Trời vừa hừng sáng, những tia nắng yếu ớt của buổi bình minh len lỏi qua màn sương mờ dày đặc, chiếu rọi xuống chiến trường ngổn ngang xác người.
Cả khu vực mỏ Thần Sa giờ đây chỉ còn lại một sự im lặng c·hết chóc, nơi mà không còn âm thanh nào khác ngoài tiếng bước chân lạnh lùng của Vũ Luân.
Hắn lặng lẽ đi qua từng t·hi t·hể, kiểm tra chắc chắn rằng không một ai còn sống sót.
Sự tàn bạo của cuộc chiến đêm qua đã để lại dấu ấn không thể phai mờ trong tâm trí của bất kỳ ai chứng kiến.
Vũ Luân dừng lại giữa chiến trường, nơi từng diễn ra trận chiến đẫm máu. Hắn từ từ rút thanh đao ra, lưỡi đao sáng loáng dưới ánh mặt trời.
Không chút do dự, hắn bắt đầu c·hặt đ·ầu từng tên lính ngã xuống.
Những cái đầu bị chặt rời được xếp chồng lên nhau, tạo thành những tòa tháp đầu lâu cao ngất, một cảnh tượng khủng kh·iếp giữa vùng đất hoang vu.
Chính giữa các tháp đầu lâu, Vũ Luân dùng máu tươi của những kẻ xấu số viết lên mặt đất hai từ "Dạ Vũ" – cái tên đã và đang gieo rắc nỗi kinh hoàng cho cả khu vực này.
Riêng những cái đầu của ba tên trùm khét tiếng – Hùng Sẹo, Thanh Vàng, và Tuấn Khỉ – Vũ Luân đặc biệt dành sự "chăm sóc" riêng.
Hắn cẩn thận treo chúng lên một cây tre cao, như một lời răn đe đầy thách thức đối với bất kỳ ai còn có ý định đối đầu với hắn.
Những cái đầu treo lơ lửng trên cao, phơi mình trước nắng gió, trở thành biểu tượng của sự trừng phạt mà "Dạ Vũ" sẽ mang đến cho những kẻ chống lại hắn.
Hoàn thành công việc "thu thập" đầy máu me, Vũ Luân quay trở lại sâu bên trong mỏ vàng của Hùng Sẹo.
Hắn đã theo dõi nơi này từ lâu, biết rằng đây là nơi mà Hùng Sẹo đã c·ướp đoạt và tích trữ lượng lớn vàng trong những ngày qua.
Bước qua những hành lang tối tăm, hắn tiến vào một hầm chứa lớn, nơi ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn lấp lánh phản chiếu lên những thỏi vàng được xếp chồng lên nhau.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vũ Luân choáng ngợp – chưa bao giờ hắn nhìn thấy nhiều vàng đến như vậy.
Ngay lúc đó, một người đàn ông lớn tuổi bước lên, với vẻ mặt điềm tĩnh, không chút sợ hãi khi thấy Vũ Luân. "Chào cậu," người đàn ông cất tiếng chào hỏi.
"Tôi là quản lý của khu vực này."
Vũ Luân tò mò nhìn ông ta, hỏi một cách lạnh lùng.
"Ông không sợ tôi sao?"
Người đàn ông khẽ cười, vẻ mặt vẫn bình thản.
"Chúng tôi chỉ là những người thợ tinh luyện vàng, làm công ăn lương. Với chúng tôi, ai là chủ cũng không quan trọng, chỉ cần trả tiền là được.
Cậu, Hùng Sẹo, Thanh Vàng hay Tuấn Khỉ đều như nhau cả."
Câu trả lời này khiến Vũ Luân ngạc nhiên nhưng cũng hiểu rằng những người này không có ý định chống đối.
Hắn nhanh chóng hỏi thăm về trữ lượng vàng hiện tại trong hầm.
Người quản lý chậm rãi giải thích rằng, số lượng vàng đã qua tinh luyện ở đây lên tới hơn 500kg, một con số khổng lồ khiến Vũ Luân giật mình.
Nhưng ngay lập tức, người quản lý giải thích thêm,
"Đây là kết quả của việc Hùng Sẹo c·ướp đoạt từ nhiều mỏ vàng khác nhau trong những ngày qua. Những bưởng vàng khác đã gom góp lại để bán, nhưng cuối cùng tất cả lại rơi vào tay Hùng Sẹo – và giờ là cậu."
Đôi khi Vũ Luân tự hỏi liệu thực thể toàn năng có ban cho hắn một sự may mắn đặc biệt nào đó mà hắn không biết hay không.
Những sự kiện liên tiếp dường như đều dẫn đến một kết quả hoàn hảo cho hắn, như thể mọi thứ đã được sắp đặt từ trước.
Vũ Luân tiếp tục hỏi về lượng vàng thô còn lại.
Người quản lý cho biết còn khoảng 700kg vàng thô đang chờ được tinh luyện, dự kiến sau khi tinh luyện sẽ thu được thêm khoảng 500kg nữa.
Tuy nhiên, việc này sẽ mất thêm vài ngày nữa mới hoàn thành.
Sở dĩ tốc độ tinh luyện nhanh như vậy là do Hùng Sẹo đã ép buộc công nhân phải tăng công suất để kịp thời gian giao hàng cho bên mua vàng trên Darknet.
Hắn không chỉ c·ướp vàng mà còn c·ướp cả thợ và máy móc tinh luyện từ những bưởng vàng khác để đạt được tiến độ này.
Nghe xong, Vũ Luân quyết định sẽ chờ thêm vài ngày để toàn bộ số vàng thô còn lại được tinh luyện hoàn tất.
Trong thời gian này, hắn chỉ đạo dọn dẹp chiến trường và chôn tập thể các xác c·hết của bọn lính.
Khung cảnh hố chôn tập thể này khiến những ai chứng kiến đều rùng mình, nhất là khi những tháp đầu lâu vẫn còn đó, như một lời cảnh báo không thể rõ ràng hơn về sự tàn bạo của Dạ Vũ.
Vũ Luân không chỉ c·hôn v·ùi xác c·hết mà còn c·hôn v·ùi cả những tàn tích của một thời kỳ đẫm máu dưới bàn tay của Hùng Sẹo.
Tất cả giờ đây đều nằm trong tay hắn, và hắn biết rằng với số vàng này, hắn sẽ có thể tiếp tục xây dựng đế chế của mình.
Vũ Luân hiểu rõ rằng tin tức về cuộc chiến giữa các bưởng vàng và sự thống trị cuối cùng của Dạ Vũ sẽ nhanh chóng lan truyền trên Darknet.
Con số t·hương v·ong lên tới 400 người, những hình ảnh kinh hoàng về tháp đầu lâu, hố chôn tập thể, và bóng dáng bí ẩn của Dạ Vũ được chụp từ phía sau sẽ gây chấn động trong cộng đồng ngầm.
Không ai có thể tưởng tượng nổi một con người có thể chặt hơn 400 cái đầu để xếp thành một tòa tháp khủng kh·iếp đến như vậy.
Những hành động này chỉ có thể thuộc về một kẻ máu lạnh và vô cảm đến mức không ai có thể lý giải.
Khi thông tin về cuộc t·hảm s·át ở· mỏ Thần Sa lan rộng, Sở Cảnh sát tại thành phố nơi Vũ Luân sinh sống cũng nhanh chóng nắm bắt được tình hình.
Lương Hải Yến, trong vai trò đội trưởng đội chuyên án, ngay lập tức triệu tập một cuộc họp khẩn với các lãnh đạo cấp cao.
Trong phòng họp, không khí căng thẳng bao trùm khi cô trình bày về mối đe dọa mà Dạ Vũ đang gây ra.
Cô đề xuất thành lập một đội tác chiến đặc biệt, với mục tiêu duy nhất là bắt giữ kẻ đã gây ra hàng loạt v·ụ t·hảm s·át dã man này.
Tuy nhiên, các lãnh đạo của Sở Cảnh sát lại có những suy tính khác.
Họ nhận thấy rằng Dạ Vũ không chỉ là một kẻ s·át n·hân, mà còn là một công cụ hữu ích trong việc đối phó với các thế lực ngầm khác.
Họ muốn "thả dây dài, câu cá lớn," tận dụng tình thế này để loại bỏ nhiều mối đe dọa tiềm ẩn cùng lúc.
Họ hiểu rằng với số lượng vàng khổng lồ mà Dạ Vũ đang sở hữu, nhiều thế lực đen tối khác sẽ không ngần ngại t·ấn c·ông hắn.
Nếu Dạ Vũ có thể tiêu diệt phần lớn các thế lực này, thì khi hắn kiệt sức hoặc bị hạ gục, cảnh sát chỉ việc "dọn dẹp" phần còn lại.
Vũ Luân cũng không phải kẻ ngốc.
Trong suốt những ngày tiếp theo, hắn phải đối mặt với hàng loạt các nhóm vũ trang, từ trong nước lẫn ngoài nước, kéo tới Thần Sa với mục tiêu duy nhất: hạ gục Dạ Vũ để c·ướp vàng. Những tên lính đánh thuê, những băng nhóm liều mạng không có não liên tục đổ về như một cơn lũ.
Đối với Vũ Luân, những cuộc t·ấn c·ông này chẳng khác nào trò tiêu khiển, nhưng số lượng kẻ địch cứ tăng dần khiến hắn phải cảnh giác cao độ.
Sau mỗi trận chiến, xác c·hết nằm la liệt khắp nơi, khiến Vũ Luân phải gọi nhóm phu vàng lên rừng để thu gom xác c·hết.
Hắn không chỉ thu được vô số v·ũ k·hí, đạn dược từ những kẻ thù đã bị hạ gục mà còn phải thuê vài chiếc xe tải để chở số súng ống gom được.
Sau mấy ngày liên tục chiến đấu, số lượng người nộp mạng cho hắn đã đủ để xây dựng một tháp đầu lâu thứ hai.
Trên Darknet, Dạ Vũ bắt đầu được gọi bằng một biệt danh mới: Sát Thần Dạ Vũ.
Với gần 1000 sinh mạng đã ngã xuống dưới tay hắn, cái tên này trở thành biểu tượng của nỗi kh·iếp sợ và sự c·hết chóc.
Trong khi đó, lực lượng cảnh sát đã chuẩn bị xong xuôi cho cuộc t·ấn c·ông vào sào huyệt của Vũ Luân.
Họ đã nắm được thông tin chi tiết về vị trí mỏ vàng Thần Sa và sẵn sàng tung quân bất cứ lúc nào.
Thời gian không còn nhiều, và họ quyết tâm đưa Dạ Vũ ra trước công lý, bất kể cái giá phải trả là bao nhiêu.
Đêm hôm nay, khi Vũ Luân đang đi tuần quanh khu vực mỏ, hắn nhận được báo cáo từ quản lý xưởng tinh luyện.
Qua đêm nay, toàn bộ số vàng thô còn lại sẽ được tinh luyện hoàn tất, và tổng số vàng nguyên chất thu được là 1120 kg.
Vũ Luân cảm thấy hài lòng với kết quả này, nhưng hắn cũng biết rằng thời gian không còn nhiều.
Hắn cảm ơn người quản lý và bảo ông lấy 20 kg vàng chia đều cho các thợ tinh luyện, sau đó rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.
Vũ Luân đã biết trước rằng lực lượng chức năng sẽ sớm ập vào đây.
Thông tin này không phải là do thám được từ Darknet hay qua các tin tức lộ ra ngoài, mà chính do hắn tình cờ phát hiện.
Trong một lần tàng hình để tuần tra khu vực, Vũ Luân bắt gặp một nhóm người đang âm thầm theo dõi từ xa.
Ban đầu, hắn nghĩ rằng đó chỉ là những kẻ liều mạng khác đến để tìm cách c·ướp vàng, nhưng khi đến gần hơn, hắn nghe lén được cuộc trò chuyện của họ.
Đó không phải là những t·ên c·ướp bình thường mà là lực lượng chức năng đang chuẩn bị cho một cuộc tổng t·ấn c·ông.
Vũ Luân biết rằng mình không thể tiếp tục ở lại nơi này lâu hơn nữa.
Hắn đã gom đủ số vàng cần thiết và sẵn sàng cho những kế hoạch lớn hơn trong tương lai.
Nhưng trước khi rời đi, hắn cần chuẩn bị kỹ lưỡng để đảm bảo rằng tất cả những kẻ địch đã từng nhắm đến hắn sẽ phải trả giá đắt.
Dạ Vũ không chỉ là một cái tên, mà còn là biểu tượng của sự hủy diệt và c·ái c·hết, và Vũ Luân sẽ không để bất cứ ai ngăn cản con đường mà hắn đã chọn.