Vũ Luân bước chậm rãi trên con đường dẫn về nhà, trong lòng anh như có một cơn bão những suy nghĩ rối bời.
Dù đã có trong tay sức mạnh siêu nhiên, nhưng những áp lực của cuộc sống thực tại vẫn chưa hề giảm bớt.
Anh tự nhủ rằng mình cần phải giữ bình tĩnh và suy nghĩ kỹ lưỡng về cách sử dụng sức mạnh này.
Sức mạnh có thể giúp anh vượt qua những khó khăn, nhưng chỉ khi anh biết cách kiểm soát nó một cách đúng đắn.
Tuy nhiên, những suy nghĩ đó nhanh chóng bị lấn át bởi một cảm giác bất an khi Vũ Luân rẽ vào con hẻm nhỏ dẫn đến căn hộ của mình.
Anh cảm nhận được một điều gì đó không ổn từ khoảng cách xa.
Trước cửa nhà anh, có ba người đàn ông đang đứng, ánh mắt họ sắc lạnh và đầy đe dọa.
Những khuôn mặt quen thuộc ấy khiến Vũ Luân ngay lập tức nhận ra họ – những chủ nợ mà anh đã phải vay mượn tiền trong thời gian khó khăn.
Trái tim anh bắt đầu đập mạnh, một cảm giác lo lắng trào dâng trong lòng.
Anh biết rằng việc này không thể tránh khỏi, nhưng anh vẫn chưa sẵn sàng để đối mặt với nó.
“Luân, về rồi à?” Một trong số họ, người đứng đầu, lên tiếng khi thấy anh xuất hiện.
Giọng nói của hắn đầy mỉa mai và uy h·iếp.
Hắn bước tới gần hơn, nhìn thẳng vào mắt anh với ánh nhìn sắc lẹm. “mày biết chúng tao đến đây vì cái gì rồi chứ?”
Vũ Luân nuốt khan, cố gắng giữ bình tĩnh, dù trong lòng đang hoảng loạn.
Đôi tay anh nắm chặt lại, những ngón tay run rẩy không thể kiểm soát.
“Tôi biết,” anh đáp, giọng nói của anh vang lên nhưng không có sự tự tin như anh mong muốn.
“Tôi sẽ trả nợ cho các anh, nhưng bây giờ tôi chưa có đủ tiền.”
Người đàn ông bước thêm một bước tới gần, gương mặt trở nên càng thêm dữ tợn.
“mày nợ chúng tao một khoản không nhỏ, và tao không nghĩ mày có thể trốn tránh được lâu đâu,”
hắn nói, giọng điệu đe dọa. “Chúng tao đã cho mày thời gian, nhưng nếu hôm nay không có tiền, thì đừng trách tại sao biển xanh lại mặn.”
Lời nói của hắn như những lưỡi dao cắt sâu vào tâm trí Vũ Luân.
Anh biết rõ rằng họ không nói suông.
Những kẻ như họ không dễ dàng tha thứ cho những ai mắc nợ mà không thể trả đúng hạn.
Trái tim anh đập mạnh, nhưng Vũ Luân hiểu rằng nếu anh tiếp tục chống lại bọn họ, tình hình chỉ càng trở nên tồi tệ hơn.
Cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, anh đáp, “Tôi hứa... tôi sẽ trả hết số nợ vào ngày mai. Chỉ cần cho tôi một ngày nữa thôi.”
Người đàn ông đứng đầu nhìn chằm chằm vào Vũ Luân, ánh mắt hắn như đang soi xét từng lời nói, từng cử chỉ của anh để xem liệu anh có nói thật hay không.
Bầu không khí căng thẳng đến nghẹt thở, như thể thời gian dừng lại trong khoảnh khắc này.
Sau vài giây im lặng đầy áp lực, hắn gật đầu một cách miễn cưỡng. “Được rồi,”
hắn nói, giọng vẫn lạnh lùng, “nhưng nhớ nè, nếu ngày mai không có tiền, tao xin phép được lấy một quả thận nhé!”
Vũ Luân thở phào nhẹ nhõm khi bọn chúng rời đi, nhưng cảm giác lo lắng vẫn đè nặng trong lòng anh.
Anh đứng lặng người trước cửa nhà, trái tim vẫn đập mạnh, cố gắng giữ bình tĩnh.
Anh biết rằng tình hình đang trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.
Nếu anh không thể trả nợ vào ngày mai, hậu quả sẽ rất khủng kh·iếp.
Với tâm trạng nặng nề, anh mở cửa bước vào nhà, chỉ để thấy một cảnh tượng đau lòng:
Thùy Trang đang ngồi trên ghế, nước mắt trào ra trên khuôn mặt cô.
“Anh... anh hứa sẽ trả hết nợ vào ngày mai?”
Thùy Trang nói trong tiếng nức nở, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh đầy lo lắng.
“Nhưng chúng ta... chúng ta không có tiền, làm sao mà trả được chứ?”
Cô lo sợ, hoảng hốt trước viễn cảnh đen tối đang chờ đợi nếu họ không thể trả nợ.
Nỗi sợ hãi trong giọng nói của cô như đâm thẳng vào tim Vũ Luân, khiến anh càng cảm thấy áp lực nặng nề hơn.
Vũ Luân cảm thấy trái tim mình nhói đau khi nhìn thấy Thùy Trang trong tình trạng này.
Anh bước tới, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, cảm nhận từng tiếng khóc nghẹn ngào của cô rung lên trong lồng ngực mình.
“Anh biết... nhưng anh sẽ tìm ra cách. Anh hứa với em, chúng ta sẽ vượt qua được chuyện này,” anh nói, giọng khẽ khàng nhưng đầy quyết tâm.
Dù anh không chắc chắn về giải pháp, nhưng anh biết mình không thể để gia đình mình rơi vào cảnh khốn cùng thêm nữa.
Thùy Trang gục đầu vào vai anh, khóc nức nở. T
rong lúc ôm vợ, Vũ Luân cảm nhận rõ hơn bao giờ hết trách nhiệm mà anh đang mang. Anh biết rằng anh không thể để tình hình này kéo dài thêm nữa.
Những kẻ chủ nợ kia không chỉ đe dọa anh mà còn đe dọa đến sự an toàn của gia đình anh. Anh không thể để những kẻ tàn nhẫn đó gây nguy hiểm cho những người mà anh yêu thương.
Anh cần phải làm gì đó, ngay lập tức.
Nhưng anh cũng hiểu rằng, sử dụng sức mạnh siêu nhiên mà không suy tính kỹ lưỡng có thể dẫn đến những hậu quả không lường trước. Vũ Luân phải tìm ra con đường đúng đắn để bảo vệ gia đình mình, dù con đường đó có khó khăn và đầy thử thách đến đâu.
Sau khi nhẹ nhàng đưa Thùy Trang đi nghỉ, Vũ Luân ngồi lại một mình trong phòng khách, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không trước mặt.
Những suy nghĩ đen tối bắt đầu lấn át tâm trí anh.
Trong căn phòng im lặng, chỉ có tiếng đồng hồ tích tắc như đang đếm ngược từng giây, từng phút.
Sự sợ hãi và áp lực tài chính đang đẩy anh vào một tình thế không còn lối thoát. Nhưng lần này, Vũ Luân không cảm thấy bất lực như trước nữa.
Có điều gì đó trong anh đã thay đổi.
Anh biết rằng mình đang nắm giữ một sức mạnh vượt xa sức mạnh của người thường, và điều đó bắt đầu làm nảy sinh những suy nghĩ nguy hiểm trong đầu anh.
Anh tự nhủ rằng với khả năng tàng hình, anh có thể làm bất cứ điều gì mà không ai phát hiện.
Không ai có thể ngăn cản anh, không ai có thể nhìn thấy anh khi anh thực hiện những hành động mà trước đây anh chỉ dám nghĩ đến trong cơn mơ.
Sức mạnh này không chỉ là một món quà, mà còn là một công cụ, một phương tiện để anh thay đổi số phận của mình và gia đình.
Vũ Luân nhận ra rằng anh không còn là một kẻ bất lực trước hoàn cảnh.
Anh có thể kiểm soát số phận, và lần đầu tiên trong đời, anh cảm thấy mình có quyền làm như vậy.
Những suy nghĩ này làm anh nhớ lại những gì đã xảy ra trước đó trong ngày, khi anh gần như đã lấy trộm số tiền từ người đàn ông tại cây ATM.
Lúc đó, lương tâm đã ngăn cản anh, giữ anh lại trước khi anh lún sâu vào tội lỗi.
Nhưng giờ đây, tình thế đã khác. Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc hành động.
Những lời đe dọa của bọn chủ nợ vang lên trong đầu anh, khiến anh nhận ra rằng không có ai sẽ giúp anh vượt qua tình cảnh này ngoài chính anh.
Gia đình anh đang gặp nguy hiểm, và anh không thể để điều đó xảy ra.
Vũ Luân biết rằng ngày mai là hạn chót.
Nếu anh không trả nợ, gia đình anh sẽ bị kéo vào những tình huống tồi tệ không thể lường trước.
Hình ảnh Thùy Trang lo lắng, sợ hãi cứ hiện lên trong tâm trí anh, làm anh không thể ngồi yên.
Anh không thể để vợ và con mình phải chịu đựng những điều này.
Sức mạnh mà anh đang sở hữu không chỉ là một món quà đơn thuần, mà là một công cụ để anh có thể bảo vệ những người mà anh yêu thương.
Ý định trong đầu anh ngày càng trở nên rõ ràng hơn.
Với khả năng tàng hình, anh có thể dễ dàng c·ướp số tiền cần thiết mà không ai có thể nhìn thấy hoặc ngăn cản.
Anh có thể đột nhập vào bất cứ nơi nào, lấy đi bất cứ thứ gì mà anh cần, và biến mất trước khi bất kỳ ai phát hiện ra.
Số tiền đó sẽ giúp anh trả hết nợ, và anh sẽ không còn phải lo lắng về áp lực tài chính nữa.
Gia đình anh sẽ an toàn, và anh sẽ có thể bắt đầu lại từ đầu, với một cuộc sống không còn nỗi lo lắng thường trực.
Vũ Luân đứng dậy, quyết tâm đã được củng cố.
Anh biết rằng hành động này có thể đẩy anh vào con đường tội lỗi, nhưng anh cũng biết rằng anh không có lựa chọn nào khác.
Gia đình anh là tất cả, và anh sẽ làm bất cứ điều gì để bảo vệ họ.
Lòng quyết tâm trong anh càng trở nên mãnh liệt hơn khi anh nhớ lại cảnh Thùy Trang rơi nước mắt trong vòng tay anh.
Anh không thể để cô phải chịu đựng thêm nữa.
Trước khi rời khỏi nhà, Vũ Luân nhìn vào gương, đôi mắt anh đã thay đổi.
Không còn là người đàn ông yếu đuối, bất lực trước đây, mà là một người đã sẵn sàng làm bất cứ điều gì để đạt được mục tiêu.
Đôi mắt anh giờ đây đầy sự quyết liệt, ánh lên sự lạnh lùng của một người đã từ bỏ những do dự, sẵn sàng đối mặt với bất cứ hậu quả nào.
Anh cảm nhận được sự thay đổi trong chính mình, và nó không chỉ là về sức mạnh mà anh đang nắm giữ, mà còn về tâm lý của anh.
Anh đã trở thành một người khác – một người sẵn sàng bước qua ranh giới giữa thiện và ác, nếu điều đó là cần thiết.
Vũ Luân biến mình trở nên vô hình, cảm giác quyền lực tràn ngập khi anh nhìn vào khoảng không trước mặt và không còn thấy hình bóng của mình.
Anh lặng lẽ rời khỏi căn hộ, bước vào màn đêm, nơi những cám dỗ và tội lỗi đang chờ đợi anh.
Anh không biết chắc điều gì sẽ xảy ra tiếp theo, nhưng anh biết rằng từ giây phút này, cuộc đời anh sẽ không bao giờ còn như cũ nữa.
Với mỗi bước chân anh đi trong bóng tối, Vũ Luân cảm thấy mình đang tiến gần hơn tới ranh giới mà một khi đã vượt qua, sẽ không có đường lui.
Đêm nay, anh sẽ không còn là người đàn ông mà mọi người từng biết.
Anh sẽ trở thành một con người mới, với những quyết định có thể thay đổi mãi mãi cuộc sống của mình và những người xung quanh.
Và anh chấp nhận điều đó, bởi vì đối với anh, gia đình là điều quan trọng nhất.
Anh sẽ không dừng lại, không do dự, cho đến khi đạt được mục tiêu của mình, dù phải trả bất cứ giá nào.