Khi Sở Hà tỉnh lại đã sắp tới giữa trưa, lần đầu tiên cảm thấy đau đầu mất sức thế này, trong đầu hiện tại toàn là chữ “hỏng rồi...” viết in hoa đỏ rực, cô sụp đổ ôm lấy mặt.
Không phải tối qua không có lòng cảnh giác, cũng nhắc nhở bản thân nhiều lần rằng không được lộ ra vẻ khó coi khi say rượu trước mặt Kỷ Quân, nhưng lần đầu tiên uống rượu trắng, độ ngấm còn lớn hơn so với tưởng tượng, có lẽ phải công thêm tâm tình tối qua hơi xao động, bầu không khí quá tốt đẹp, trước mặt anh cô không tự chủ buông xuống phòng bị, bất chợt không cẩn thận đã say mất rồi.
Tồi tệ nhất chính là, kí ức về tối qua gần như hoàn toàn ngắt quãng, cộng thêm đây là lần đầu tiên cô uống say, chẳng hề có chút khái niệm nào đối với tửu lượng của mình cả.
Cô bực mình bứt mớ tóc rối trên đầu, lại mắng thầm bản thân vài câu, tự cầu phúc cho bản thân đừng làm ra chuyện gì quá đáng, nếu không cô nhất định sẽ tức chết sau đó sống lại.
Cô cố đứng dậy tới gõ cửa phòng Kỷ Quân, nhưng không có người đáp lại, cô chỉ đành gửi cho anh một tin nhắn.
“Tối qua em uống hơi nhiều có làm ra chuyện gì kì quặc không ạ?”
“Không có.”
Được thôi, vừa nghe đã biết là giọng điệu lạnh lẽo này. Chẳng qua cho dù bản thân cô làm ra chuyện gì, trước mặt Kỷ Quân cũng chẳng thể nào thành công được nhỉ?
Sở Hà thấy đau đầu, quyết định không cho bản thân mình thêm những gánh nặng vô nghĩa nữa, cứ như vậy cô đã bỏ lỡ mất ký ứ bản thân mình sờ mó lên cơ bụng tuyệt vời của nam thần.
Sau khi sửa sang xong, sau khi vội vã gọi một chiếc sandwich cô vội vã chạy tới nơi diễn ra lễ hội âm nhạc Pamp B. Khoảng cách giữa khách sạn và nơi biểu diễn rất xa, cô không gọi xe dứt khoát ngồi chuyến tàu điện ngầm qua đó. Ở nhà luôn có tài xế đón đưa, chẳng mấy khi có cơ hội ngồi tàu điện ngầm, nhưng đến khi thực sự ngồi lên tàu, nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ đang lái về hướng ngoại thành dần dần biến thành hoang vu, trong lòng cô lại sinh ra cảm giác hạnh phúc hiếm có.
Tàu điện ngầm, cùng với âm nhạc Ramp B, dường như đều là một bộ phận độc nhất thuộc về riêng cô, là vật báu mà cô âm thầm giấu giếm những người khác. Chẳng phải là “thú vui tao nhã “ gì đó, chẳng cần phấn đấu cho ra bất cứ thành tích gì, cũng chẳng mang lại bất cứ ánh sáng nào hết. Chẳng liên quan đến gia đình, chẳng liên quan đến vòng xã giao, chẳng liên quan gì tới tất cả mọi thứ nên làm, cái mác gắn trên người, chỉ là một nơi ẩn náu của riêng “Sở Hà” này mà thôi, cô rất thích, thậm chí là cảm tạ.
Nơi diễn ra lễ hội nằm trong một cung thể thao, có một mảnh cỏ xanh thoải mái, có thể trải mảnh khăn ăn xuống cùng bạn bè túm năm tụm ba ở khu dã ngoại, phối hợp với ánh nắng gió mát, chẳng qua sau buổi trưa quá mức nóng bức, tất cả những thứ này đều tăng thêm cảm giác hạnh phúc cho Sở Hà.
Nhưng mà, khu vực mà Sở Hà đang ngồi, bất hạnh là xung quanh đều là các cặp tình nhân, ngồi ở giữa nhìn từng cặp đôi đang anh anh em em, Sở Hà chỉ đành thở dài: Lúc nào mình mới có thể hạ gục được Kỷ Quân đây, bắt cóc anh tới bên khăn trải đồ ăn của mình, hẹn hò ngọt ngào với mình trên bãi cỏ kia chứ?
Cảm giác trong lòng có một cái hố lấp mãi không đầy quá chân thực, sau đó lúc Sở Hà đứng dậy đi mua bia nhìn thấy Kỷ Quân đang lười biếng ngồi trên chiếc khăn trải ở một bên bãi cỏ, cả người cô mê mang luôn.
Một lần là duyên phận, nhiều lần thì chính là ông trời đang trêu đùa mình đúng không?
Cô có cảm giác vui mừng khi bị vận mệnh đánh trúng, nhưng trong lòng một nửa được mong đợi và vui vẻ lấp đầy, nhưng nửa khác dường như bị chọc thành một chiếc hố càng khó lấp đầy hơn. Thậm chí trong cơn mừng vui cô còn sinh ra một tia hoảng sợ: Tuy đối với việc hạ gục Kỷ Quân cô không nắm chắc, nhưng hiện giờ cô lại cô một loại cảm giác chính là nếu trời cao đã sắp xếp cho cô một người có duyên đến mức này mà còn bỏ lỡ, có lẽ cô sẽ thực sự cô độc đến già luôn.
Nhưng không thể cứ bỏ lỡ cơ hội như thế được, cô đi lên phía trước chào hỏi, nhiệt tình chia sẻ mảnh khăn ăn và bia đồ nhắm cô vừa mua ban nãy cho Kỷ Quân, coi như báo đáp việc anh mời cô uống rượu trắng.
Đương nhiên Kỷ Quân không thể từ chối, nhưng trên mặt chẳng mấy vui vẻ, cô nhạy bén cảm giác được giờ phút này dường như anh bớt đi một lớp phòng bị hơn thường ngày, biểu cảm trên mặt cũng thả lỏng hơn một chút.
Nếu như khí chất ngày thường của Kỷ Quân giống như một con báo cao ngạo bất cứ lúc nào cũng trong tư thế săn mồi, vậy thì lúc này đây anh càng giống như một cậu ấm đang nghiêm túc thưởng thức ly rượu trên mặt bàn.
Cũng chẳng rõ khí chất lạnh lùng bén nhọn trên người anh ngày thường từ đâu mà có. Tuy nói dáng vẻ ấy của Kỷ Quân mới khiến cô hoàn toàn mê đắm, nhưng cô vẫn vui vẻ khi nhìn Kỷ Quân của hiện giờ hơn. Rõ ràng đây mới là dáng vẻ ban đầu mà anh nên có.
Lúc này cô thẫn thờ ý thức được, bản thân mình biết được năng lực của anh, biết được sở thích của anh khi làm việc, biết được thủ đoạn làm việc và đầu óc thông minh của anh, nhưng thực tế vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ anh. Từ khi yêu anh ngay cái nhìn đầu tiên ở sân bay cho tới giờ, hình như cô đã đạt được rất nhiều tiến triển, nhưng trên thực tế lại chẳn có bất cứ tiến triển gì.
Hôm nay liệu có phải là cơ hội để tiến thêm một bước với anh không đây?
*
Hai người “Đối tác công việc thuần khiết” , chia sẻ một tấm khăn trải, chẳng nói chẳng rằng chuyên tâm thưởng thức tiết mục, còn ngồi giữa những đôi tình nhân đang show ân ái, đây là không khí ngượng ngập mà khi Sở Hà đưa ra lời mời Kỷ Quân không hề tưởng tượng tới.
Đôi bên trái lại bắt đầu hôn hít nhau, đôi bên phải thì cô gái kia đã ngồi lên đùi bạn trai mình rồi….Sở Hà đỏ cả mặt, mà nhiệt độ từ cơ bắp của người bên cạnh còn mơ hồ truyền sang bên người cô, tuy rằng có âm nhạc tuyệt vời có thể thưởng thức, nhưng mà lúc này đây cô khẩn trương tới nỗi chẳng biết đặt tay chỗ nào.
Trong lòng lại nổi lên một tia chua chát và chờ mong, nếu như chúng ta có thể như bọn họ thì tốt rồi. Thực ra nếu bây giờ anh dựa gận vào mình, mình cũng sẽ không từ chối đâu….Nhưng anh là Kỷ Quân, sao anh có thể làm thế được chứ.
May sao hình như Kỷ Quân đã để ý tới vẻ lúng túng của cô, anh đưa cho cô một lon bia, nở nụ cười mang tính chất vỗ về với cô. Tuy trong mấy ngày hợp tác không phải chưa từng nhìn thấy Kỷ Quân cười, nhưng mỗi một lần nhìn là một lần đứng tim.
Chỉ là trong nụ cười ấy có mất phần dịu dàng kia chứ…..Dường như Kỷ Quân cười nhiều với cô hơn người khác một xíu, nhưng cụ thể trong đó có mang theo ý tứ khác hay không, Sở Hà không dám nghĩ nhiều. Chỉ đành cầm lon bia lên uống một ngụm to, muốn đè ý định khiến người ta hoảng loạn trong lòng xuống.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, trông Kỷ Quân cũng không hề giống người sẽ xuất hiện trong lễ hội âm nhạc mà. Lẽ nào chúng mình có cùng sở thích? Cô mang theo một tia chờ mong khi có chung một chủ đề nói chuyện, Sở Hà dùng trái tim kích động hơn so với bình thường thưởng thức một buổi lễ hội âm nhạc mà cô mong đợi đã lâu khi còn ở trong nước.
*
Kỷ Quân kêu người ở nước C tìm cho anh một chiếc xe, hôm nay tự anh lái xe tới, vậy nên anh mời Sở Hà ngồi xe của mình quay về. Mãi đến khi ngồi lên trên xe, cuối cùng hai người mới có cơ hội trò chuyện tử tế.
Hành trình khá dài, khoảng tầm hơn một tiếng đồng hồ kia….Sở Hà vừa vui mừng vừa khẩn trương nghĩ.
“Sao hôm nay anh lại xuất hiện ở chỗ này vậy, anh cũng thích Ramp;B à?” Sở Hà bắt đầu tìm chủ đề trò chuyện.
“Không nghe nhiều, nhưng gần đây cảm thấy khá hứng thú. Em thích lắm à? Chỉ tới nghe thôi hay là cũng thích hát?”
“Rất thích….Hình như rất hợp với tính cách của em. Nhưng hát không hay lắm, lúc rảnh rỗi không có việc gì cũng sẽ đăng một hai bài nhạc phổ hoặc bài hát lên, chỉ là tự giải trí thôi.” Tuy có hơi xấu hổ, nhưng Sở Hà không muốn giấu giếm. Cô lại rất tò mò, “Vì sao gần đây bỗng nhiễn lại thích? Có cơ duyên gì không ạ?”
“Dạo này anh đang hứng thú làm một nền tảng nghệ thuật cộng đồng với mấy người bạn, thi thoảng cũng sẽ nghe tác phẩm của người dùng, phát hiện ra một tác giả không tệ lắm, lúc có áp lực thi thoảng cũng sẽ nghe một chút. Bình thường luôn làm những việc bất đắc dĩ, anh cũng muốn làm chút việc mà bản thân mình thực sự cảm thấy hứng thú, tuy nhiên không muốn để lộ thân phận.” Trên gương mặt của Kỷ Quân mang theo nụ cười nhẹ nhõm, hiếm hoi mang theo chút tính tình của trẻ con.
Nhưng Sở Hà lại thấy rất ngạc nhiên, những thứ cô viết trong lúc nhàn rỗi cũng đăng tải trên một nền tảng cỡ trung, trong lòng không kìm được nổi lên một suy đoán to gan.
“Nghe có vẻ khá thú vị, có tiện cho em biết tên không? Em cũng muốn xem thử hôm nào đấy liệu có đào được báu vật gì không.”
Kỷ Quân cũng thản nhiên nói ra tên của trang web đó. Sở Hà ngẩn người, bỗng nở nụ cười, đây chẳng phải là nền tảng mà cô thường lang thang hay sao? Lần đầu khi nhấn vào nền tảng, cô còn âm thầm nhấn nút like cho ý tưởng sáng tạo và đầu óc kinh doanh của nhà thiết kế….Thì ra là anh. Thì ra anh cũng có chung một suy nghĩ với mình!
Nhưng mà sao lại là anh…..Sở Hà cảm thấy bản thân mình như sa vào hố bùn, càng chìm càng sâu. Thậm chí cô còn không dám nghĩ, nếu như thực sự cầu mà không được, dáng vẻ của bản thân mình sẽ khó coi đến đâu. Nương theo yêu thích đối với anh ngày càng nặng, dục vòng chiếm hữu hình như cũng càng ngày càng sâu. Vào ngay phút này, thậm chí cô còn nảy ra một suy nghĩ đen tối. Cùng lắm nếu thất bại cô sẽ dùng thủ đoạn trên thương trường trói chặt anh lại. Tuy anh có giỏi giang hơn nữa, cùng lắm thì cô thuyết phục người nhà, dùng hết lực lượng trong nhà, cuối cùng cũng sẽ có cách nhỉ?
Nhưng mà có đang không? Nhìn dáng vẻ hiện tại của bản thân mình, Thẩm Hà đã cảm thấy hơi đáng sợ, cơ mà hiện tại đã không thể dọn dẹp tàn cục được nữa.
“Thế mà lại là trang web mà em thường ghé thăm kia! Nền tảng này được chăm chút khá lắm, chỉ là không ngờ được thì ra người sau lưng là anh….Chẳng trách làm được xuất sắc như vậy. Đàn anh anh giỏi thật đấy….Có thể nói cho em biết tên tác giả kia không?”
Kỷ Quân nói ra một cái tên. Lần này Sở Hà đứng hình ngay tại chỗ.
Cái tên ấy, đúng là acc nhỏ mà cô dùng để đăng tải bài hát trên nền tảng này.