Dạ Vũ

Chương 2: Khởi Đầu Của Sức Mạnh



Chương 2: Khởi Đầu Của Sức Mạnh

Tối hôm đó, sau một ngày dài tìm kiếm công việc trong vô vọng, Vũ Luân trở về nhà với tâm trạng nặng nề.

Anh cảm thấy như mỗi bước chân của mình đều mang theo gánh nặng của cuộc sống.

Khi anh mở cửa và bước vào căn hộ nhỏ, sự yên tĩnh bên trong chỉ khiến nỗi lo lắng của anh thêm sâu sắc.

Áp lực về tài chính, lo lắng về tương lai của gia đình và cảm giác bất lực ngày càng đè nặng lên tâm trí anh.

Sau khi ăn tối một cách miễn cưỡng, anh ngồi lặng lẽ trên chiếc ghế sofa cũ kỹ, đôi mắt vô hồn nhìn ra cửa sổ, nơi ánh đèn thành phố lấp lánh trong đêm.

Thùy Trang và Vũ Huy đã đi ngủ từ sớm, chỉ còn lại Vũ Luân với những suy nghĩ u ám của mình. Anh cảm thấy bị bủa vây bởi một cảm giác trống rỗng, không biết làm thế nào để thoát khỏi tình cảnh hiện tại.

Mọi thứ xung quanh dường như trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ. Tiếng ồn của thành phố, thường làm nền cho những suy nghĩ của anh, giờ đây như bị hút cạn, để lại một không gian tĩnh lặng đến đáng sợ.

Vũ Luân nhắm mắt lại, cố gắng xua tan những suy nghĩ tiêu cực đang bám lấy mình.

Nhưng khi anh định đứng dậy để đi ngủ, một giọng nói trầm ấm nhưng đầy quyền uy bất ngờ vang lên trong đầu anh, phá vỡ sự yên tĩnh đó.

“Vũ Luân, ngươi đã được chọn.”

Anh giật mình mở to mắt, tim đập mạnh trong lồng ngực.

Căn phòng vẫn tối tăm và yên tĩnh như trước, không có dấu hiệu của ai khác ngoài anh.

Nhưng giọng nói đó không phát ra từ bất kỳ đâu trong căn phòng – nó như vang lên từ sâu thẳm trong tâm trí anh. Sự bối rối và sợ hãi tràn ngập trong lòng, anh cố giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói của anh vẫn run rẩy khi thì thầm, “Ai đó?”

“Ta là một thực thể toàn năng,” giọng nói tiếp tục, không để ý đến sự hoang mang của anh.

“Ta giá·m s·át và quản lý hàng triệu vũ trụ khác nhau, và ngươi đã được chọn để tham gia vào một trò chơi của ta.”

Vũ Luân lắng nghe, cố gắng hiểu những gì đang diễn ra.

Đầu óc anh quay cuồng với hàng loạt câu hỏi. Liệu đây có phải là một giấc mơ? Nhưng mọi thứ quá chân thực – từ giọng nói kia cho đến cảm giác lạnh lẽo đang chạy dọc sống lưng anh.

“Thí nghiệm? Thí nghiệm gì?” Anh hỏi, giọng vẫn còn mang chút nghi hoặc, cố gắng tìm hiểu tình hình.

“Ta muốn thấy điều gì sẽ xảy ra khi một con người bình thường, sống trong một xã hội hiện đại, bất ngờ nhận được những sức mạnh phi thường.

Mỗi tháng, ngươi sẽ nhận được một siêu năng lực hoặc một món quà ngẫu nhiên từ một trong những vũ trụ mà ta quản lý. Ngươi có thể nhận được bất kỳ thứ gì, từ một sức mạnh siêu nhiên, một món đồ phép thuật, đến một huyết mạch đặc biệt.”



Lời nói của thực thể khiến Vũ Luân không thể tin vào tai mình.

Một thực thể toàn năng, hàng triệu vũ trụ, sức mạnh siêu nhiên – tất cả những điều này vượt xa trí tưởng tượng của anh.

“Tại sao lại là tôi? Tại sao lại ban cho tôi những thứ này?” Anh hỏi, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh nhưng không thể che giấu sự bối rối.

“Ngươi đã được chọn, Vũ Luân. Đừng cố tìm hiểu lý do, vì điều đó không quan trọng. Quan trọng là ngươi sẽ làm gì với những gì mà ta ban tặng.

Sự lựa chọn của ngươi sẽ định đoạt số phận của chính mình và những người xung quanh.”

Giọng nói dừng lại, như để cho Vũ Luân có thời gian để tiêu hóa những thông tin vừa nhận được.

Trong đầu anh, hàng loạt câu hỏi bùng nổ.

Nếu những gì giọng nói này nói là thật, thì cuộc sống của anh sẽ thay đổi mãi mãi.

Anh không còn là một người đàn ông bình thường, một kẻ thất nghiệp đang vật lộn với cuộc sống nữa. Anh sẽ trở thành một người có sức mạnh vượt trội, nhưng đồng thời cũng phải đối mặt với những trách nhiệm mà anh chưa bao giờ tưởng tượng được.

“Ngươi sẽ nhận được món quà đầu tiên ngay bây giờ,”

giọng nói tiếp tục, phá vỡ sự im lặng. “Ta sẽ ban cho ngươi khả năng tàng hình. Với sức mạnh này, ngươi có thể trở nên vô hình trước mắt người khác, không để lại dấu vết gì.”

Ngay lập tức, Vũ Luân cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ tràn vào cơ thể.

Đó là một cảm giác kỳ lạ, như thể từng tế bào trong cơ thể anh đang tràn đầy sức sống và biến đổi. Một cơn lạnh chạy dọc sống lưng, làm cho mọi giác quan của anh trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết.

Anh cảm nhận được một sự thay đổi rõ rệt, dù không thể nhìn thấy ngay lập tức nhưng anh biết rằng sức mạnh đó đang hiện hữu trong cơ thể mình.

“Giờ thì hãy khám phá sức mạnh của mình, mỗi tháng ngươi sẽ nhận được một món quà mới, và...chơi vui nhé”

Sau đó, giọng nói biến mất, để lại Vũ Luân trong sự tĩnh lặng và bối rối. Anh ngồi đó, cố gắng hiểu những gì vừa xảy ra.

Mọi thứ quá bất ngờ, quá kỳ lạ, nhưng cũng quá thật để có thể là một giấc mơ.

Đôi mắt anh nhìn quanh căn phòng, nơi mọi thứ vẫn như cũ, nhưng giờ đây, cuộc đời anh đã bước sang một ngã rẽ hoàn toàn khác.

Với sức mạnh mới trong tay, Vũ Luân biết rằng anh không thể tiếp tục sống như trước đây nữa. Thế giới đã mở ra một cánh cửa mới, và anh phải quyết định cách mình sẽ bước qua nó.



Sáng hôm sau, Vũ Luân tỉnh dậy với một cảm giác khác lạ.

Cơ thể anh dường như nhẹ nhàng hơn, mỗi cử động đều trở nên linh hoạt, không còn sự nặng nề thường ngày.

nh nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua – giọng nói bí ẩn của thực thể toàn năng, lời hứa về những sức mạnh siêu nhiên, và món quà đầu tiên mà anh đã nhận được: khả năng tàng hình.

Trái tim anh đập nhanh hơn khi nghĩ về khả năng này. Liệu nó có thật sự tồn tại hay chỉ là một giấc mơ kỳ lạ?

Anh quyết định thử nghiệm ngay lập tức. Vũ Luân đứng dậy, bước vào phòng tắm và đối diện với tấm gương lớn.

Ánh sáng buổi sáng chiếu qua khung cửa sổ, soi rõ hình ảnh của anh trong gương. Anh tập trung vào mục tiêu trong đầu: làm cho cơ thể mình biến mất hoàn toàn, như thể anh chưa từng tồn tại.

Trong tâm trí, anh tưởng tượng rằng cơ thể anh sẽ hòa lẫn vào không khí, trở nên vô hình trước mắt mọi người.

Ngay lập tức, một cảm giác kỳ lạ lan tỏa khắp cơ thể, như thể từng tế bào đang thay đổi, thích nghi với một thực tại mới.

Anh nhìn vào gương, và đôi mắt mở to kinh ngạc khi thấy trước mặt mình không còn là hình ảnh quen thuộc.

Thay vào đó, chỉ có một khoảng trống nơi cơ thể anh từng hiện diện. Anh đã biến mất.

“Không thể nào...” Vũ Luân thì thầm, đôi mắt anh lướt qua gương tìm kiếm dấu hiệu của chính mình, nhưng không có gì cả. Anh đã trở nên vô hình.

Anh đưa tay lên trước mặt, nhưng không thể nhìn thấy nó. Bàn tay, cánh tay, toàn bộ cơ thể anh dường như đã bị xóa bỏ khỏi thế giới này.

Dù không thể nhìn thấy, nhưng anh vẫn cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể mình – một hiện tượng kỳ diệu mà anh không thể lý giải nổi.

Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực khi anh thử di chuyển.

Mọi thứ vẫn diễn ra bình thường; anh có thể cảm nhận rõ từng cử động của mình, nhưng không ai khác có thể thấy anh.

Vũ Luân bước ra khỏi phòng tắm, vẫn còn bị choáng ngợp bởi sự thật rằng anh đã trở nên vô hình.

Cảm giác lạ lẫm khi không ai có thể nhìn thấy mình khiến anh vừa phấn khích vừa lo lắng. Anh bước vào phòng khách, nơi Thùy Trang đang chuẩn bị bữa sáng.

Cô không hề nhận ra sự hiện diện của anh, mặc dù anh đang đứng ngay gần cô.

Anh thử gọi tên cô, “Trang,” nhưng không có âm thanh nào phát ra từ miệng anh.

Điều này khiến anh càng kinh ngạc hơn.

Không chỉ cơ thể anh trở nên vô hình, mà ngay cả giọng nói của anh cũng không thể nghe thấy được khi anh muốn như vậy.



Anh bước tới gần hơn, nhưng Thùy Trang vẫn không phản ứng, tiếp tục công việc của mình như thể anh không hề tồn tại.

Vũ Luân lùi lại, cảm giác hơi sợ hãi trước sức mạnh mà anh đang sở hữu.

Sức mạnh này không chỉ đơn giản là một trò đùa, mà nó có thể thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh.

Anh biết rằng sức mạnh này mang lại nhiều lợi ích, nhưng đồng thời cũng đặt lên vai anh một trách nhiệm lớn lao.

Anh tự hỏi mình sẽ làm gì với sức mạnh này, và liệu anh có thể kiểm soát nó hay không.

Anh quyết định thử nghiệm thêm một chút để hiểu rõ hơn về khả năng của mình.

Anh tập trung, nghĩ đến việc trở lại trạng thái bình thường, và ngay lập tức, cảm giác kỳ lạ đó lại lan tỏa khắp cơ thể.

Anh nhìn xuống tay mình, và lần này, anh có thể nhìn thấy chúng – cơ thể anh đã hiện ra như trước.

Vũ Luân nhìn vào gương, thấy hình ảnh quen thuộc của mình trở lại, và thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng điều này không thể chỉ dừng lại ở đó. Vũ Luân hiểu rằng sức mạnh này có thể thay đổi toàn bộ cuộc sống của anh, nhưng đồng thời cũng mang đến nhiều nguy cơ tiềm ẩn.

Anh không thể để lộ ra sức mạnh này trước mắt người khác, đặc biệt là Thùy Trang và Vũ Huy. Sự hiện diện của anh trong gia đình phải được duy trì như trước đây, ít nhất là trong mắt của họ.

Tuy nhiên, anh không thể phủ nhận cảm giác phấn khích đang tràn ngập trong lòng. Vũ Luân biết rằng mình không còn là một người đàn ông bình thường nữa.

Anh đã bước vào một thế giới mới, nơi mà sức mạnh siêu nhiên sẽ định đoạt cuộc sống của anh.

Từ hôm nay, mỗi bước đi của anh sẽ phải cân nhắc kỹ lưỡng, vì anh biết rằng mình đang nắm giữ một quyền lực lớn, một sức mạnh có thể thay đổi số phận của chính anh và những người xung quanh.

Sau khi đã nắm được cách sử dụng và kiểm soát sức mạnh tàng hình, Vũ Luân quyết định tạm dừng các thử nghiệm.

Anh biết rằng mình cần phải suy nghĩ thật kỹ trước khi sử dụng sức mạnh này vào bất kỳ mục đích nào.

Dù có trong tay khả năng vượt xa sức mạnh của một con người bình thường, anh vẫn phải cân nhắc hậu quả của mỗi hành động. Với quyết tâm kiểm soát sức mạnh này,

Vũ Luân thầm nhắc nhở bản thân rằng anh phải sử dụng nó một cách khôn ngoan, vì lợi ích của gia đình và tương lai của chính mình.

Anh rời khỏi phòng tắm, quay trở lại phòng khách nơi Thùy Trang vẫn đang chuẩn bị bữa sáng. Nhìn cô, Vũ Luân cảm thấy một cảm giác ấm áp tràn ngập trong lòng.

Dù có sức mạnh đặc biệt trong tay, nhưng đối với anh, gia đình vẫn là điều quan trọng nhất. Anh mỉm cười với Thùy Trang khi cô quay lại, và lần này, nụ cười của anh không chỉ là để che giấu sự lo lắng, mà là nụ cười của một người đàn ông đang bắt đầu hiểu được trách nhiệm mới của mình.

Kết thúc Chương 2.