Đá Viên Và Rượu Trắng - Bạch Đào Ô Long Tây Dữu Băng

Chương 10: Rượu trắng



Sáng sớm ngày hôm say, Sở Hà vừa tỉnh lại đã cảm nhận được nhiệt độ cơ bắp nóng hổi cứng rắn đằng sau lưng, bỗng ke ngủ của cô bị ọa mất sạch. Cô vừa muốn đứng dậy nhưng cảm thấy nhức mỏi và đau đớn ở vùng eo và thân dưới, trong đầu bỗng nhiên vụt qua khung cảnh triền miên quấn quýt tối hôm qua, Sở Hà vẫn cảm thấy nóng mặt.

Sợ làm người trong lòng tỉnh giấc, cô khẽ khàng cẩn thận xoay người, muốn nhân lúc trước khi anh tỉnh lại thưởng thức vẻ đẹp mà ngày thường cô chỉ dám nhìn từ xa, nhưng phát hiện người đẹp đã dậy từ bao giờ rồi, anh mạnh mẽ kéo cô vào trong ngực, chăm chú nhìn cô, khóe miệng còn nở nụ cười khẽ.

“Đừng nhúc nhích, không đau nữa à?” Vừa mới tỉnh giấc, giọng nói thô sạn trầm lắng còn mang theo chút cười cợt.

Gương mặt Sở Hà càng đỏ hơn, thẹn quá hóa giận đánh anh một cái. “Vẫn ổn.”

Kỷ Quân bật cười. Sở Hà nghĩ, một Kỷ Quân tươi cười thoải mái thế này, một Kỷ Quân còn ngái ngủ nằm bên cạnh cô thế này, đẹp đẽ tới mức gần như không chân thực.

“Tối qua chưa ăn no….Nếu vẫn ổn, thì làm thêm một lần nhé.” Nói xong anh đẩy cô ngã xuống, rồi bắt đầu càn sỡ hôn hít xoa nắn. Sở Hà cũng chẳng kháng cự, làm tất cả mọi chuyện thân mật với Kỷ Quân cô đều thấy hạnh phúc. Huống chi tối qua Kỷ Quân còn để ý tới lần đầu của cô, chỉ làm một lần, không riêng gì anh chưa ăn no, tuy rất xấu hổ thừa nhận, nhưng thực ra Sở Hà cũng sướng tới nỗi ký ức còn quanh quẩn đâu đây, vậy nên cô đỏ mặt phối hợp ôm lấy bờ lưng anh, bắt đầu một vòng vận động buổi sáng.

Sau trận mây mưa, dường như đã sắp qua buổi trưa, cuối cùng hai cơ thể cũng tách nhau ra, lúc này hai người mới cảm hấy dạ dày đang reo vang. Nhưng bữa ăn đầu tiên của hai người sau khi tiến gần hơn một bước, cả hai đều không muốn qua loa cho xong chuyện, Kỷ Quân đã từng ở thành phố B một thời gian quen đường thuộc lối lái xe đưa Sở Hà tới một cửa hàng ẩm thực trong con ngõ nhỏ ăn brunch.

Chẳng phải là nhà hàng Tây cao cấp gì, nhưng công tác bảo mật rất tốt, nội thất bên trong cũng vô cùng tinh tế. Tuy diện tích của cửa hàng này hơi nhỏ, nhưng mỗi một góc nhỏ đều lộ ra thiết kế dày công của chủ nhân, đơn giản nhưng có cảm giác nghệ thuật, Sở Hà không ngừng ngạc nhiên cảm thán với một gu thưởng thức tuyệt vời của Kỷ Quân và thú vui đi tới những nơi hẻo lánh thăm dò cửa hàng trong ngõ nhỏ này của cậu cả nhà họ Kỷ.

Dường như nhìn ra được vẻ ngạc nhiên của cô, Kỷ Quân vừa được ăn no xong tâm trạng rất tốt, gương mặt trước giờ không thể hiện bất cứ buồn vui nào hiện giờ lại có vẻ nhẹ nhàng khoan khoái. Anh khẽ nắm lấy tay cô, ngồi ở phía đối diện chăm chú ngắm nhìn đôi mắt xinh đẹp của cô, giọng điệu điềm nhiên mang theo chút thỏa mãn.

“Thực ra những lúc tâm trạng anh không tốt, thường rất thích giấu những xung quanh ra ngoài thăm dò những nơi mà người ta không ngờ tới. Tuy bình thường rất bận, nhưng lúc thực sự có thể bớt chút thời gian ra ngoài, thì cực kì vui vẻ, cho dù là tạm thời ngắn ngủi, giống hệt như ném hết mọi thứ ra sau lưng vậy.”

“Nhưng thực ra khi tới rồi hơi có chút mất mát, anh tưởng rằng những nơi như thế này vĩnh viễn chỉ là nơi bí mật của mình thôi, dù sao thì những người bên cạnh chưa từng có ai khiến anh nảy ra ý muốn chia sẻ cả.”

“A Hà, cảm ơn em. Em đã khiến nguyện vọng của anh trở thành sự thật.”



Lạnh băng ngày thường trong đôi mắt Kỷ Quân giờ đây lấp lánh sắc màu, nhìn lâu dần khiến con người ta sợ hãi khi rơi vào rồi không thể thoát ra được, Sở Hà không chịu đựng nổi cúi đầu xuống ăn đồ. Dường như cô nhìn ra được mấy phần thâm tình trong đôi mắt ấy, cô lại cảnh cáo bản thân, hiện giờ có lẽ vẫn chưa phải lúc nghĩ nhiều, nhưng vẫn không kìm nổi bị mê hoặc lại ngẩng đầu nhìn chăm chú vào đôi mắt kia.

“Anh có em bên cạnh mà.” Nói xong, gương mặt cô bất giác nóng lên, cô cúi đầu dùng động tác uống trà để che đi.

Tuy Kỷ Quân vẫn trầm lặng ít nói, nhưng thi thoảng gắp đồ ăn cho cô, thi thoảng khóe môi khẽ cười nhìn cô ăn, sự dịu dàng trong từng động tác nhấn chìm Sở Hà tới nỗi choáng váng, gần như sắp chết đuối trong đó.

Nhưng vẫn còn bài tập, nên buổi chiều hai người chỉ đành quay về phòng của Kỷ Quân, tiếp tục bù đắp tiến độ bị làm lỡ vì tội tuyên dâm giữa ban ngày. Sở Hà tựa lên đầu giường đọc tài liệu được chất thành núi, lại quay sang nhìn Kỷ Quân nghiêm túc xem số liệu trong máy tính trên bàn làm việc cạnh cửa sổ, dường như công việc bận rộn khiến người ta mệt mỏi lại biến thành hạnh phúc.

Vùi đầu học tập chốc lát đã tới chập tối, sau khi chọn một nhà hàng đồ nướng phong cách nhật ăn no uống say, Sở Hà đề nghị đi dạo ven bờ sông. Đây là con sông duy nhất chảy qua khu vực trung tâm của thành phố B, trời vừa sẩm tối, người đi tản bộ đã rất nhiều. Bọn họ mua hai lon bia ở tiệm tạp hoa ven bờ sông, Sở Hà lấy tai nghe, đưa cho Kỷ Quân một bên, chia sẻ với anh những ca khúc hay trong điện thoại của nhau, chậm rãi đi dạo không mục đích bên bờ sông.

Sở Hà uống lon bia trong tay, bỗng nhiên cô nhớ tới vấn đề mà cô luôn tò mò.

“Lần trước tại sao anh lại nói rượu trắng rất hợp với em?”

“Có lẽ là do khí chất, cảm giác. Hơn nữa ngày hôm ấy khiến anh nhớ tới những lúc bận rộn làm xong công việc anh sẽ tới quán rượu.”

“Cảm giác em rất giống rượu trắng ở trong quán rượu ấy, là người mà anh muốn cùng trải qua quãng thời gian sau khi tan làm.”

Gió đêm lành lạnh thổi tung khiến bầu không khí càng thêm lãng mạn, ánh đèn hoa lệ ở bờ bên kia dường như đã có chút xa vời, xung quanh có từng tốp hai ba người tản bộ, chất lượng lon bia có hơi kém nhưng vẫn tuyệt vời, bên tai vang lên tiếng ca dễ nghe cùng với người bên cạnh, Sở Hà thấy đây đã đủ phác họa thành cuộc sống mà cô mong muốn.

Bọn họ đã đi tới nơi hơi hẻo lảnh, bóng người lác đác, Sở Hà kìm lòng không đậu chủ động tiến lên trao cho Kỷ Quân một nụ hôn quấn quýt.



Hôn mãi tới nỗi gương mặt của Sở Hà đỏ ửng lên, hai người đứng rất gần nhau, cô gần như dính sát lên đứng trước Kỷ Quân, anh thò một tay mò mẫm vào trong váy cô, dâm dật nắn bóp bờ mông cô.

Cô phản xạ có điều kiện khẽ đánh Kỷ Quân một cái. “Chỗ này là bên ngoài, sẽ có người đi ngang qua đấy…..”

Kỷ Quân cũng thấy bản thân mình hoang đường, nhưng anh không ngừng lại được, chỉ muốn tiếp tục hoang đường. Anh dùng sức gặm cắn cánh môi quyến rũ kia, bàn tay trượt từ trên khe mông xuống dưới, cách một lớp quần lót xoa nắn môi hoa của cô, nhưng lại xấu xa không chịu đưa vào, cũng không đụng chạm tới âm đế mẫn cảm.

Quả thực xung quanh không có người đi tới nữa, Sở Hà bị anh chơi đùa mềm nhũn hai chân, yếu ớt dựa vào trước ngực Kỷ Quân để chống đỡ cơ thể. Quả thực bị chơi hơi quá đáng, mượn men say cô cũng không kìm nổi khẽ nâng mông lên cạ vào ngón tay phiền phức kia, trong miệng còn phát ra tiếng hừ mất mãn, trộn lẫn với tiếng ngâm khẽ.

Kỷ Quân bị cô trêu ghẹo không chịu nổi nữa vươn tay thọc mạnh vào, cảm nhận được xúc cảm chặt khít trơn trượt dưới ngon tay, Kỷ Quân vội vã dùng nụ hôn nóng bỏng nuốt lấy tiếng rên dâm đãng chuẩn bị thoát ra khỏi miệng Sở Hà.

Anh hung hăng nhào nặn đế hoa yếu ớt, dường như Sở Hà không chịu nổi kích thích mạnh mẽ này, cô không kìm nổi rên rỉ ra tiếng, lý trí còn sót lại liều mạng đè nén bản thân, cô chỉ đành cắn lên môi Kỷ Quân, tới nỗi có hơi chảy ra máu tanh, nhưng điều này dường như càng kích thích hưng phấn của anh hơn, động tác trên tay càng trở nên càn rỡ.

Sở Hà không chịu nổi hét lên một tiếng cao vút đạt được tới đỉnh, may mà những người xung quanh không nghe thấy. Ánh đèn hoa lệ rực rỡ bên bờ đối diện chiếu lên gương mặt ửng hồng của cô, càng thêm quyến rũ hơn, Kỷ Quân khó nén nổi thương tiếc hôn lên má cô.

Quần lót đã ướt đẫm, gần như không thể đi bộ được nữa. Kỷ Quân dứt khoát ngồi xổm xuống cởi phăng nó ra, lúc đứng lên dùng cơ thể vây chặt lấy Sở Hà vào lan can bên bờ sông, gần như cưỡng chế nhét quần lót vào trong khe huyệt vẫn đang chảy nước, khiến Sở Hà thút thít vô cùng đáng thương.

“Ngậm chặt vào, đừng để nó rơi xuống đấy, nếu không nước dâm chảy xuống ướt hết đường cái sẽ bị người ta phát hiện.”

Anh lại có thể dung gương mặt đẹp trai cấm dục này, giọng nói trong trẻo nghiêm túc này, nói ra những lời hạ lưu không biết xấu hổ bắt nạt người khác như thế!

Mặt người dạ thú. Sở Hà rủa thầm trong lòng, vết đỏ trên mặt vẫn luôn bị khiêu khích khiến nó mãi không tan đi được.

Cuối cùng vẫn là Kỷ Quân bế ngang cô lên, chọn một con đường không có mấy người qua lại quay về xe, Sở Hà tức giận cả quãng đường chẳng thèm nói chuyện với anh.