Đá Viên Và Rượu Trắng - Bạch Đào Ô Long Tây Dữu Băng

Chương 15: Thạch vị quýt 1



Kỷ Quân chọn lựa một lúc lâu mới ra ngoài, Sở Hà mong đợi muốn nhìn thử gu chọn đồ của anh, nhưng Kỷ Quân kiên quyết nói muốn đến phòng thử đồ mới cho cô xem, thế nên kéo tay cô đi vào.

Vừa thấy quần áo mà Kỷ Quân chọn là gì, cả gương mặt cô đỏ phừng sắp nứt ra luôn.

Rốt cuộc Kỷ Quân là người gì chứ!

Anh làm thế nào mà mang gương mặt gần kệ tới lạnh lùng cấm dục kia tỉnh bơ, chọn lừa nhiều bộ quần áo hở hang ôm sát người trên giá hàng thế này!

Có lẽ nguyên nhân là bởi vì là nước C, cho nên tư tưởng của nhân viên và những khách hàng khác đều khá cởi mở….? Tỉ mỉ nhìn lại, mới phát hiện quả thực trên giá hàng cũng đang bày rất nhiều loại quần áo có phong cách hở hang quyến rũ.

Trước giờ phong cách ăn mặc của Sở Hà không phải là áo sơ mi áo khoác gió cấm dục, thì cũng là đồ thể thao cool ngầu đẹp trai cứng rắn hoặc là phong cách đường phố. Màu sắc đa phần đều là xám đên trắng, cho dù không phải là ba màu lãnh đạm này thì cũng chưa từng có màu nào rực rỡ, ngay đến cả váy liền màu đỏ cô cũng chỉ mặc màu đỏ rượu, tuy có chút đơn điệu, nhưng rất hợp với khí chất của gương mặt cô, cho dù nguyên nhân cô thiên vị những kiểu quần áo này chỉ là bởi người theo chủ nghĩa hoàn hảo như cô quả thực lười chọn tới chọn lui, dứt khoát mặc khiêm tốn một chút.

Nhưng những thứ trước mắt này…..Trông mấy bộ váy liền ôm sát màu đỏ tiện tay cầm lên gần như có thể coi thành nội y tình thú, cả người Sở Hà gần như sụp đổ.

“Em không mặc, quá thể đáng, sao anh lại háo sắc như thế hả….” Sở Hà thẹn đến nỗi giọng nói cũng run rẩy.

“Em bảo anh chọn thứ anh thích là được mà. Anh thấy cục cưng mặc đồ gì cũng xinh, đương nhiên là phải chọn lấy những bộ có thể khiến anh càng muốn cục cưng mặc cho anh ngắm chứ.”

“Mặc cho anh ngắm được không, dù sao cũng chỉ có hai người chúng ta nhìn thấy thôi, hửm?”

Lại là mánh lới mà anh quen dùng, anh đã sớm biết giọng nói trầm thấp từ tính giống hệt như bỏ thuốc dâm cho mình. Trong lòng Sở Hà phiền muộn không thôi.

Tuy rằng bản thân cô đã nghĩ chuyện mặc nội y tình thú quyến rũ anh từ sớm, nhưng hôm nay đang ở bên ngoài mà! Cho dù chỉ có hai người trong căn phòng thử đồ đóng kín, cũng là bên ngoài mà…..Chuyện xấu hổ đến mức độ này, Sở Hà thấy vẫn không thể nào hoàn toàn nhìn thẳng được.

Thực ra cũng chẳng rõ cô làm loạn với Kỷ Quân ở bên ngoài biết bao nhiêu lần, mỗi lần nhìn thấy anh là không còn cách nào nữa, cũng vô dụng quá đi. Đương nhiên lần này cũng chỉ giằng co chút xíu, cuối cùng vẫn giơ tay đầu hàng. Trong lòng thầm than một tiếng, Sở Hà gần như bó tay chịu trói nhìn vận mệnh của mình ngày hôm nay.



Nhưng ít nhất giãy giụa thì vẫn phải giãy giụa một chút, nếu không bản thân cô thực sự trở thanh người phụ nữ dâm đãng của anh mất rồi….Sở Hà lại nhớ tới thường ngày trên giường thi thoảng anh cũng nói mấy câu dirty talk, cả người cô như cháy rực lên.

Trông thấy cô đang cô gắng dùng hai tay bảo vệ lấy ngực không cho anh tới gần, đôi mắt ngập nước, vẻ đáng thương hệt như con gái nhà lành chịu nhục bị người ta trêu ghẹo nhưng lại thề chết không phục tùng, Kỷ Quân không nén nổi cười.

Vẫn rất đáng yêu, làm thế nào đây, càng có cảm giác hơn rồi.

Anh chỉ đành lùi một bước. “Vậy hay là, em mặc một bộ, anh đồng ý với em một yêu cầu. Những bộ mà em không chấp nhận được, nếu em từ chối một bộ thì phải đồng ý với anh một yêu câu, được không em?”

Lại là mánh khóe trò chơi quen thuộc! Sở Hà thầm than một tiếng, tiếp tục dùng ánh mắt kháng nghị nhìn chằm chằm anh, nhưng Kỷ Quân không hề nhúc nhích, dường như đây đã là điều kiện cuối cùng mà anh có thể chấp nhận được.

Sở Hà chỉ đành đầu hàng thêm lần nữa, quên đi, bình thường cũng có nhiều lúc cô không tìm được cơ hội đúng lúc có thể hỏi anh, vậy….Mượn cơ hội này dường như cũng không tồi nhỉ?

Hơn nữa, trong lòng cô đang cố gắng dùng âm thanh mà ngay cả cô cũng không nghe được nói rằng, thực ra trò chơi lần trước cô cũng rất sướng.

Cuối cùng cô vẫn từ chối “đề nghị thịnh tình” giúp cô mặc quần áo của Kỷ Quân, cô mặc một chiếc váy vừa rồi tiện tay cầm lên.

“Hu….”

Cô thẹn tới độ kêu ra tiếng, ánh mắt chớp nháy không dám nhìn bản thân mình trong gương.

Kiểu váy không có dây quai, nhìn trọn được vóc dáng tuyệt đẹp của cô, chất liệu làm bằng tơ tằm mỏng dính, ngay cả đầu vú màu phấn hồng cũng lấp ló đâu đây.

Độ dài của nó ngắn cũn cỡn, gần như tới ngang mông, lộ ra cặp chân dài quyến rũ vừa trắng vừa thon, mà ngày thường chỉ nhìn thấy một phần nhỏ. Trên dưới hai ống váy được bao bằng viền ren màu đen, càng tôn thêm sự gợi cảm.



Chiếc váy này chỉ có thể che được một phần nhỏ vùng ngực, thậm chí còn nâng vú thịt xinh đẹp đầy đặn ban đầu lên khiến nó càng có cảm giác thịt thà hơn. Thực ra hình dạng bầu vú của Sở Hà rất đẹp, nhưng vú không lớn lắm, sau khi mặc chiếc vay này lên, lại có hiệu quả mà ngày thường không ngờ tới….Mặt cô càng đỏ hơn, rốt cuộc có phải anh càng thích lớn hơn một chút không?

Cô không nén nổi trộm liếc Kỷ Quân qua gương, vừa liếc thấy cả cơ thể cô không chịu nổi động tình run rẩy. Cơ bắt anh căng chặt, vẻ mặt nhẫn nại, ánh mắt sắc lẹm mà nguy hiểm, nhìn chằm chằm vào cô, sắc dục bao trùm dường như sắp phun ra lửa, rất đáng sợ nhưng lại cực kì gợi cảm.

Điều hòa trong phòng thử đồ mở rất nhỏ, cùng với bầu không khí dần trở nên mập mờ, không khí dường như cũng nóng rực tới nỗi hai người đều hít thở không thông, hô hấp càng trở nên nặng nề vội vã. Trên trán hai người còn mang theo những giọt mồ hôi, Kỷ Quân càng không nhịn nổi nữa xắn tay áo sơ mi lên, lộ ra cơ bắp gồ ghề ẩn giấu trong cơ thể thon gầy.

“A!” Dưới ánh mắt như dã thú săn mồi của anh Sở Hà không chịu nổi nhũn chân đứng không vững, thoáng chốc đã tựa lên cơ bắp rắn chắc của anh.

Trong tấm gương sát đất, bàn tay của người đàn ông đỡ lấy eo của cô gái, từng ngón tay màu trắng bịn rịn trên tơ lụa màu đỏ đậm, sự tương phản ấy lại cực kì sắc dục.

“Chậc, đúng là rất đẹp”

Kỷ Quân thốt ra một tiếng than dài.

“Ấy, nhưng mà A Hà, anh đã hối hận khiến em mặc bộ váy này rồi. Đây không phải đang giày vò em, mà là đang giày vò bản thân anh. Anh cứ nghĩ anh muốn nhìn em mặc nó, nhưng thực ra anh chỉ muốn cởi nó giúp em thôi.”

“Nếu như có thể xé luôn thì tốt biết mấy, hay là anh xé trước, sau đó mua nó luôn nhé?” Giọng nói của Kỷ Quân dần trở nên vội vàng, trong lời nói mang theo tiếng thở dốc nặng nề.

“Hu….Không được….Chút nữa nhân viên trong tiệm sẽ nghĩ thế nào hả….Hu hu!”

Bàn tay của người đàn ông bắt đầu chơi đùa cặp vú xinh đẹp cách một lớp tơ lụa.

“Em bảo em có dâm không? Bộ váy dâm đãng thế này, em mặc thế nào cũng đẹp như vậy? A Hà, anh cứng tới nỗi đau đớn.”

“Nhân lúc trước khi anh mất đi lý trí, em đưa ra một yêu cầu đi. Cái gì cũng được hết.”