Vân Đóa trực tiếp lên phòng khách trên lầu bốn ngủ.
Cô gái nhỏ tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng không nói một lời, im lặng thu dọn đồ đạc, không thèm nhìn người đàn ông một cái nào.
Lệ Kiêu thấy cô giận dữ đến như vậy, rốt cục cũng hiểu được lần này không phải xoa xoa đầu cười một cái có thể cho qua.
Anh gấp đến mức vò tóc, không ngừng đuổi theo phía sau người cô để giải thích, bắt đầu là "Bác sĩ nói đeo nẹp sẽ hồi phục rất tốt", đến cuối cùng lại biến thành "Đừng nóng giận là tôi không đúng".
Người đàn ông cao lớn bình thường vừa hung hãn lại kiêu ngạo, chưa bao giờ nói chuyện ôn tồn với ai giống như bây giờ, anh trầm giọng gọi một tiếng "Vân Đóa Đóa" rồi mở to mắt tội nghiệp mà đứng lôi kéo, giống như một chú chó lông vàng lớn đã phạm phải sai lầm.
Vân Đóa mềm lòng —— nhưng chỉ trong chốc lát mà thôi. Ngay sau đó cô lại bĩu môi mở cửa phòng cho khách và đóng sầm cửa lại ngay trước mặt người đàn ông.
Lệ Kiêu không chặn cũng không tiếp tục gõ cửa, mà chỉ đứng ở cửa không chịu rời đi.
"Vân Đóa Đóa, mở cửa ra được không?" Giọng người đàn ông bị ngăn cách bởi cánh cửa, rầu rĩ, "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng."
Vân Đóa chỉ cảm thấy anh như một con sói xám đang gõ cửa nhà của bé thỏ con. Cô sẽ không mắc lừa đâu.
"Tôi ngủ đây, đã muộn rồi." Cô lạnh lùng nói.
Sói xám lặng yên hai giây, trầm thấp "à" một tiếng, "Ngủ ngon."
Vân Đóa không nghe thấy tiếng bước chân sau lời chúc ngủ ngon của anh. Cô đặt thứ trong tay xuống và rón rén tiến lại gần cửa.
Dưới khe cửa có bóng đen đang chuyển động. Anh còn chưa đi.
Sau hồi lâu mới nghe thấy tiếng bước chân của người đàn ông đi xa, rất nhẹ như cố ý rón rén thu nhỏ tiếng động.
Vân Đóa buông thõng vai, dựa lưng vào ván cửa và chậm rãi thở ra.
Không biết cô gái đang suy nghĩ điều gì, hàng mi dài rủ xuống che mất biểu lộ trong đôi mắt màu hổ phách.
Một lát sau, cô mở điện thoại, do dự và phân vân, sau đó đăng một bài viết ẩn danh trong nhóm buôn chuyện nơi cô thường truy cập:
【Hai ngày trước chàng trai tôi thích bị thương ở cánh tay. Tôi đã mang trà sữa đến gặp và đút cho anh ấy ăn... Kết quả hôm nay tôi phát hiện anh ấy đã giả vờ bị thương để lừa gạt tôi! Uổng công tôi lo lắng như vậy, tôi tức giận lắm!! 】
Có rất nhiều cú đêm trong nhóm và ngay sau đó là một loạt các câu trả lời:
【 cẩu nam nhân! 】
【 Bạn đang muốn nói rằng người đàn ông bạn thích cũng thích bạn sao, tốt rồi tôi đã biết ( đến từ cẩu độc thân lạnh lùng)】
【ha ha ha nghĩ kỹ thì cũng hơi ngọt ngào dễ thương, vậy khẳng định anh ta cũng thích bạn rùi~ nhưng tôi vẫn muốn nói một câu: cẩu nam nhân! 】
【 ôi! Đàn ông đều là 🐕 giống nhau! Bạn trai tôi khi đó giả vờ té bị thương ở chân để lừa gạt tôi đến thăm, kết quả lúc sau đã kéo tôi lên giường —— cho nên chị em à, hai người đút cơm rồi sau đó lại làm cái gì nói cho tôi biết?? 】
【? Cuối cùng là lừa gạt bạn rồi, ha ha ha xin lỗi nhưng tôi hơi mắc cười 】
Vân Đóa đã reply câu trả lời trên:
【 cười không nổi. Lúc ấy tôi chăm sóc rất có tâm, cũng lo lắng sau này cánh tay anh ấy bị tổn thương. Kết quả vừa mới nãy phát hiện ra bị anh ta lừa... Tôi một mực tin tưởng anh ấy, nhưng bây giờ tôi cảm thấy rằng sự tin tưởng này sắp bị tổn hại rồi... 】
Sau khi câu trả lời của cô được gửi đi, nó chìm xuống bên dưới.
Mọi người reply "Ha ha ha ha ha", hoặc là "Tôi ngửi thấy mùi chanh của tình yêu". Chỉ có một người reply lại Vân Đóa như thế này:
【... Cái này không phải là thích bạn nên muốn trêu chọc bạn sao, chỉ là hơi tâm cơ mà thôi, không nên nghĩ đến lừa gạt, tin tưởng các thứ nghiêm trọng như thế. Không phải bạn cũng thích anh ấy sao, chàng trai bạn thích tán tỉnh bạn là điều vô cùng bình thường. Tôi cảm thấy chàng trai này không có tật xấu gì. Thả lỏng đi bạn ơi sao mà nặng nề thế, bạn mệt mỏi thì anh ấy cũng khó chịu mà 】
Vân Đóa:...
Cho nên là do tâm tư cô quá nặng nề, làm kiêu quá sao.
Vân Đóa hơi hoài nghi nhân sinh rồi.
Thật ra cũng không phải là cô tức giận, chỉ là hơi... hụt hẫng mà thôi.
Thật giống như khi còn bé được hứa "Thi tốt sẽ mua cho XXX", còn có "Đợi hai ngày nữa mẹ sẽ tới đón". Cô thực sự đã chờ đợi hai ngày sau khi thi tốt, nhưng lời hứa không bao giờ được thực hiện.
Nếu giận dỗi không vui còn có thể bị nói "Cái này có gì to tát đâu, không hiểu chuyện chút nào".
Có lẽ thực sự không có gì to tát.
Nhưng thấy cánh tay giả vờ bị thương của Lệ Kiêu, cô vẫn hơi hụt hẫng vì bị "phụ lòng"...
Vân Đóa cúi đầu tiếp tục xem điện thoại, trông thấy dưới bài viết một đống bình luận "Ha ha ha" và "Rất ngọt rất ngọt".
Cô nhìn màn hình yên lặng thở dài.
Không biết những cô gái khác như thế nào. Nhưng khi thích một người, thần kinh nhạy cảm của cô sẽ càng trở nên nhạy cảm hơn, mọi cảm xúc của cô bắt đầu mất kiểm soát —— khổ sở, vui vẻ, hụt hẫng, tim đập nhanh, toàn bộ đều bị tác động bởi anh.
Những cô gái khác có làm điều tương tự không—— tại đường biên giới của tình yêu dò xét đi dò xét lại, tham lam muốn nhiều hơn, rồi lại trở nên nhút nhát...
Ôi, có lẽ cô là như vậy đấy, thích hợp yêu người giấy* hơn:) *trai 2D đó1
** [Đọc tại wattpad riri_1127 ủng hộ mình nhé]
Vân Đóa Đóa tiểu thư suy nghĩ về cuộc sống, đã ngủ thiếp đi vào nửa đêm, bất ngờ tỉnh dậy vào sáng ngày hôm sau.
Cô thất thần ngồi trên giường với quầng thâm dưới mắt, suy nghĩ từ "Ôi ngày hôm qua đã quên lấy đồ ăn vặt ah!" lại đến "Quả nhiên là giường lớn của anh thoải mái hơn"... Cuối cùng Vân Đóa đưa tay vỗ vỗ mặt, xuống đất bước ra cửa.
Lúc mở cửa ra cô lại càng hoảng sợ. Sàn nhà ngay cửa ra vào có một tờ giấy trắng thật lớn, bên trên được viết bút mực đen rõ ràng:
Tôi sai rồi!
Dấu chấm than(!) đằng sau còn kèm theo một khuôn mặt đang khóc.
Vẽ quá xấu:)
Bên cạnh tờ giấy trắng còn bày biện dụng cụ hỗ trợ "tâm cơ" là cái thanh nẹp kia, thanh nẹp màu đen nứt vỡ, dĩ nhiên là nó đã bị ăn một quyền tàn nhẫn.
Vân Đóa: "..."
Cái này là có ý gì?
Dìm chết "đồng phạm" để soi sáng bản thân trước mặt cô sao?
Hay là đang trút giận đây?
Vân Đóa nhặt mảnh vỡ của chiếc nẹp lên, lấy điện thoại trong túi quần ra.
Lệ Kiêu gửi tin nhắn WeChat.
Tin nhắn đầu tiên được gửi lúc 5:00 sáng:
【 ngủ dậy chưa [ heo ]】
Vân Đóa:...
Anh mới là heo!
Hơn nữa, anh đã bao giờ nhìn thấy một con heo thức dậy lúc năm giờ chưa!
Người đàn ông không thể đánh thức heo tiếp tục nói với chính mình:
【 tôi sai rồi 】
【 em đừng nóng giận, về sau tôi sẽ không như vậy nữa 】
【 tôi đã suy nghĩ cả một đêm 】
Cuối cùng, anh cũng không nói ra những gì mình đã nghĩ cả đêm. Vào lúc sáu giờ, một tin nhắn khác lại được gửi đến:
【Tôi phải tập luyện. Bữa sáng nấu xong đã đặt trên bàn, em ăn nhé】
Vân Đóa: "..."
Cánh tay này khỏi rất nhanh nhỉ, không những không cần đút cơm cho ăn mà còn có thể tự mình nấu.
Ôi, đàn ông:)
Vân Đóa chậm rãi đi xuống phòng ăn, khi nhìn thấy những gì trên bàn, cô đã bị sốc nhẹ.
Người đàn ông này nấu bữa sáng nhưng rõ ràng lại giống như làm tiệc buffet khách sạn. Không biết anh lấy loại bếp điện giữ nóng đó ở đâu, bếp hình tròn tạo thế chân vạc trên mặt bàn nhìn rất hoành tráng.
Vân Đóa đi đến mở nắp và thấy bên trong có vài lát bánh mì nướng. Cháo và nước trái cây đang bốc hơi, bên cạnh có hai quả trứng rán —— lòng trắng trứng có hình bầu dục kỳ lạ, với rìa trứng không đều bất quy tắc.
Vân Đóa cố gắng xác định và liên tưởng hồi lâu, đoán rằng có lẽ anh đang muốn rán một quả trứng hình "Vân Đóa"...
*Vân Đóa = Đám mây
"Meow —— "
Mèo tình địch của cô đột nhiên xuất hiện.
Lệ Tiểu Bạch nhảy lên trên bàn cơm, há to mồm hướng Vân Đóa Meow một tiếng. Mèo trắng lớn kiêu ngạo vẫn dùng đôi mắt bệ nghễ nhìn cô giống tối hôm qua, nhưng khí thế không bằng như cũ nữa, trong tiếng kêu còn mang theo chút lo lắng.
Tiểu Bạch kêu hai tiếng, nhảy khỏi bàn và chạy lên cầu thang, lúc này Vân Đóa mới thấy bát thức ăn của nó ở ngay lối lên cầu thang—— bên trong rỗng tuếch.
Có vẻ như ai đó chỉ lo làm bữa sáng mà quên cho mèo ăn.
Tiểu Bạch đứng bên cạnh bát tựa như một người đàn ông hèn mọn bị cặn bã phụ lòng thật đáng thương.
Vân Đóa cho mèo trắng một ánh nhìn "Ngươi là bại tướng dưới tay bổn cung" và đi tới lấy bát thức ăn.
Con mèo bị đánh bại cũng rất có linh tính, nhẹ nhàng rón rén dẫn Vân Đóa đến trước một cái tủ bát. Từ bên trong tủ Vân Đóa đã lấy một bát thức ăn mèo thật lớn cho Tiểu Bạch.
Lúc đứng dậy cô vô tình nhìn qua thùng rác trong phòng bếp, ánh mắt như đông cứng lại.
Bên trong là trứng chiên, nhiều cái hình thù kỳ quái trông vô cùng thê thảm —— có lẽ đều là những tác phẩm "cloud eggs" thất bại.
Vân Đóa nhìn chằm chằm vào thùng rác vài giây rồi lại nhìn Tiểu Bạch đang hút thức ăn điên cuồng, trái tim cô đột nhiên ấm áp giống như bị ngâm trong nước nóng, nhiệt độ lên cao.
Không đói bụng, nhưng cô vẫn quay lại bàn ăn và lấy cho mình một quả trứng đám mây từ bếp giữ nhiệt.
**
Hôm nay Lệ Kiêu hơi cáu kỉnh.
Trong thời gian nghỉ tập, anh đặc biệt quay lại kiểm tra điện thoại của mình. Đã nhớ đến mèo nên anh nhắn cho cô gái nhỏ, "Tôi quên không cho Tiểu Bạch ăn, em giúp tôi nhé".
Sau đó cô trả lời: "Tôi cho nó ăn rồi".
Dường như cô không xem phần tin nhắn còn lại.
Giống một cái máy cho ăn không có cảm xúc:)
Lệ Kiêu khẽ chép miệng một cái, nhíu mày bất đắc dĩ.
"Này." Anh dùng cùi chỏ chạm vào người Từ Bân Bân ở bên cạnh, "Khi bạn gái giận thì chú mày thường làm gì?
Từ Bân Bân và bạn gái đã yêu nhau từ cấp 3, hai người bên nhau đã nhiều năm rồi. Cô gái này cũng tập thể thao và nhảy cao, cô ấy cao, nước da ngăm đen và tính tình nóng nảy, mỗi lần chạy đến câu lạc bộ cãi nhau với Từ Bân Bân thì cả tòa nhà đều có thể nghe thấy.
Từ Bân Bân vô cùng thích thú nói "yo" và cười phá lên, "Chị dâu nhỏ giận anh à?"
Lệ Kiêu cáu kỉnh bắt đầu không kiên nhẫn, "Con mẹ nó chứ, hỏi mày mà mày làm sao thế!"
"Em sẽ dỗ cô ấy. Nhưng sau này em phát hiện có một biện pháp dùng rất tốt, " Từ Bân Bân tạm ngừng, "Nhưng chắc Kiêu ca anh không thể học được rồi."
Lệ Kiêu nhướng mi: "Biện pháp gì?"
Từ Bân Bân nhếch mép cười xấu xa, "Mỗi ngày làm một hiệp là được rồi."
Lệ Kiêu: "..."
Con mẹ nó.
Cái này đúng thật là anh không học theo được.
Từ Bân Bân bắt đầu hiến kế, "Bây giờ dù cô ấy có giận đến cỡ nào thì em cũng không sợ, đè xuống trực tiếp làm một hiệp, làm cho khóc thì sẽ không náo loạn nữa. Em nói Kiêu ca phải kiên cường lên, anh được hay không được? Đừng để một cơ thể to lớn như vậy trở nên vô ích!"
Lệ Kiêu: "!"
Lệ Kiêu bật dậy và tung nắm đấm, Từ Bân Bân lùi lại như đã chuẩn bị trước —— nhưng không thể tránh thoát, trên lưng anh đã trúng một quyền.
Anh cười xấu xa bỏ chạy.
Hiếm khi thấy anh cả của mình bị nghẹn, thật sự ăn đánh cũng đáng.
Lệ Kiêu thấp giọng mắng "ĐM", lồng ngực cường tráng thoáng phập phồng một chút.
Cái quái gì.
Anh cũng thật sự là váng đầu mới đi hỏi cẩu tử này. Không phải anh không biết mấy đứa nó niệu tính* thế nào.
*尿性: niào xìng: tính cách nước tiểu, một từ phương ngữ Đông Bắc, mô tả một người có tính cách tươi sáng và nóng nảy, có thể được mở rộng để chỉ sự "lợi hại", có khi được sử dụng để trêu tức ai vì nhu cầu giảm sút.
Vân Đóa Đóa của anh mà giống như những người phụ nữ khác sao!
Tiểu tiên nữ có thể giống nhau sao!
Có thể...
Sao?
Đôi mắt đen láy của Lệ Kiêu lạc trôi trong chớp mắt, anh không khỏi lại nghĩ tới hình ảnh tiên nữ mặc váy ngủ tối qua. Nốt ruồi chu sa nhỏ lờ mờ trên vai cô và phần phồng lên mềm mại dưới xương quai xanh yếu ớt...
Một giây sau, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh lạ lẫm —— trong căn phòng đó, bộ váy voan mỏng nhẹ rơi ở một bên. Cô khẽ khóc, mặt mũi đỏ bừng, đôi mắt anh dường như cũng bị thiêu đốt khi nhìn cô...
Lệ Kiêu đưa tay che lên xương mày, chật vật tự mắng chính mình.
Anh đang suy nghĩ gì vậy chứ.
Cô đã giận thành như vậy mà anh còn có tâm tư muốn những thứ này.
Ôi Lệ Kiêu, may còn có phải là người hay không.
**
Lúc Vân Đóa ra khỏi địa điểm tổ chức hội nghị đã gần 5 giờ. Cô nhớ tới buổi phát sóng trực tiếp lúc 6 giờ, liền bắt đầu lục tung mọi thứ để chuẩn bị thật nhanh.
Ngay khi cô đang lắc lắc cổ và cố gắng thắt lại chiếc thắt lưng phía sau, thì có ba tiếng gõ nhẹ lên cửa.
"Tôi đã về rồi." Giọng nói trầm khàn rầu rĩ của người đàn ông giống như một cậu bé vừa về nhà sau khi gây họa ở trường.
Vân Đóa mím môi và phát ra một tiếng "ừm" nhẹ.
"Vân Đóa..." Lệ Kiêu nhẹ giọng gọi cô, "Em ra đây được không?"
Vân Đóa không nói gì. Cô đang hết sức cố gắng mang đai lưng bằng hai tay và ép chiếc eo nhỏ nhắn của mình về phía trước.
"Em đói không? Buổi sáng ăn ít như vậy. Ra đây tôi đưa em đi ăn cơm chiều."
"Tôi không đói." Vân Đóa chỉ trả lời vấn đề phía trước.
Lệ Kiêu im lặng trong vài giây, có một tiếng thở dài yếu ớt sau cửa.
"Em vẫn không để ý đến tôi sao?" Thanh âm từ tính của người đàn ông hơi khàn khàn, trong giọng điệu lại có vẻ hơi chua chát mà Vân Đóa chưa từng nghe qua.
Cô dừng động tác trên tay, không biết vì sao trong lòng cũng thấy hơi đắng chát, như bị dội nước chanh.
"Bây giờ tôi đang bận." Vân Đóa liếc nhìn đồng hồ trên tường, "Chờ lát nữa."
Lệ Kiêu không nói gì thêm. Một lúc sau, anh bước ra khỏi cửa.
Vân Đóa sờ dây buộc sau lưng lần nữa, nhưng tâm trí cô đã hoàn toàn mất tập trung.
Cô nhớ tới bài viết tối hôm qua có nói, tâm trạng cô quá nặng nề, còn có câu "Anh ấy cũng sẽ khó chịu".
Cho nên, anh ấy đang khó chịu sao...
Lòng Vân Đóa trầm xuống.
Dây đai phía sau mới thắt được một nửa cô cũng chẳng muốn làm nữa. Cô chỉ trang điểm đơn giản trước gương rồi đặt điện thoại và điều chỉnh góc độ.
Đã có rất nhiều người hâm mộ chờ đợi trong phòng phát sóng trực tiếp. Vân Đóa nhìn về phía màn ảnh cười cười, "Buổi tối tốt lành~ "
Mọi người nhiệt liệt đáp lại:
【 buổi tối tốt lành Đóa muội! 】
【Cuối cùng thì em cũng xuất hiện rồi! 】
【 sao lại thay đổi bối cảnh? Đóa muội em đang ở đâu! 】
【 Đóa muội gả vào khu nhà cao cấp rồi hả?? 】
Vân Đóa cười khẽ, "Tôi ở nhà bạn."
【 Nhà bạn?? Nam hay nữ? 】
【em còn thiếu bạn sao! 】
【 cảm thấy tinh thần của Đóa muội không tốt lắm, bộ dạng cười có vẻ mệt, đau lòng TAT, hay là hôm nay phát sóng ngắn hơn một chút 】
Vân Đóa đóng băng trong giây lát.
Rõ ràng như vậy sao?
Cô không thể không ngồi thẳng dậy và nhanh chóng kiểm soát biểu cảm của mình.
Bởi vì không phải cuối tuần, hơn nữa học sinh trung học đang thi cử nên tối nay trong phòng trực tiếp cũng không có quá nhiều người. Vân Đóa live nghiêm túc một lát nữa, đột nhiên số lượng bình đột nhiên tăng chóng mặt, hơn nữa ngày càng nhiều với tốc độ cực nhanh.
Vân Đóa tò mò kề sát vào màn hình:
【 cmn! 】
【Đóa muội, có trộm vào phòng em kìa!! 】
【 làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hình như cô ấy chưa phát hiện 】