"Con sẽ không về." Vân Đóa từ chối không cần suy nghĩ.
Lục Giai Tuệ thoáng cau mày khó thấy.
Bà cũng phát hiện gần đây Vân Đóa thay đổi rất nhiều. Trước kia mẹ con hai người cũng đã từng mâu thuẫn với nhau, con gái thường chỉ cúi gằm mặt và im lặng thể hiện sự phản kháng của mình. Dù có bất mãn nhưng cuối cùng con bé vẫn sẽ ngoan ngoãn nghe lời.
Không giống như bây giờ.
Đôi mắt màu hổ phách đối diện với bà không hề né tránh, trong mắt đều là quật cường và ý tứ muốn phân cao thấp.
"Làm sao mẹ biết con ở đây?"
Lục Giai Tuệ mím môi, giơ điện thoại lên cho Vân Đóa tự mình xem.
Vân Đóa: "..."
Chủ quan rồi.
Cách đây không lâu, cô đã đăng một bức ảnh trong vòng bạn bè, đó là cảnh cô cầm một lá cờ tiếp ứng nhỏ do người hâm mộ của Lệ Kiêu làm, caption "Dã thú GO!!"
Chắc là cô đã quên tắt định vị...
Lục Giai Tuệ đơn giản nói rõ: "Mẹ quen nhà đầu tư tổ chức trận đấu này."
Bà rủ mắt nhìn đồng hồ, "Không có thời gian nữa, đi mau."
Vân Đóa lạnh lùng quay đầu lại, "Ta không đi."
Âm thanh cuối cùng của cô gái bị tiếng hoan hô đột ngột nuốt chửng, cô vội vàng quay đầu nhìn sàn đấu, hiệp một đã kết thúc.
Vừa rồi Lạp Kết Nhĩ thể hiện kỹ thuật móc trái và xoay phải điêu luyện của mình, Lệ Kiêu cũng tích cực phát động phản công, anh phản kích bằng một cú móc sườn, Lạp Kết Nhĩ giảm tốc độ một lúc rồi mới hồi phục được.
Tô Uyển Tĩnh vỗ tay mấy cái vì phấn khích, cô quay người đang muốn nói chuyện với Vân Đóa, lại trông thấy Vân Đóa đã đứng lên từ lúc nào, bên cạnh có một người phụ nữ khí chất mạnh mẽ. Sắc mặt cả đều không tốt cho lắm.
Bắt gặp ánh mắt tìm kiếm của Tô Uyển Tĩnh, Vân Đóa mím môi, nhẹ nhàng nhìn cô ấy lắc đầu.
Lục Giai Tuệ lại cúi đầu nhìn đồng hồ, không kiên nhẫn được nữa, "Vân Đóa, sự việc hôm nay rất quan trọng, không có thời gian cho con thất thường vớ vẩn."
Vân Đóa lạnh lùng nhìn mẹ.
Thất thường? Vớ vẩn?
"Đi thôi." Lục Giai Tuệ nhìn về phía sau không chút biểu cảm, "Mẹ không muốn làm con khó xử ở nơi công cộng."
Theo ánh mắt bà Vân Đóa nhìn sang, lúc này mới phát hiện cách đó không xa có vài người mặc quần áo đen cùng kính râm, cao lớn như vệ sĩ.
Vân Đóa: "..."
Mẹ, thật không hổ danh là mẹ:)
Thấy Lục Giai Tuệ nhìn sang, vệ sĩ đang dẫn đầu hơi nhúc nhích.
Vân Đóa vội vàng lên tiếng: "Chờ một chút!"
Cô nhìn sàn đấu quyền anh, nhưng may mắn thay Lệ Kiêu đang nghỉ ngơi cũng không nhìn về bên này, anh vội vàng nói chuyện gì đó với huấn luyện viên người nước ngoài Rocky.
Vân Đóa bất đắc dĩ thở dài, "Con đi, nhưng ít nhất mẹ cho con xem hết trận đấu này, được không?"
Chung quanh có mấy khán giả đã bắt đầu nhìn Vân Đóa ở bên này. Vân Đóa liếc mắt nhìn sàn đấu và nói ngắn gọn với Tô Uyển Tĩnh "Tôi có việc gấp phải đi trước", sau đó lôi kéo mẹ lui đến một nơi khó thấy hơn.
Dù như thế nào đi nữa thì cũng tuyệt đối không thể để cho anh phân tâm.
"Con xem trận này rồi đi, chỉ trận này thôi." Vân Đóa kiên định nói xong liền quay đầu tiếp tục xem trận đấu.
Lục Giai Tuệ: "..."
Trước thái độ cứng rắn chưa từng có của con gái, bà chấp nhận nhượng bộ hiếm có.
Lệ Kiêu có lợi thế về chiều cao và sức mạnh, ba hiệp kế tiếp, anh dồn Lạp Kết Nhĩ tới dây đài vây đánh, trong trận đã xuất hiện một lần suýt KO.
Nhưng Lạp Kết Nhĩ cũng không phải kẻ ăn chay, kỹ thuật vững vàng đã giúp anh ta kháng cự được, hơn nữa còn tích cực phản kích.
Khi trận đấu bước sang hiệp thứ bảy, mật độ ra đòn của Lạp Kết Nhĩ tăng lên, hơn nữa dần dần làm chủ tiết tấu trận đấu. Lệ Kiêu là tuyển thủ đột phá, ưu thế của anh là những cú đấm mạnh, đánh ra nhiều KO, trước kia đều là "Tốc chiến tốc thắng", lần này đấu với đối thủ mạnh như Lạp Kết Nhĩ đến 7 hiệp, thể lực của anh đã hơi giảm xuống.
Các khán giả không hề nản lòng trước cú đấm kém lực của "Dã thú", trái lại, bọn họ còn phất cờ hò reo, thậm chí bắt đầu thống nhất cổ vũ càng thêm tiết tấu.
Vân Đóa không hét lên, cô đặt một nắm tay lên môi, dùng răng trắng cắn chặt khớp tay trong vô thức.
Đôi mắt hạnh của cô gái nhìn chằm chằm bóng hình đỏ rực trên sàn đấu, hai má thanh tú hơi phồng lên.
Anh sẽ thắng.
Nhất định.
Ý chí của Lệ Kiêu rất mạnh mẽ. Đối mặt với sự oanh tạc điên cuồng của Lạp Kết Nhĩ, giống như anh không đau đớn gì, rất bền bỉ và dũng cảm. Sau khi bị công kích anh không rối loạn trận tuyến, cũng không điên cuồng phản kích -- tổng thể luôn cố gắng giữ tỉnh táo.
Sát khí trong mắt người đàn ông vẫn luôn kiên định chắc chắn, bước chân không chỉ không loạn mà ngược lại còn nhanh hơn, sau khi bị công kích thì sức lực lại càng lớn, duy trì tiết tấu của bản thân tiếp cận đối thủ, sau đó tìm đúng thời cơ, đáp trả lại đối thủ một bằng đòn đẹp mắt và mạnh mẽ.
Khán giả dưới đài dường như còn phấn khích hơn trước khi "Dã thú" đã phản kích thành công, bọn họ giống như hả giận, nguyên một đám hò hét đến khàn cả giọng, cuối cùng hào khí ở sân vận động cũng chạm đỉnh.
Lệ Kiêu ra quyền thật sự rất có cảm giác. Lối chơi của anh tích cực, kể cả trong tình huống bất lợi, anh vẫn không hề chơi xấu. Tấn công dũng cảm, tình huống bị Lạp Kết Nhĩ đánh như "Du kích" dồn đến bên cạnh dây đài cơ bản như không tồn tại với Lệ Kiêu.
"Dã thú" đánh rất hung hăng, nhưng ra quyền lại sạch sẽ, hơn nữa vô cùng tuân thủ quy tắc. Không giống Lạp Kết Nhĩ, khi tiếng chuông kết thúc hiệp thứ bảy vang lên, anh ta không dừng lại mà tiếp tục đấm Lệ Kiêu...
Lệ Kiêu nhếch khóe môi khinh thường đi về phía góc sàn đấu.
"Vân Đóa, có thể -- "
Vân Đóa trực tiếp cắt đứt lời thúc giục của mẹ: "Sắp hết rồi, sắp hết rồi!"
Nói rồi, cô không kìm lòng được mà tiến lên hai bước, muốn nhìn rõ hơn.
Lục Giai Tuệ: "..."
Vân Đóa đã đúng, không lâu sau khi hiệp 8 bắt đầu Lệ Kiêu đã lợi dụng khoảng cách và tung một cú đấm thẳng vào mặt đối thủ, Lạp Kết Nhĩ lập tức ngã xuống đất.
Khán giả toàn trường đều nhảy dựng lên, một giây sau khi trọng tài tuyên bố Lệ Kiêu chiến thắng, lập tức tất cả mọi người đồng loạt phát ra tiếng hoan hô rung trời động đất.
Vân Đóa rũ bờ vai mảnh mai xuống, bàn tay đang nắm chặt thành quyền cũng buông lỏng-- vừa rồi nắm quá mạnh nên bây giờ toàn bộ tay cô đều đã tê rần.
Cô gái nhỏ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên võ đài quyền anh, khuôn ngực xinh đẹp của cô lên xuống hơi nhanh hơn một chút.
Anh thắng rồi.
Anh thật sự thắng!!
Cô trông thấy quốc kỳ tung bay trên khán đài cùng tiếng hò reo thật lớn, trông thấy các đội viên câu lạc bộ và huấn luyện viên nhào lên sàn đấu, kích động nhảy cẫng lên phấn khích.
Lệ Kiêu vẫy tay chào khán giả. Anh đang cười, nụ cười của anh kéo dài và rực rỡ. Thân thể cường tráng sáng lấp lánh của người vừa mới trải qua trận ác chiến, mặt anh cũng sáng rực lên, cả người khí thế bừng bừng.
Vị vua chiến thắng lúc này chính là thần, cả người sáng ngời, đứng ở nơi đó nhận lấy sự ca tụng và tán thưởng của mọi người.
Vân Đóa nhìn anh, khóe môi cũng không tự giác mà cong lên. Cô chớp chớp đôi mắt cay cay, khẽ sụt sịt.
"Đi thôi."
Địa điểm gặp gỡ được là một câu lạc bộ tư nhân. Ngoài bố mẹ, người khác cũng đến.
Vân Đóa hơi bất ngờ. Tuy nói đôi vợ chồng này thường xuyên cãi nhau, nhưng cũng còn muốn giữ mặt mũi, bình thường có việc thì đóng cửa lại mà cãi, nên ngoại trừ Vân Đóa thì không có người ngoài nào may mắn được xem đại chiến của bọn họ.
Người đi cạnh Vân Thiên Dật, thoạt nhìn lớn hơn Vân Đóa vài tuổi. Da trắng, tóc đen dài thẳng tắp, cằm nhọn, cùng một đôi mắt to trên khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp động lòng người.
Vân Đóa dời mắt xuống, khi nhìn thấy cái bụng hơi phồng lên của cô ta, cô khẽ nhướng mày hứng thú.
Thì ra là cái này.
Sẽ náo nhiệt đây.
Vân Thiên Dật nhìn con gái cười cười, "Đóa Đóa đã cao như vậy rồi sao!"
Vân Đóa bình tĩnh mà nhìn bố, "Con đã cao thế này khi học năm hai trung học rồi."
Vân Thiên Dật: "..."
"Được rồi, ở đây không cần đóng vai một người cha hiền đâu." Lục Giai Tuệ lạnh lùng liếc nhìn chồng cũ, "Nói trước, ông muốn kết hôn chúng tôi không xen vào, sinh con với ai-- "
Bà nhướng mày, phóng một ánh mắt như dao đến người sau lưng Vân Thiên Dật, "Tôi cũng không xen vào."
Người nhỏ nhắn cạnh Vân Thiên Dật thoáng run rẩy một phát, giống như một con thỏ nhỏ sợ hãi.
Vân Thiên Dật vỗ vỗ tay thỏ con như trấn an, khẽ nheo mắt nhìn vợ cũ.
Lục Giai Tuệ tiếp tục: "Nhưng ông phải nhớ kỹ, con của ông có thể xuất hiện không ngớt từ cái bụng kia. Ông là bố của Vân Đóa, cái gì mà con của cô ta có một phần, thì con bé cũng phải có, một chút cũng không thể thiếu."
Trước sắc mặt hùng hổ dọa người của Lục Giai Tuệ, Vân Thiên Dật đưa tay đẩy cặp kính gọng vàng trên sống mũi xuống, cười nhẹ.
Ông cười rộ lên nhìn rất đẹp, những đường nét trên khuôn mặt tuyệt vời của Vân Đóa đến từ người bố đẹp trai này, người đàn ông hơn 40 tuổi với khối tài sản kếch xù, bây giờ trông hơi giống một Nho thương.
Nho thương và vợ cũ bắt đầu cãi nho thì có thể không nho nhã một chút nào.
*Nho thương: Doanh nhân Nho giáo, xuất phát từ Nho giáo, là sự kết hợp giữa " Nho " và " kinh ", vừa có đạo đức, vừa có trí tuệ của nhà Nho, vừa có sự giàu có, thành đạt của doanh nhân, họ là hình mẫu của Nho giáo và giới tinh hoa kinh doanh.
"Đúng vậy, Đóa Đóa là con gái tôi, đương nhiên tôi sẽ không bạc đãi con bé. Nhưng ngược lại tôi muốn hỏi một chút, bà, Lục Giai Tuệ, hiện tại có tư cách và lập trường gì nói với tôi những lời này? Chúng ta hình như không có việc gì với nhau thì phải? Vân Thiên Dật tôi phân chia tài sản có liên quan gì đến người ngoài như bà?"
Lục Giai Tuệ nở nụ cười sắc bén, "Tôi có tư cách gì? Dựa vào Vân Đóa là do tôi sinh ra thì có đủ tư cách chưa? Dựa vào quyết định tòa phán cho tôi khi đó..."
Giọng nói của hai người càng lúc càng cao, ông qua bà lại cũng trở nên gay gắt hơn.
Vân Đóa ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, bộ dạng như thể không liên quan gì đến mình. Không nghe bố mẹ đang tranh cãi gì cả, cô gái cụp hàng mi dài và suy nghĩ vẩn vơ đặt ở nơi sân vận động.
Hình ảnh người đàn ông cười khi đứng trên sàn đấu lặp đi lặp lại trong tâm trí cô.
Bây giờ anh đang làm gì? Có phải đang ăn mừng với câu lạc bộ? Đai vàng trông như thế nào...
Vân Đóa ngước mắt lên nhìn một vòng, thấy túi của mình đang để trên tay vịn ghế của mẹ, cô đang muốn đứng dậy để lấy điện thoại thì một giọng nữ khẽ run rẩy vang lên.
"Thiên Dật, anh không nên tức giận." Con thỏ trắng đang run rẩy ở bên cạnh Vân Thiên Dật đột nhiên mở miệng, giọng nói phù hợp với dáng vẻ của cô ta, lên tiếng cũng mềm mại dịu dàng, làm người ta cảm thấy thương tiếc.
"Đừng cãi nhau với chị ấy được không? Anh chia tài sản như thế nào, cho dù phân cho Vân Đóa hết cũng không sao cả!"
Vân Đóa: "?"
Vân Đóa bị kéo vào, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy bố mình đang lo lắng kéo tay thỏ trắng nhỏ.
"Hủy Hủy, em nói gì vậy! Anh không bạc đãi Vân Đóa, chẳng lẽ sẽ bạc đãi em và đứa con trong bụng sao?"
Lục Giai Tuệ sửng sốt trước từ "Hủy hủy". Bà liếc nhìn những ngón tay đan vào nhau của hai người và trợn tròn mắt.
Vẻ mặt thỏ trắng Hủy Hủy thảm thương: "Đương nhiên là em biết, chỉ có điều em không muốn thấy anh không vui, càng không muốn chứng kiến anh và vợ, à không ngoài vợ còn có con gái, mọi người thật vất vả mới gặp mặt một lần -- "
Vân Đóa nhịn không được, trực tiếp "Xì~~" cười khẽ một tiếng.
"Lợi hại." Cô trầm thấp nói, không khỏi lại nở nụ cười, "Thật thú vị..."
Đây không phải bé thỏ trắng, đây là hoa sen trắng!
À không, đây quả thực là một đóa sen trắng tuyệt thế!
Vân Đóa rất muốn cười. Cô mím môi, và lắc đầu nhẹ.
Interesting:)
Vân Thiên Dật nhìn về phía Vân Đóa, cau mày lại, "Vân Đóa, thái độ đó của con là ý gì?"
"Ôi thật có lỗi. Thật ra con muốn cùng người này --" Vân Đóa cố ý dừng một lát, "Chậc, người này con không biết nên gọi là dì hay gọi là chị đây..."
Vân Đóa ngây thơ chớp chớp đôi mắt màu hổ phách nhìn bố, "Bố, bố nghĩ con nên gọi thế nào?"
Vân Thiên Dật giật giật khóe miệng, "Vân Đóa!"
"Thiên Dật, Thiên Dật anh đừng nổi giận!" Hoa sen trắng vội ôm cánh tay Vân Thiên Dật, mặt mũi tràn đầy vẻ tự trách, "Sao hai bố con lại ầm ĩ rồi, đều là em không tốt, hôm nay người ngoài như em không nên đến..."
Vân Đóa a một tiếng, "Đã biết mình là người ngoài thì đừng có nói chuyện."
Vân Thiên Dật đứng lên, "Vân Đóa!"
Cô cũng đứng dậy, bình tĩnh nhìn thẳng vào bố, "Bố đã từng nghĩ rằng cô ta muốn gả cho bố rồi sinh con, chính xác là đang có mưu tính gì không?"
"Mưu tính bố lớn tuổi? Mưu tính để vừa vào cửa đã có một cô con gái nhỏ hơn mình chỉ vài tuổi?"
Vân Thiên Dật: "..."
"Đến cũng đến rồi, con cũng nói rõ với bố luôn." Vân Đóa hít một hơi, "Đồ đạc và tài sản của bố, bố muốn chia sao thì chia, không liên quan đến con."
Lục Giai Tuệ nghiêm nghị: "Vân Đóa -- "
Vân Đóa khoát tay áo, "Bố mẹ, bao năm qua bố đã cho con rất nhiều tiền, hình như bố cũng mua nhà đứng tên con nữa đúng không? Nhưng mà có lẽ hai người cũng biết, những khoản tiền kia con chưa bao giờ động tới."
"Con cũng không cảm kích hai người." Đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô gái trống rỗng, không tức giận và cũng chẳng có cảm xúc, "Bởi vì đó không phải là điều con muốn."
Cô khịt mũi, thấp giọng nói: "Thứ con muốn, cho đến tận bây giờ hai người cũng chưa từng để tâm..."
Vân Thiên Dật: "..."
Lục Giai Tuệ: "..."
"Cho nên bố, bố muốn chia làm sao thì chia." Vân Đóa lại nhìn bụng của hoa sen trắng, "Cho em bé hết cũng được. Tương lai con cũng chúc cho em trai hoặc em gái -- "
Vân Đóa dừng một chút, phút chốc lại nở nụ cười, "Đừng giống con là tốt rồi. Hi vọng hai mươi năm sau em bé vẫn sẽ có một người bố tốt vẹn nguyên."
Nói xong cô còn nhìn Vân Thiên Dật cười ngọt ngào.
Vân Đóa trực tiếp quay người, "Mẹ, có mấy lời con cũng muốn nói rõ với mẹ. Trước đây mẹ không quan tâm đến con, thật ra, con nghĩ như vậy cũng rất tốt."
"Nhưng tương lai làm ơn đừng can thiệp vào chuyện của con. Lúc hai người ly hôn con được tòa phán cho mẹ, nhưng con đã trưởng thành, không cần người giám hộ. Hơn nữa, mẹ cũng không hề giám hộ trong 20 năm qua, giờ đột nhiên lại muốn quản con, con chẳng quen nổi đâu."4
Lục Giai Tuệ hít sâu một hơi, lồng ngực phồng lên "Vân Đóa, sao bây giờ con lại như thế này! Làm sao có thể nói chuyện như vậy?"
"Đương nhiên con có thể." Vân Đóa nhẹ nhàng nói, "Bây giờ không giống như trước."
Bây giờ, con chẳng còn đơn độc nữa.
Có một người, anh ấy hoàn toàn chấp nhận bộ dáng bây giờ của con, không cần con cố gắng nịnh bợ hay xin xỏ.
Anh ấy nhớ rõ tất cả những gì con thích, chú tâm nghe mỗi lời con nói.
Anh ấy bao dung con bảo vệ con, ôn nhu nói nhỏ bên tai "Thương con".
Hai người không thích con, anh ấy thích hết thảy.
Cũng có người quý trọng con, cũng có người xem con là bảo bối.
Tình yêu của anh ấy là sức mạnh lớn nhất của con lúc này.