Đa Thiên Địa

Chương 7: Hồi ức ký ức mới



Gần sáng hôm sau...

Lam Bảo lười biếng nhép miệng, trong lúc mơ hồ, hắn cảm nhận trong lòng có thứ gì đó mềm mại, mơ hồ nghĩ: "A, gối ôm gì mà mềm quá vậy? Lại còn thơm mùi của Mộng Lan nữa!"

Nghĩ đến đây, Lam Bảo siết chặt "gối ôm" trong lòng mình hơn, bỗng nhiên nghe thấy tiếng nói trong trẻo dễ nghe: "A... Đau, ôm chặt ta như vậy làm gì?"

Trí nhớ của hắn bỗng nhiên dần khởi động, phát hiện "gối ôm" lại là Mộng Lan thật, nghe nàng kêu đau, hắn liền thả lỏng tay ra, mở mắt nói: "Xin lỗi, ôm nàng dễ chịu quá, ta không chịu được muốn ôm nàng chặt hơn!"

"Ngươi nịnh nọt!" Mộng Lan đỏ mặt yêu kiều nói.

Lam Bảo cười hề hề cho qua, đưa tay dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ thì đã thấy trời đã sắp sáng, hắn quay lại ôm Mộng Lan ngủ thêm một chút nữa.

"A... Ngươi đáng ghét!" Mộng Lan mặt như đỏ như đào chín, hét ầm lên.

Lam Bảo do còn ngái ngủ nên chạm nhầm vào gò bồng đào của Huyền Mộng Lan.

"Xin lỗi... Xin lỗi... Ta chạm nhầm!" Lam Bảo bất đắc dĩ rối rít xin lỗi, nhưng bàn tay vừa chạm vào ngực sữa của nàng thì lại không, hắn cảm thấy có chút đê mê xen lẫn mềm mại.

"Hừ... Có ý đồ với ta phải không? Tỉnh rồi mà còn nhầm với chả không?" Mộng Lan đỏ mặt rời khỏi lòng hắn, phồng má nói.

"Không, ta không cố ý, chỉ là vô tình thôi!" Lam Bảo một mặt oan uổng nói, rồi ôm nàng vào lòng mà thủ thỉ: "Nàng có thể phạt ta!"

"Được lắm, cho ngươi biết tay!" Nàng nghĩ rồi mỉm cười nói:

"Nằm ngửa ra nào!"

Lam Bảo cảm thấy lạnh sống lưng, nhưng lỡ lời thì đành làm thôi. Hắn liền nằm ngửa người xuống, Huyền Mộng Lan thấy thế ngồi lên trên, hai bàn tay bọc linh lực.

"Ực... Tỷ... Tỷ muốn làm gì?" Lam Bảo run run nói rồi bắt đầu suy nghĩ đen tối.

"Rất nhanh sẽ biết!" Huyền Mộng Lan cười như không cười, hai bàn tay bọc linh lực hạ xuống với tốc độ cao để véo ti hắn.

"AAA... Huhu, đau quá... Dừng lại đi, làm ơn... Lan tỷ tha cho đệ!" Lam Bảo bị Huyền Mộng Lan dùng linh lực véo zú thì thảm thiết kêu lên, nước mắt bắt đầu chảy ra.

Huyền Mộng Lan nhìn gương mặt của Lam Bảo lúc này rất đáng yêu, nàng không tự chủ được cốc lên đầu hắn:

"Thôi không khóc nữa, nam nhi sao mà dễ khóc thế?!"

"A, tỷ tỷ ta cũng hay nói câu này khi ta còn nhỏ nè!" Lam Bảo như nhớ ra điều gì nói.

"Ngươi còn có tỷ tỷ?"

"Chứ sao... Nhưng mà đau quá!" Lam Bảo mếu máo.

"Haha, cho chừa cái tội!" Nói xong, nàng từ từ đi xuống giường rồi vào nhà tắm.

Lam Bảo vẫn chưa bỏ thói, hắn liền sử dụng Lạc Di Bộ vô thanh vô tức đi theo..

Đến của phòng tắm thì Huyền Mộng Lan bất ngờ xoay người lại nhìn vào mắt Lam Bảo mà trừng mắt nói:

"Ngươi theo ta đi vào đây làm gì? Bị biếи ŧɦái à?" Nói xong nàng tung một cước vào mông Lam Bảo khiến hắn bay lên giường.

"Ui da, sao bạo lực thế!" Lam Bảo xoa xoa cái mông nói.

Nhưng không có ai đáp lại, à không vẫn còn...

"Ngươi từ bao giờ thành như vậy?" Phương Nhi nén cười hỏi.

"Ngươi còn nhỏ không nên biết chuyện này!" Lam Bảo nhanh nhảu đáp.

"Phi, ngươi làm như ta cần biết lắm ấy!" Phương Nhi phi một ngụm nói ra.

Rào rào...

Tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vang ra...

Lam Bảo ngửa người bình thản nằm xuống giường, hắn lần này nghĩ đến gia đình. Hắn nhớ đến phụ thân, người giúp hắn thoát khỏi sự truy sát của đám Lâm Gia và giúp hắn rất nhiều thứ. Hắn nhớ đến mẫu thân, mẫu thân của hắn tên Đào Thiên Hương, là tam tiểu thư của Thất Bậc Gia Tộc Đào Gia, sự cuốn hút của hắn là đến từ mẫu thân hắn, nàng đã cùng tỷ tỷ của Lam Bảo thăm nhà ngoại nên có thể nói là an toàn.

Tỷ tỷ của hắn là Lam Ngọc, một thiếu nữ xinh đẹp tuyệt mỹ dịu dàng đoan trang và lạnh lùng nhưng chứa chất tình yêu thương cùng với sự cưng chiều vô bờ bến cho hắn. Từ nhỏ người dạy dỗ hắn nhiều nhất chính là nàng.

Lam Ngọc cũng đi cùng mẫu thân sang nhà ngoại trước khi Lâm Gia tấn công nên có thể nói là an tâm.

Nhưng có một người nữa là tiểu muội muội của hắn, nàng tên Lam Kiều Nhi, do thường xuyên đi luyện tập với sư phụ nên nàng rất ít khi về Gia Tộc, hắn cũng khá ít nói chuyện với vị tiểu muội muội thua hắn 1 tuổi này.

Cạch.

Tiếng cửa phòng tắm mở ra liền cắt đứt mạch suy nghĩ của Lam Bảo.

"Mẫu thân, đại tỷ tỷ, Bảo nhi sẽ đến Đào Gia thăm hai người thôi!" Lam Bảo không để ý bên ngoài mà lẩm bẩm trong miệng, trong đầu cười khổ: "Còn Lam Kiều Nhi thì mình không biết, chắc có duyên sẽ gặp!"

Huyền Mộng Lan quấn khăn mỏng từ ngực xuống đến đầu gối để lộ vai, hai tay, nửa đôi chân trắng ngần cùng với tóc còn ướt thả tự do đến ngồi cạnh Lam Bảo ung dung nói:

"Nói xấu ta gì đấy?"

ỰC...

Lam Bảo nuốt một ngụm lớn nước miếng, mũi hắn suýt xịt máu, nhanh chóng kiềm chế con thú trong người rồi đáp nhẹ:

"Tưởng niệm một chút thôi!"

"Vậy sao? Nhìn người giống những người xa nhà thế? Kể cho ta chút thân phận của ngươi đi!" Huyền Mộng Lan hiểu chuyện hỏi.

Lam Bảo nhìn nàng hiểu chuyện sao mà cảm thấy bớt lo phần nào, hắn liền nói chuyện và thân phận của hắn ra.

"À... Thì ra ngươi là Nhị Thiếu Gia của Lam Gia!" Mộng Lan hơi bất ngờ.

"Ừa, thế giờ nói ta xem thân phận của nàng đi?" Lam Bảo tò mò.

"Bí mật!" Huyền Mộng Lan búng tay cười cười đáp.

"Trận chiến của Lam Gia và Lâm Gia ta chưa nghe qua, chắc cũng phải có người biết chứ!" Mộng Lan thắc mắc.

"Kết thúc cách đây vài ngày thôi!"

"Vậy sao!" Nàng đáp mà trong lòng nghĩ: "Về phải hỏi phụ thân mới được!"

"Ta cần phải tìm kiếm sức mạnh!" Lam Bảo nắm chặt tay thầm đặt ra quyết định.

"Khải Hoàng Học Phủ lại sắp chiêu sinh rồi đấy, nơi đó có thể nói là bồi dưỡng cực tốt. Với thiên phú của ngươi chắc sẽ được nhận, ngươi có đi cùng ta không?"

"Đợi ta mạnh lên đi, lúc đó ta sẽ cưới nàng làm vợ ta!" Lam Bảo lại ra quyết định mới, rồi hỏi: "Mà Khải Hoàng Học Phủ, bao giờ mở!"

Lam Bảo trong trí nhớ biết được Khải Hoàng Học Phủ là học phủ cao quý nhất Khải Huyền Đại Lục, đến Cửu Bậc Thế Lực cũng không sánh bằng, cứ 15 năm lại chiêu sinh một lần, học viên phải dưới 60 tuổi. Phụ thân hắn cũng từng là học viên của Khải Hoàng Học Phủ nên khá là khủng bố...

"Còn 3 năm nữa, lúc đó thì ngươi tròn tuổi trưởng thành nhá!" Mộng Lan cười nói.

Lam Bảo chưa kịp suy nghĩ thì đã đáp:

"Lúc đó ta đến cầu hôn nàng được không?"

"Xem bản lĩnh của ngươi đã!" Huyền Mộng Lan đỏ mặt chỉ vào trán hắn.

"Cứ chờ đi!"

...

Lam Bảo lại nằm xuống giường nghĩ vu vơ, Google với giọng máy móc vang lên cảnh báo:

"Chủ nhân, mức độ nguy hiểm nếu đi ra ngoài là 70%."

Lam Bảo ngay lặp tức trợn mắt, công năng mới à?

"Ngươi còn quá ngây thơ!" Vy Phương Nhi xuất hiện trước mặt hắn.

"Vậy chuyện gì đang diễn ra?"

"À thì do tên Thiếu Chủ của thành này để ý đến Huyền Mộng Lan, thì vậy đó... Ngươi tự hiểu mà, nếu ngươi thất bại thì mất mạng thôi!" Vy Phương Nhi bình thản đáp.

"Đù má!" Lam Bảo trợn mắt quát lên khiến Mộng Lan giật bắn cả mình.