Lam Bảo cùng Lam Ngọc và Đào Nghi vừa tiến ra bên ngoài, ngó ra thì thấy có rất nhiều người đứng ở bên ngoài vì cửa di tích đóng lại, vô pháp đập phá, trong đó có người của vô số thế lực Tứ Bậc đến Thất Bậc. Tu vi dao động từ Tụ Đan Sơ Kỳ đến Phi Thân Viên Mãn...
Hắn liền thu hai nàng vào Linh Nhất Ngọc rồi giả ngu thong thả mở cửa đá đi ra trước ánh mắt tham lam của vô số người.
Đang đi, bỗng nhiên một bàn tay giữa vai hắn lại, Lam Bảo quay đầu lại thì nhìn thấy 1 nhóm 4 người, tu vi kém nhất cũng là Nguyên Anh Trung Kỳ, cao nhất là Phi Thân Sơ Kỳ...
"Các ngươi có chuyện gì?" Lam Bảo gạt tay ra lạnh nhạt nói khiến tên vừa giữ vai hắn sắc mặt khó chịu.
Vô số người ở đây thầm nghĩ chuẩn bị xem kịch hay...
"Tiểu tử, cây này do ta trồng đất này do ta mở, muốn đi qua thì phải giao nộp nhẫn trữ vật!" Tên nam tử cầm đầu quân tử nói.
"Cút!" Lam Bảo nói 1 câu rồi vượt mặt 4 tên khiến cả bọn như ăn cái tát vào mặt.
"Hừ, được lắm, các huynh đệ mau giết hắn!"
Vụt...
Đám quan chiến thấy vậy thì thi nhau hò hét, cá cược...
"Thượng Hư Cửu Chiến Quyết - Nộ Vương Cước!"
Bốp.
"Si Na Quyền."
Ầm.
Phốc...
"PHỤTTT...!"
Hai tên bị Nộ Vương Cước đá tan xác, tên còn lại với khứa cầm đầu bị Si Na Quyền đấm răng bay đầy đất, trọng thương bay ra ngoài...
"Vãi linh hồn!"
Đám người quan chiến sắc mặt kinh hãi nhìn Lam Bảo nuốt nước bọt...
Một tên khác lại lao vụt đến nhân lúc cả đám đang kinh hãi mà ra quyền, có ý định cướp đoạt đồ của Lam Bảo...
Chỉ khác là tên này tu vi Phi Thân Viên Mãn...
Lam Bảo lại một đòn Hư Quyền bình thường đẩy lùi nam tử kia, hắn quay mặt lại nói:
"Đừng cản trở ta, cút hết đi!"
Lời này của Lam Bảo khiến toàn trường tức giận cảm giác như mình bị khinh bỉ, cả đám nhắm hắn làm mục tiêu chính mà lao lên bao vây...
Lam Bảo trong lòng cười nhạt, cả đám này có 26 tên Nguyên Anh Trung Kỳ, 20 tên Nguyên Anh Cao Kỳ, 18 tên Nguyên Anh Hậu Kỳ, 14 tên Nguyên Anh Viên Mãn, Phi Thân Sơ Kỳ thì có 9 tên, trung kỳ thì có 8 tên, cao kỳ có 6 tên, hậu kỳ có 5 tên và viên mãn có 3 tên...
Tổng cộng có 109 người! Còn Nguyên Anh Sơ Kỳ trở xuống thì hắn không nhìn vào mắt nhưng không có nghĩa là hắn coi thường.
Cả đám này đang bao vây hắn, chuẩn bị tấn công!
Nhưng ngay lặp tức mắt cả đám muốn lòi ra vì Lam Bảo triệu hồi một nữ nhân có thân hình yêu nữ nảy nở, nàng đeo mặt nạ giống hắn nhưng màu đen, áo hắc bào bó sát khiến nàng càng thêm cuốn hút.
Chính là Kiều Uyên Dung...
"Hừ, đám này là ai vậy? Ánh mắt mang theo ý đồ xấu, nhìn nữa ta móc mắt đấy!" Kiều Uyên Dung nhìn quanh yêu kiều quát, hương thơm lan khắp bốn phía.
"Dung nhi, đám này khi dễ ta!" Lam Bảo ăn vạ chỉ tay vào xung quanh rồi nhìn Kiều Uyên Dung méc.
"Phi!!" Lời của hắn khiến vô số người phỉ nhổ công khai, còn những nữ nhân không tham chiến ngoài cũng trề môi khinh thường.
"Ê tiểu tử, ngươi hèn quá ha, núp váy đàn bà!" Một tên Phi Thân Cao Kỳ liếm liếm môi nhìn Kiều Uyên Dung rồi hướng Lam Bảo quát.
Xoẹt...
Đầu của tên này ngay lặp tức bị cắt, cả bọn kinh sợ nhìn lại thì thấy Kiều Uyên Dung vừa thu lại Mộc Liên Phiến, bên trên còn dính tí máu.
"Hai người chàng vừa cho vào Linh Nhất Ngọc là ai vậy?" Nàng hướng Lam Bảo truyền âm.
"Dẹp xong nói sau!" Lam Bảo đáp.
Toàn trường nhìn hai người liếc mắt đưa tình thì ánh mắt hiện lên cổ quái, nhất là đám nam nhân ghen ghét cực độ nhìn hắn không thôi...
Lam Bảo bất ngờ nhìn lại, biểu hiện rất đáng ăn đòn mà nói:
"Nhìn cái gì mà nhìn? Ta kêu lão bà đập gãy cổ ngươi bây giờ!"
"Tao chết với mày!!!" Có một tên Phi Thân Trung Kỳ không nhịn được lao vào rút đao ra chém.
Bốp.
"Hự... Trứng... Của... Ta!"
Bụp...
Thằng khứa này bị main của chúng ta cho 1 chiêu Nộ Vương Cước toàn lực từ dưới lên trên, trứng vỡ bi tan nằm gục xuống đất. Hai hàng lệ tuôn trào...
"Má, thằng này nguy hiểm vờ lờ, không cẩn thận là dập háng! Ai mà chơi chung được?"
"Nàng lên đập bọn này ra bã đi, ta ngồi quan chiến!" Lam Bảo vừa ôm eo nàng vừa nói khiến đám nam nhân càng thêm cay cú.
"Hứ!" Kiều Uyên Dung gắt 1 tiếng, bay lên rồi nói:
"Các ngươi lên hết đi!"
"Nữ nhân này thật kiêu ngạo!"
"Ngực to vô não!"
...
Vô số tiếng nói vang lên khiến Kiều Uyên Dung khó chịu, mộc và hắc ám linh lực tản ra...
"Mộc Linh Tốc!"
"Mộc Linh Chân Kinh - Tăng Mộc Linh!"
Vụt...
Kiều Uyên Dung đạp Mộc Linh Tốc, tốc độ gần bằng 2 phần 3 Vô Cực Tốc Biến...
Xoẹt...
"Hự!"
Nàng lao đến cắt cổ 3 tên Phi Thân Sơ Kỳ...
"Nữ nhân này... Nguy hiểm không kém!" Cả đám sắc mặt đại biến.
Vụt vụt vụt...
Liên tục ba mũi tên do Lam Bảo bắn ra, nhắm ba tên Phi Thân Viên Mãn...
"Ồ, Địa Bảo Cực Cấp à? đồ ngon!" Một trong ba tên Phi Thân Viên Mãn tham lam nói.
"Phải đấy!" Hai tên còn lại gật đầu.
Vụt...
"Chết đi, Trảm Cực Thức!" Một tên Phi Thân Viên Mãn rút kiếm ra.
Lam Bảo cười lạnh, hắn rút Sát Kim Kiếm ra...
"Tốc Kiếm Thức!"
Keng!
Kiếm của tên kia bị Sát Kim Kiếm chém gãy làm đôi khiến hắn sắc mặt kinh sợ, thuận thế Lam Bảo lại cho hắn một cước...
Vut...
Tên này né đòn lui lại phòng thủ...
...
"Mộc Linh Chân Kinh - Mộc Linh Trói Buộc!"
Kiều Uyên Dung yêu kiều nói, mộc linh lực từ cơ thể nàng phóng ra với tốc độ cao kết thành một cái lồng giam giam toàn bộ người có địch ý với Lam Bảo...
Đám người thấy thế liền phản kháng, vô số linh kỹ và thể kỹ đánh ra...
Kiều Uyên Dung sắc mặt tái nhợt do mất nhiều linh lực để giam nhiều người, Lam Bảo lựa đúng thời cơ, ra đòn:
"Tứ Linh Hư Quyền!"
ẦM!
"Lam Cực Kiếm Điển - Vạn Kiếm Ảnh!"
Xoẹt xoẹt xoẹt... Phập phập phập...
"Thiên Kim Xuyên Vạn Vật - Tam Hợp Thức - Phá Tâm Xuyên Không Diệt Thiên!"
Xoẹt xoẹt ầm!
"Aaa..."
"Phụttttt...!"
...
Những người không bị Kiều Uyên Dung nhốt vào thì khiếp sợ kiêng kỵ nhìn Lam Bảo... Cứ ngỡ hắn đã xong rồi thì lại ra thêm một chiêu:
"Hư Đế Kiếm Pháp - Đại Nguyên Tử Thức!"
xoẹt...
Một âm thanh nhỏ vang lên, nhưng âm thanh này khiến người khác phải kinh sợ tột độ...
...
Tổng cộng 103 người bị Lam Bảo càn quét, 6 người còn lại thì bị giết lẻ...
"Hít...!" Đa số người ở đây hít thở sâu để bình tĩnh và sợ hãi.
Lam Bảo hiện tại tung ra bốn đòn khủng bố nên linh lực hết sạch, có lẽ tu sĩ Linh Tu sẽ ngã khuỵ xuống, nhưng hắn có thể đứng vững đến bây giờ là nhờ thể lực!
"Hộc hộc...!" Lam Bảo thở dốc, Đại Nguyên Tử Thức đúng là dùng để diệt số đông, nhưng do kiếm khí của chiêu này mạnh không tả nổi khiến tay phải hắn liệt trong 1 tuần!
Hắn chính thức trở thành Dương Oá một tuần khiến tên này khóc không ra nước mắt...
Kiều Uyên Dung dùng mộc linh lực bọc lại những xác chết rồi ném ra trong rừng, nàng lo lắng bay đến xem tay của Lam Bảo rồi đưa ra kết luận:
"Tay của chàng bị liệt ít nhất 7 ngày, nhiều nhất 8 ngày!"
"Ù má sao dị vậy?" Lam Bảo trợn mắt nói, ít nhất 7 ngày nhiều nhất 8 ngày? Khác gì nhau?
...
Đám còn lại triệt để khiếp sợ ba chân bốn cảng chạy về méc mẹ...
Tuy hết linh lực nhưng chả có ai dám động vào vì có Kiều Uyên Dung bảo kê!
Đa số người còn lại đã đi hết, nhưng lại có một thiếu nữ tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ đứng lại, ánh mắt phức tạp nhìn Lam Bảo, nhất là nhìn đôi mắt sáng như sao của hắn đang lộ ở mặt nạ...
"Đôi mắt ấy... Sao mà quen thuộc quá?" Thiếu nữ nhẹ giọng lẩm bẩm, âm thanh dễ nghe cực kỳ.
Lam Bảo cảm giác được có ai nhìn mình liền quay đầu lại, hắn giật mình nhìn thấy thiếu nữ kia đang phức tạp nhìn hắn... Ánh mắt nàng có nhớ nhung, có do dự, có không chắc, có bỏ cuộc.
Trong đầu của hắn sau khi nhìn thấy thiếu nữ kia thì hiện lên một cái tên:
Liêu Huyền Nhiên!
Gương mặt nàng xinh xắn dễ thương, lông mi mỏng nhưng cong hoàn mĩ, đôi mắt tròn xoe, con ngươi xanh lá nhạt, chiếc mũi nhỏ xinh, miệng nhỏ màu đỏ nhạt, da trắng tự nhiên. Thân hình có chút nảy nở của một thiếu nữ.
Nhưng gương mặt ấy hiện tại đã trưởng thành hơn, yên tĩnh hơn, đôi mắt hiện một nỗi u sầu không thể nào dứt được khiến người ta thấy mà thương...
Lam Bảo làm sao mà quên được, lúc nhỏ ngoài chơi thân với Lam Vĩnh, Lam Bảo còn kết bạn chơi thân với Liêu Huyền Nhiên, ba đứa suốt ngày quấn quýt lấy nhau nhưng Lam Vĩnh không quá thân với Liêu Huyền Nhiên nên mọi người thường hay nói Lam Bảo và Liêu Huyền Nhiên là thanh mai trúc mã, lớn lên sẽ lấy nhau khiến cô bạn này "khá hiểu" nhìn lấy hắn...
Lúc 15 tuổi, hắn vẫn chưa biết yêu đương là gì đâu, khi nghe người khác nói lại câu trên thì hắn chỉ đáp một câu "Ok!" Khiến Liêu Huyền Nhiên có hiểu biết liền đỏ mặt thẹn thùng quay đi chỗ khác trước ánh mắt khó hiểu của Lam Bảo.
Thân phận của Liêu Huyền Nhiên là Tiểu Tiểu Thư của Liêu Gia, một gia tộc không kém Lam Gia phụ thân nàng là Gia Chủ và cũng là huynh đệ chí cốt của phụ thân hắn, quan hệ đôi bên vô cùng thân thiết. Lúc Lam Gia bị Lâm Gia tập kích, Liêu gia cũng đến trợ giúp nhưng bị Vạn Huyết Môn cản đường nên mới không đến được, phụ thân hắn hiểu được điều này nên cũng không trách Liêu Gia, chỉ cứu mỗi mình Lam Bảo đi để bảo toàn huyết mạch...
...
Liêu Huyền Nhiên thấy hắn quay lại nhìn mình, liền giật mình quay mặt rồi rời đi.
"Liêu Huyền Nhiên, có phải nàng không?"
Liêu Huyền Nhiên nghe thấy hắn nói thì giật mình khựng người lại, toàn thân run run, nàng quay mặt nhìn hắn đáp:
"Ta chính là Liêu Huyền Nhiên, ngươi tìm ta sao?" Nàng gương mặt u sầu có chút bất ngờ nói.
Trước ánh mắt không dám tin của nàng, Lam Bảo cởi bỏ mặt nạ để lộ gương mặt cực kỳ anh tuấn cuốn hút nhưng đầy thân thiện mỉm cười nhìn nàng ôn nhu đáp:
"Vì ta chính là Lam Bảo."
"Thật sự là ngươi... Sao?" Liêu Huyền Nhiên rung giọng nói, nước mắt lưng tròng. 2 năm trước, sau khi nghe tin Lam gia bị diệt từ tin tức của các trưởng lão và phụ thân nàng, nàng đã khóc... Đã khóc rất nhiều, nàng buồn bã tự giam mình vào trong phòng hơn một tháng. Lúc đó, nàng nhận ra mình có tình cảm với hắn, nàng biết nàng yêu hắn nhưng hắn chết rồi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì nưa. Điều này làm cho cảm xúc của nàng dần trở nên lạnh nhạt và gương mặt dễ thương dần trở nên u sầu buồn bã suốt 2 năm qua.
"Chính là ta!" Lam Bảo cười đáp, từ nhẫn trữ vật cũ lấy ra một viên ngọc có khắc 1 chữa "Kết", chính là viên ngọc nàng tặng hắn 3 năm trước.
Liêu Huyền Nhiên thấy hắn lấy ra món này, nước mắt chảy xuống, lao vào lòng hắn mà khóc:
"Huhu, ngươi thực sự chưa chết!" Nàng vừa khóc vừa nói, trên môi khẽ mở một nụ cười thoả mãn.
Lam Bảo xoa xoa đầu nàng, nhẹ nhàng an ủi nói:
"Không phải ta còn sống đây sao."
"Hức... Đúng là ngươi!" Liêu Huyền Nhiên đưa tay vuốt ve mặt hắn vừa cười vừa khóc đáp làm cho Lam Bảo trong lòng hơi đau nhói.
"Thôi, nàng lớn rồi còn khóc!" Lam Bảo ôn tồn lau nước mắt của nàng.
Liêu Huyền Nhiên không nói gì, cười cười nhìn hắn, bên trong ánh mắt đã biến mất những sự u sầu, thay vào đó là vô vàn hạnh phúc và yêu thương nhìn lấy hắn, miệng nở nụ cười ngọt ngào... Cực kỳ dễ thương.
Kiều Uyên Dung ở bên cạnh cũng đã hiểu truyện gì xảy ra, khoé môi nhếch lên cười vui vẻ... Xung quanh không có ai ngoài đồi núi và rừng cây nên nàng cũng không lo.
Sau một lúc ôm hắn, Liêu Huyền Nhiên mở miệng nói với hắn:
"Ngươi có thể sống đến bây giờ chắc cực khổ lắm!"
"Ta khổ nhưng nàng khóc vì ta còn khổ hơn!"
Nàng nghe hắn nói vậy thì yên lặng, trong lòng ngọt ngào không tả hết...
"Vậy Lam Gia còn bao nhiêu người sống sót?" Nàng buông hắn ra nhẹ nhàng nói.
"Chỉ còn ta, tỷ tỷ và Lam Vĩnh." Lam Bảo thở dài nói, hắn cũng biết Lam Vĩnh đã được cứu thông qua phụ thân hắn là Đại Trưởng Lão Lam Gia với tu vi Hoá Hư Cao Kỳ.
Kiều Uyên Dung ngay lặp tức đi ra chỗ khác để cho hai người này được tự nhiên...
Thấy Kiều Uyên Dung đi khuất dạng, Liêu Huyền Nhiên nỉ non với Lam Bảo:
"Tiểu Bảo!"
"Hửm!"
"Thiếp... Thiếp yêu chàng!"
Nói xong nàng thẹn thùng quay đi, Lam Bảo trong lòng vui vẻ, tuy hắn xuyên không nhưng những tâm cảnh và cảm xúc của Lam Bảo thật thụ đã in sâu vào trong linh hồn hắn. Tuy vậy trong lòng vẫn còn thương sót cho những người đang chờ đợi Lam Bảo thật thụ không may kia...
Thấy Liêu Huyền Dung thẹn thùng vô cùng đáng yêu, hắn không cưỡng lại được xoay gương mặt nàng lại, nâng cằm nàng lên rồi hôn.
Lấy đi nụ hôn đầu của nàng...
"Ưm." Nàng khẽ kêu một tiếng.
Ánh bình minh đang dần lặn xuống, ánh sáng màu cam của mặt trời đang lặn chiếu ra xung quanh, lan qua những hàng cây xanh đang lung lay trong gió. Khung cảnh thật lãng mạn cho những đôi tình nhân.
Hai người hôn nhau không biết bao lâu, lưỡi của Lam Bảo đã cuốn chặt lưỡi nhỏ của Liêu Huyền Nhiên từ bao giờ, nàng thở ra từng hương thơm lan khắp bốn phía, tân hương ngọc dịch trong miệng nàng đã bị hắn hút sạch. Sau đó cả hai lưu luyến rời môi tạo ra 1 sợi dây gắn kết giữa hai khóe miệng...