Bạch Anh Tử quét một lượt cô gái trước mặt, sau đó thì khinh khỉnh cong môi cười.
- Người mới?
- Sa Dĩnh Sa là tên của tôi.
- Tên độc lạ đấy. Không có câu chào mừng à?
Dĩnh Sa mặt không cảm xúc, cứng nhắc nói một câu.
- Chào mừng cậu về nước!
Nhóm người áo đen cũng đứng nghiêm chỉnh cúi đầu và lặp lại.
- Chào mừng cậu về nước!!!!
Bạch Anh Tử bĩu môi, rồi lạnh lùng lướt qua Sa Dĩnh Sa, vừa đi vừa lẩm bẩm.
" Thế quái nào ông già lại có cấp dưới là phụ nữ vậy?!"
Sa Dĩnh Sa hất hàm cho thuộc hạ đẩy chỗ hành lý, bản thân thì cất bước đi sau Bạch Anh Tử.
Cô mở cửa xe ở giữa để anh ngồi vào, còn mình thì lái xe dẫn đầu. Có bốn xe tất cả, nhân vật chính được bao bọc bởi một xe đằng trước và hai xe đằng sau, cùng nhau hướng về biệt thự đã được chuẩn bị riêng.
Mất gần 1 tiếng để từ sân bay về chỗ ở. Khi tới nơi, Bạch Anh Tử xuống xe, nhìn căn biệt thự bề thế thì cũng tạm hài lòng.
- Hzzzz, mụ mẹ kế của tôi chắc tức lắm vì căn biệt thự ông già cho tôi to hơn nơi ở của mụ ý và chồng. Thứ thất sao so với huyết mạch chính thất được.
Dĩnh Sa không đáp lại, mặt lạnh tanh đưa tay mời Bạch Anh Tử vào nhà.
- Cậu Bạch, ông chủ có căn dặn cậu nghỉ ngơi dưỡng sức, mai có mặt đúng giờ.
- Ừ. Không thèm gọi điện hỏi han gì luôn. Đấy là ông ấy có mỗi thằng con mà còn chả đoái hoài. Chắc đang bận quấn quýt với mụ vợ mới nhỉ?
Anh nhướng mày nói với Dĩnh Sa, nhưng cô không hùa theo hay tiết lộ gì cả khiến Bạch Anh Tử chán chết.
- Không còn việc gì, tôi xin phép rời đi ạ.
Bạch Anh Tử nhìn bóng lưng Sa Dĩnh Sa xa dần, nói bâng quơ với trợ lý bên cạnh.
- Cô ta là thế nào vậy? Nhìn cách đám người theo sau cô ta kìa.
- Dạ, nghe nói là trợ thủ đắc lực của chủ tịch ạ.
Anh châm một điếu thuốc, vẫn ung dung đứng ngoài sảnh quan sát.
- Trợ thủ trẻ và đẹp kiểu này, mụ mẹ kế của tôi không ghen lồng ghen lộn mới lạ.
- Cậu chủ, theo như tôi biết thì cô ta chỉ nghe lệnh của chủ tịch thôi, được ưu ái đến nỗi mẹ kế của cậu cũng không dám động tay động chân tới. Bà ấy bên ngoài vẫn dĩ hòa vi quý với Sa Dĩnh Sa nhưng hẳn trong lòng không ưa gì. Chả có người vợ nào dễ chịu khi chồng có thân tín là một cô gái như vậy cả.
****
Ngay tối ấy, Bạch Anh Tử đã mở party ăn chơi nhảy nhót ở club trung tâm thành phố. Khi đang vui, thì anh thấy Sa Dĩnh Sa dẫn người lù lù xuất hiện ở cửa.
Anh liếc xéo trợ lý và cằn nhằn.
- Cậu làm việc kiểu gì mà cô ta biết đường mò tới tận đây vậy.
- Tôi ... Dù sao chúng ta cũng vừa về nước, đây là địa bàn của cô ta, nên có lẽ...
Cô nhìn anh chằm chằm, mặt lạnh như tiền và cất bước đi tới. Khi Sa Dĩnh Sa đứng trước mặt, Bạch Anh Tử bỗng hơi rén bèn giải thích.
- À, lệch múi giờ nên tôi không ngủ được, đi ra ngoài khuây khỏa chút ...
Sa Dĩnh Sa không thèm chớp mắt mà lướt qua khiến anh sững sờ.
- Ủa? Không phải tới bắt tôi về à?
Trợ lý bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém, cả hai đều nhíu mày nhìn theo Sa Dĩnh Sa và đám người của cô.
Sa Dĩnh Sa tóm tóc một tên đàn ông, nhìn hắn có vẻ ăn chơi và phông bạt, bởi tên đó mặc áo hoa hòe hoa sói, cổ đeo vòng vàng to đùng, tay đeo đồng hồ hiệu, thắt lưng treo khóa xe sang.
Một cô gái ra tay đàn áp một tên đàn ông, lạ cái là không ai dám cam thiệp hay ngăn cản.
Bạch Anh Tử cũng tới hóng hớt đám đông, chỉ thấy tên đó đang khổ sở van xin Sa Dĩnh Sa tha tội.
Cô dứt khoát đè tên đó áp mặt xuống mặt bàn, không cần ai trợ giúp, một chân ghim lên đầu, chân kia làm trụ giữ thăng bằng, tay nhẹ nhàng rút con dao nhỏ sau cạp quần ra.
Ai nấy có mặt chứng kiến đều biết có điềm chẳng lành, đều căng thẳng sợ hãi theo từng hành động của Sa Dĩnh Sa.
Tiếng hét thảm thiết của người đàn ông vang lên chói tai dù đã có tiếng nhạc xập xình lấn át. Đám phụ nữ tại club bị một phen hoảng sợ đưa tay che mặt. Bạch Anh Tử khá sốc trước hành vi tàn bạo của cô.
Sa Dĩnh Sa cắt một đốt tay ở ngón út của tên đàn ông kia, sau đó bình thản ném vào xô đá lạnh trên mặt bàn.
- 3 ngày nữa mà không trả hết tiền và cuốn xéo khỏi thành phố, thì con dao này không chỉ cắt một đốt tay đâu.
Trán tên đó ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái mét vì đau đớn, tay còn lại giữ chặt ngón tay bị thương để cầm máu, không buông lời oán hận mà còn run rẩy khúm núm nhìn cô cảm kích.
- Cảm ơn cô Sa đã tha mạng tôi lần này.
Đám đàn em của tên đó nhốn nháo cả lên và khẩn trương giục giã.
- Giữ lạnh đốt tay đó, mau đưa đại ca tới viện nối lại, nhanhhhh!
Bạch Anh Tử vừa về nước đã được mở mang tầm mắt, ánh mắt nhìn cô không rời.
Cô thản nhiên rút giấy ướt ra lau lưỡi dao và một người bên cạnh xịt nước rửa tay khô cho cô làm sạch đôi tay thuôn dài. Chiếc khăn trắng bị ném xuống đã nhuốm một màu đỏ tươi. Bạch Anh Tử nhận định đôi tay phụ nữ ấy nên làm mấy việc dịu dàng hơn là máu me đáng sợ.
Xong xuôi, Sa Dĩnh Sa ngắm nghía con dao sạch sẽ và hài lòng ra về. Đối diện với vẻ mặt nghiêm trọng của cậu chủ, cô khẽ gật đầu tỏ ý một cái và bước qua.
Anh hơi hờn, lại càu nhàu với trợ lý.
- Cô ta tiết kiệm nước bọt hay sao, bộ mở miệng chào nhau một tiếng thì chết à. Rốt cuộc bố tôi dung túng cô ta cỡ nào mà đàn bà phụ nữ lại dám ra ngoài đêm khuya tung hoành không biết sợ như thế?