Dạ Tâm

Chương 31: Mơ màng



Như một con khí. Trần Nhiên nhìn xung quanh một vòng, cô lắc đầu. Không khác gì một con khỉ

Ngồi trước một chiếc máy tính được đặt giữa phòng làm việc của đồn cảnh sát. Mỗi khi Trần Nhiên giải quyết một manh mối quan trọng của một vụ án thì sau lưng cô hiển nhiên mà có thêm một vài người

Dần dần người đứng đằng sau càng lúc càng đông, mới chỉ một lúc sau lưng Trần Nhiên đã đầy ấp người. Những người cảnh sát phía sau Trần Nhiên ai cũng mang một ánh mắt giao thoa ngưỡng mộ, thán phục, căm giận được chuyển đối liên tục từ vị trí màn hình máy tính sang vị trí Trần Nhiên

Chịu đựng một hồi , Trần Nhiên không chịu được nữa, cô đành lên tiếng

"Mọi người không bận việc gì à "

Giọng nói cô dịu dàng , trên khuôn mặt nở một nụ cười nhưng ai nhìn vào cũng thấy được sự khó chịu

Không quan tâm vẻ mặt của Trần Nhiên , những cảnh sát trong cục đồng loạt lắc đầu, một người trong số đó lên tiếng

" Chúng tôi không bận, cô cứ làm tiếp đi "

Người kia đưa tay ra vẻ mời. Họ biết rõ cô không thích nhưng những tư liệu cô đang điều tra là những thứ mà bất cứ ai trong đồn cảnh sát cũng muốn có. Đó là những tư liệu quan trọng cho những vụ điều tra sau này

Nét mặt Trần Nhiên Bỗng chuyển, cô đập bàn, ánh mắt cô mang một phần sát khí. Cô dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn đám người phía sau

"Các người có tránh đi không? Nếu không , tôi không dám bảo đảm bản thân có làm ra việc gì đáng sợ không ?"

Những người này đã chạm đến một ba điều Trần Nhiên ghét nhất_sự chú ý. Cô ghét nó vì trong ánh mắt của mọi người chỉ cần một sơ xuất nhỏ nó sẽ dễ đem đến kẻ căm ghét



Những người cảnh sát sợ Trần Nhiên không làm nữa sẽ rút lui khỏi công việc. Khuôn mặt họ đầy tiếc nuối từ từ lùi lại rời đi . Lúc đi ánh mắt họ vẫn nhìn chẳm chẳm vào màn hình máy tính, trong thâm tâm họ mang một hy vọng sẽ học hỏi thêm được một thứ gì đó

Nhìn họ Trần Nhiên lắc đầu , cô thở dài

" Thôi được, vậy tôi sẽ quay lại quá trình tôi hack. Mọi người cứ yên tâm mà về lại vị trí của mình đi "

Lời nói của Trần Nhiên khiến trong không khí của đồn cảnh sát toả lên một mùi hương hưng phấn. Đám người như được tiếp thêm năng lượng , ai nấy đều hừng hực khí thế bắt đầu công việc

Hàng loạt tiếng "Cạch cạch" của bàn phím máy tính được Trần Nhiên nghe rõ ràng trong tai. Trần Nhiên buông bàn phím ra , cô xoay ghế nhìn về phía đám người

" Có cần dùng nhiều lực đến thế không ?"

Nhiệt huyết trong cái nghề đúng là thứ đáng sợ, cuối cùng Trần Nhiên cũng chứng kiển được cái nhiệt huyết đó

Trong kiếp trước Trần Nhiên đã nhìn rất nhiều người trẻ từ bàn tay trắng , chân ướt chân ráo đi vào nghề từng bước tiến lên một vị trí cao . Nhiệt huyết của họ có lẽ cũng như vậy nhưng đáng tiếc là cô chưa bao giờ để ý

Lúc Trần Nhiên bắt đầu bán mạng cho công việc, cô chưa từng có cái nhiệt huyết ấy. Cô chỉ làm để có thể tồn tại

Trần Nhiên nhìn lên trần nhà , ánh mắt cô mê man, có lẽ cũng có người giống cô

Xoay ghế lại Trần Nhiên kết thúc suy tư, cô tiếp tục làm việc. Hôm nay cô phải hoàn thành xong mọi thứ, vì ngày mai cô còn có một mục tiêu mới phải hoàn thành . Trước khi bắt đầu làm việc Trần Nhiên không quên lời hứa, cô lấy trong túi ra chiếc điện thoại đặt lên bàn bắt đầu ghi hình



Một lúc lâu sau, Trần Nhiên đẩy chiếc ghế bản thân đang ngồi ra, hai tay cô đưa lên, duỗi người thư giản. Cô vào nhìn chiếc đồng hồ treo tường

" Tối vậy rồi à ?"

21 giờ tối, đa số cảnh sát trong đồn đều đã về nhà chỉ có một ít người ở lại để trực ban

Vừa nghĩ tay, bụng Trần Nhiên liên tục kêu " Ục ục " mỗi khi cô chú tâm làm việc thì sẽ không quan tâm đến thời gian . Từ buổi sáng đến giờ cô vẫn chưa có gì trong bụng, sức lực bây giờ của Trần Nhiên vẫn còn nhưng không nhiều

Cô vấy tay gọi một cảnh sát đến bàn giao lại công việc. Vừa xong Trần Nhiên nhanh chóng chạy ra ngoài, trên mặt Trần Nhiên là nụ cười hớn hở . Cô vui vẻ chạy đến khu vực ghế chờ để tìm Bùi Nam Thành

"Bùi Nam Thành, Nam Nam, Thành Thành , chúng ta đi ăn thôi'"

Nghe thấy giọng nói quen thuộc Bùi Nam Thành gấp lại máy tính trong tay lại, anh ngước đầu lên nhìn về phía tiếng nói

" Sao vậy, sao em vui vẻ thế ?"

Trần Nhiên tiếng đến kéo lấy tay anh

" Nhanh lên, chúng ta đi ăn thôi " Mọi hành động của Trần Nhiên đều toát lên sự hưng phấn

Bây giờ bộ não Trần Nhiên đang mơ màng nhưng năng lượng của cô còn rất nhiều, những hành động của cô giống như một người say . Cô hưng phấn vô cùng

Lúc này trên khuôn mặt Trần Nhiên mang một nụ cười ngờ nghệch vô cùng