ chống cự vừa rồi, ngước mắt mỉm cười lấy lòng Túng Hiềm Minh.

Túng Hiềm Minh cau mày, không biết tại sao lại có dự cảm không lành.

Quả nhiên ——

"Cậu."

Cung Ngô Đồng giơ tay phủi tan linh lực trên mặt, để lộ khuôn mặt diễm lệ giống Túng Hiềm Minh đến năm phần, y tủi thân nói: "Cậu không nhận ra con sao?"

Túng Hiềm Minh: "……"

Cung Ngô Đồng nhận thân: "Hồi nhỏ cậu còn bế con mà."

Sắc mặt Túng Hiềm Minh tái mét.

Chúng ma bị một tiếng "Cậu" chấn động đến ba hồn bảy vía đồng loạt rời khỏi cơ thể, hơn nửa ngày mới hoá thành khói trắng yếu ớt về lại linh đài.

Cậu, cậu?!

Không phải tôn thượng chỉ có một đứa cháu thôi sao?!

Nghĩ đến đây, đầu óc có chút linh hoạt của ma tu đột nhiên ý thức được thân phận của Cung Ngô Đồng, suýt chút nữa bị doạ đến tắt thở.

"Túng Ngô Đồng ——" Túng Hiềm Minh lạnh lùng nói, "Ngươi to gan lắm."

Cung Ngô Đồng biến đó thành một lời khen: "Nhân gian đều nói 'cháu giống cậu', con có năng lực như vậy là nhờ cậu dạy giỏi."

Túng Hiềm Minh: "……"

Đầu Túng Hiềm Minh đau muốn nứt ra, tùy ý vung tay, sát ý của chúng ma Hoang Châu điện bị hắn tản đi trong nháy mắt.

Pháp khí được đại ma triệu hồi bịch bịch rơi xuống đất, hắn hơi giật mình quan sát khuôn mặt của Cung Ngô Đồng, hậu tri hậu giác nhận ra gì đó, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cung Ngô Đồng.

Con trai của Thánh tôn Cung Xác.

Có thể nói Cung Xác là một nhân vật truyền kỳ của tam giới.

Ông trời sinh Phật cốt, từ khi ra đời đã được Đại Phật Tự khắp nơi tôn thành Phật Tử, chịu Phật giới ngộ Phật tính, quỳ Phật giảng kinh, không có gì bất ngờ xảy ra thì sẽ đạt cảnh giới cao nhất trong vòng một trăm năm, đắc đạo phi thăng.

Nhưng cuối cùng, không biết tại sao vị Phật Tử chuyển thế vô thượng chí tôn trong lời đồn ấy lại kết làm đạo lữ với mị ma Ma tộc Túng Tuyết Thanh.

Con đường phi thăng thành Phật của Cung Xác hoàn toàn đứt gãy, vì tình yêu mà không màng bất cứ thứ gì, trực tiếp vứt bỏ đại đạo, phản bội Đại Phật Tự khắp nơi.

Xuân phân năm ấy, Cung Xác vứt bỏ Phật đạo, phi thăng bằng hữu tình đạo, trở thành Thánh tôn tối thượng duy nhất của tam giới, đứng trên vạn người.

Hoa ngô đồng nở rộ muôn nơi.

Sau cơn mưa, Cung Ngô Đồng ra đời.

Đại ma đột nhiên rùng mình một cái.

Nghe đồn Thánh tôn Cung Xác từ bi trách trời thương dân, ngay cả lệ quỷ cũng bị ông quy phục, vảy ngược duy nhất là đứa con trai Cung Ngô Đồng ốm yếu lắm bệnh từ nhỏ.

Nếu Thánh tôn mà biết Cung Ngô Đồng bị người khác xem như một cái lô đỉnh, với cái tính bao che khuyết điểm của Cung Xác, không chừng bọn chúng ngay cả thần hồn cũng tan thành bụi phấn, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Túng Hiềm Minh không biết người khác đang nghĩ gì, hiện tại hắn chỉ muốn một chưởng đánh chết cái tên cả gan làm loạn này.

"Sao ngươi không ở Cửu Phương tông dưỡng bệnh cho tốt, tới Ma tộc xem náo nhiệt làm gì?!"

Cung Ngô Đồng không chút để ý cuộn ngón tay quanh hoa tai linh vũ khổng tước, y có một nửa huyết thống mị ma, từng cái giơ tay nhấc chân đều toát ra khí chất mê người từ trong xương cốt, y trợn mắt nói xạo: "Trong tông chẳng có gì chơi, nên con nhân dịp tiết thanh minh đặc biệt tới tìm cậu ôn lại chuyện cũ."

Túng Hiềm Minh cười lạnh, căn bản không tin lời y, nhưng vẫn thuận theo mà nói: "Tốt, nếu đã tới rồi thì ở lại tu ma với ta."

Ngón tay Cung Ngô Đồng dừng lại, nụ cười trên mặt có hơi miễn cưỡng.

Sở dĩ y không muốn bại lộ thân phận trước mặt Ma tôn là vì điều này.

Túng Hiềm Minh hận Cung Xác bắt cóc muội muội của mình, đứa cháu rõ ràng có một nửa huyết mạch ma tu cũng bị mang đi tu đạo, cả họ cũng theo cái tên hũ nút Cung Xác đó.

Nếu Cung Ngô Đồng thật sự bị Túng Hiềm Minh giam giữ ở Ma tộc, e là vài ngày sau sẽ thật sự bị Túng Hiềm Minh buộc đổi tên thành "Túng Ngô Đồng" rồi bắt đi tu ma.

Cung Ngô Đồng không muốn bị cha đánh, bèn phải nghĩ cách trốn Túng Hiềm Minh.

"Minh Tu Nghệ thân mang băng linh chủng, thích hợp để tu ma, ta sẽ không cho ai ăn hắn, phí phạm của trời." Ngón tay Túng Hiềm Minh dừng trên người Minh Tu Nghệ sau lưng y, lạnh lùng nói, "Nếu ngươi cảm thấy cô đơn thì có thể bầu bạn với hắn."

Cung Ngô Đồng cố gắng giữ vững sự bình tĩnh, ngón tay sau lưng lén lút nhéo nhẹ Minh Đăng một cái.

"Cậu, con có một nửa linh cốt mị ma, nếu tu ma thì chỉ có thể tu hợp hoan, nhưng ma tu Quá Vân Giang của cậu ai cũng xấu lắm, mà còn không biết thương hoa tiếc ngọc, con không thích."

Túng Hiềm Minh: "Ai bảo ngươi đi tu hợp hoan? Ta có cách để ngươi tu ma chính thống."

Cung Ngô Đồng thầm nghĩ, mấy người tu ma mà còn phân chính thống với cả không chính thống à?

Không phải đều là tà môn ngoại đạo hết sao?

Lại còn ăn thịt người.

Cung Ngô Đồng năn nỉ ỉ ôi, kéo dài thời gian: "Không phải Minh Tu Nghệ đã có song linh căn thủy mộc rồi ư, sao lại còn có băng linh chủng nữa? Cậu có nhìn nhầm không đó?"

"Ngươi tự nghe bản thân mình vừa nói cái gì đi?!" Túng Hiềm Minh kiềm nén sự tức giận, "Tam giới ai cũng biết linh căn và linh chủng là hai thứ khác nhau, rốt cuộc là người cha Thánh tôn của ngươi dạy ngươi kiểu gì thế? Ngươi ăn không ngồi rồi bò lên Hoá Thần kỳ à?"

Cung Ngô Đồng: "……"

Cung Ngô Đồng nhạt nhẽo đáp: "Con trời sinh ngu dốt, không liên quan tới cha."

Túng Hiềm Minh mạnh mẽ kiềm chế xúc động muốn đánh y, nhắm mắt hít sâu một hơi: "Băng linh chủng là cơ duyên của hắn, đạo pháp chính thống không phù hợp cho hắn tu hành tâm pháp, chỉ có tu ma mới có thể giúp hắn bước lên đại đạo."

Cung Ngô Đồng nghiêm túc nghe cậu y khoác lác, còn cổ động phụ hoạ.

"À! Không ngờ là vậy!"

"Ma tu lợi hại thật đó."

"Không hổ là cậu của con!"

Túng Hiềm Minh rất thông minh, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Minh Đăng: "Các ngươi muốn bỏ chạy?"

Cung Ngô Đồng đang vỗ mông ngựa* cứng họng.

*Vỗ mông ngựa: lấy lòng người khác.

Y thật sự rất sợ Túng Hiềm Minh, chẳng hiểu sao cậu của y lại không giống đám ma tu não ngắn dễ lừa ngoài kia tí nào luôn?

Y lập tức không tiếp tục dây dưa, tay nắm chặt cổ tay Minh Tu Nghệ, trực tiếp thực hiện kế hoạch.

Túng Hiềm Minh: "Túng Ngô Đồng ——"

Minh Đăng phản ứng cực nhanh, ném ngọc bài truyền tống âm thầm được lấy ra nãy giờ xuống đất, trận pháp đột nhiên xuất hiện, phát ra tiếng xèo xèo như đang đốt cháy nền đá ngọc thạch, tạo ra một vòng phù văn cháy đen.

"Cậu ơi, tạm biệt nhé."

Cung Ngô Đồng nhảy đến chính giữa trận pháp, trận pháp nọ vừa mới đốt xong, nóng đến mũi chân y tê rần, nhảy tưng tưng hai bước nhỏ mới có thể đứng vững.

Đại khái là cảm thấy đi ngay như vậy luôn thì vô tình quá, y ngẫm nghĩ, giơ tay ném đoá quỳnh trên tóc sang.

"Lần này đến chơi chả mang cái gì coi được, đành tặng bông quỳnh này cho cậu vậy."

Túng Hiềm Minh: "……"

Túng Hiềm Minh suýt chút nữa bị y chọc tức đến bật cười.

Trận pháp truyền đống đó ắt hẳn là do Cung Xác để lại cho Cung Ngô Đồng bảo vệ tính mạng vào thời điểm mấu chốt, một khi phát động liền không có cách nào ngừng lại, không ngờ phá gia chi tử Cung Ngô Đồng lại sử dụng nó vào lúc này.

Túng Hiềm Minh trầm mặt đón bông hoa quỳnh: "Tiết thanh minh mà đưa hoa quỳnh cho ta, ngươi đang ước gì ta chết sớm?"

Cung Ngô Đồng chớp mắt một cái, dường như không nghĩ tới chuyện này.

Nháy mắt tiếp theo, ba người Cung Ngô Đồng đứng trong trận pháp trực tiếp biến mất tại chỗ.

Túng Hiềm Minh nhìn chằm chằm nơi Cung Ngô Đồng vừa đứng, toàn thân sôi trào lệ khí cuồn cuộn không thôi.

Tôn chủ Hoang Châu điện đánh bạo tiến lên: "Tôn thượng, Tiểu Thánh tôn..."

Túng Hiềm Minh nhẹ nhàng xoay tròn đoá hoa vài vòng, qua hồi lâu mới đặt nó vào trong vòng trữ vật bảo tồn, ngoài miệng lại hững hờ nói.

"Cứ tùy nó."

"Dù gì cũng sẽ có ngày nó phải cam tâm tình nguyện tu ma."

***

Cách xa ngàn dặm, Cửu Phương tông.

Thanh minh mưa rơi, sương mờ che khuất cả ngọn núi.

Sương trắng bao phủ đỉnh núi, giữa sườn có một phiến đá xanh như bị ủi phẳng toả ra khói đen xèo xèo, một vòng phù văn ầm ầm rơi xuống.

Cung Ngô Đồng ôm Minh Tu Nghệ xuất hiện từ trong trận pháp truyền tống trống rỗng, vội vàng nói: "Đừng cho ai vào."

Minh Đăng gật đầu: "Vâng."

Vừa dứt lời, thân hình hắn chợt loé, đột nhiên biến thành một chiếc lồng đèn nhỏ màu xanh biếc, chậm rãi ung dung trôi lơ lửng trong nội viện.

Ánh sáng ấm áp hoá thành kết giới, ngăn không cho ai nhìn trộm.

Nơi Cung Ngô Đồng đang ở gọi là Hồng Trần Uyển, hoa cỏ đua nhau khoe sắc khắp bốn mùa như đương xuân, hoa lê nở rộ trĩu nặng cành cây.

Vừa mới đắm mình trong một trận mưa đầu xuân, hoa sen trong nội viện còn vương giọt nước tí tách, Cung Ngô Đồng giẫm lên cánh hoa rụng rơi tiến vào nhà trong, ánh mắt nhìn thoáng qua thời gian.

—— đã tới giờ Dậu.

"Bán ma đạo quân lục" của Sương Hạ Khách canh ba giờ Dậu sẽ kể tiếp một đoạn, không thể bỏ lỡ.

Cung Ngô Đồng cuống cuồng đi nghe kể chuyện, đặt Minh Tu Nghệ lên một chiếc giường nhỏ ở nhà trong, lấy ngọc bài từ trong rương nhỏ bên cạnh ra, nhập vào một tia thần thức.

Ngay lúc đó, ngọc bài khắc hai chữ "Cửu Phương" đột nhiên loé lên, chưa tới một giây, ba giọng nói lục tục truyền ra từ trong ngọc bài.

"Đại sư huynh?"

"Sư huynh, có chuyện gì phân phó?"

"Đại sư huynh hồi nãy tông chủ tìm huynh đưa thuốc hỏi ta đại sư huynh ngươi đang ở đâu đã uống thuốc chưa có bận gì không có muốn sư đệ qua nói chuyện phiếm cho đỡ buồn không sư huynh sư huynh sư huynh tại sao ngươi không trả lời ta vậy hả sư huynh?"

Cung Ngô Đồng bị ồn ào đến nhức đầu, tùy tiện trả lời, rũ mắt đi xem Minh Tu Nghệ.

Vừa ra khỏi Ma tộc, thân thể Minh Tu Nghệ đang hôn mê lập tức xuất hiện khác thường, ma văn đen nhánh từ linh cốt của hắn dần dần lan ra, linh tức trên người bất chợt tản ra hương hoa thực cốt mỏng manh.

Kinh mạch của hắn đã bị ma tức xâm nhập.

Linh lực trong kinh mạch của tu sĩ vô cùng thuần khiết, một khi bị ma tức xâm nhập trộn lẫn với linh khí, sẽ gây ra tổn thương rất lớn cho kinh mạch.

Nếu bị quá nhiều ma tức xâm nhập, sợ là sau này Minh Tu Nghệ không thể tu luyện được nữa.

Cung Ngô Đồng nhẹ nhàng cau mày, nắm chặt cổ tay Minh Tu Nghệ truyền linh lực vào trong kinh mạch cho hắn, Minh Tu Nghệ đau đến gần như rớt khỏi giường, bị y mạnh mẽ ghìm lại.

Ngọc bài: "Sư huynh? Sư huynh?"

Cung Ngô Đồng thấy Minh Tu Nghệ không hề có phản ứng, nói: "Các đệ ai có phùng xuân linh đan? Mau mang đến cho sư huynh một viên."

Ngọc bài vừa rồi còn đang náo nhiệt đột nhiên im bặt.

Một sư đệ nói: "Không phải hôm nay mới mười chín thôi sao? Đại sư huynh lại phát bệnh ạ?"

Cung Ngô Đồng: "Không."

Ba sư đệ trăm miệng một lời: "Thế thì không có."

Cung Ngô Đồng: "……"

Sao đám sư đệ này lại keo kiệt quá thể đáng như thế?

Cung Ngô Đồng không lừa được linh đan từ đám sư đệ keo kiệt bủn xỉn, đành phải ho khan vài tiếng, ra vẻ suy yếu: "Sao sư đệ lại nhận ra sư huynh đang che giấu thương tích vậy? Khụ, không tồi, huynh vừa mới phát bệnh, sợ các đệ lo lắng nên mới muốn giấu."

Các sư đệ: "……"

Cung Ngô Đồng: "Đưa linh đan đi sư đệ, huynh đã hộc được một lu máu rồi, oẹ."

Ngọc bài không có tiếng động.

Cung Ngô Đồng không được trả lời: "Sư đệ? Linh đan? Oẹ oẹ?"

Đám sư đệ kia không hẹn mà cùng bị điếc, lớn tiếng nói: "Dạ? Cái gì cơ? Đại sư huynh? Huynh đang nói gì sao? Hình như kết nói của ngọc bài thần thức hơi kém thì phải, a? Sư huynh..."

"Thần thức chỗ đệ cũng không nhanh nhẹn cho lắm, cái gì ạ? Huynh nói gì?"

"Các ngươi nói lớn lên, ta không nghe thấy gì hết——"

Cung Ngô Đồng tin thật, vội vàng cong ngón tay gõ lên ngọc bài: "Hả? Ngọc bài lại bị hư rồi à? Đợi sư huynh coi cái."

Ngọc bài đột nhiên tối sầm, thần thức của ba sư đệ không hẹn mà cùng lui ra ngoài.

Cung Ngô Đồng: "……"