Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 14: bênh em



Rốt cuộc chủ tịch đã làm gì mà khiến cô trung thành như vậy? Bạch Anh Tử ngang ngược không dễ quản, cô lại đội họ lên đầu dám mở miệng thề thốt!

- Không phải việc của bà. Chuyện cần nói tôi đã nói rồi, thời gian của tôi cũng quý giá lắm, không muốn lãng phí cho bà Cao thêm chút nào đâu.

Cao Lam Nguyệt phẫn nộ vì bị một đứa nhân viên trẻ tuổi của chồng coi không ra gì, thế là Sa Dĩnh Sa vừa mở cửa bước ra ngoài thì bị bà ta gọi lại.

- SA DĨNH SA!

Cô không thèm quan tâm mà cất bước đi tiếp, người ở sau tiếp tục lên tiếng.

- CÔ ĐỨNG LẠI ĐÓ!

Chân cô dừng lại, thấy Cao Lam Nguyệt hùng hổ cầm ly trà nóng tiến tới chỗ mình.

****

Bạch Anh Tử nhàm chán lượn lờ trung tâm thương mại. Thấy nhãn hàng có bộ sưu tập mới nên đã ghé xem.

Khi đang được nhân viên giới thiệu sản phẩm, anh nghe thấy có người nói tên "Sa Dĩnh Sa ", giọng còn rất quen nữa.

Nhíu mày nhìn sang bên cạnh, ở ngay giữa cửa phòng vip là Sa Dĩnh Sa mà anh nghĩ về mấy hôm nay. Nhìn thêm xíu, thấy mụ mẹ kế đang đỏ mặt gay gắt bên trong. Có ngốc cũng biết hai người phụ nữ này đang có hiềm khích với nhau.

Anh tiến lại chỗ họ, Sa Dĩnh Sa nhìn thấy anh, lòng khá ngạc nhiên nhưng vẻ mặt bất động. Vì sự xuất hiện bất ngờ của Bạch Anh Tử mà cô bị xao nhãng, không kịp tránh cú tạt nước của Cao Lam Nguyệt.

Nhưng....

Bạch Anh Tử nhanh nhẹn lao tới chắn cho cô, ánh mắt nhìn cô không rời một giây nào.

Kết quả ly trà nóng hắt vào lưng anh. Tất cả mọi người đều sợ hãi, Sa Dĩnh Sa thấy anh hơi nhíu mày.

Cô xoay người anh lại, nhìn lưng là một mảng ố trà rất loang lổ do Bạch Anh Tử mặc áo phông trắng. Tay cô sờ lên, thấy vẫn còn hơi nóng thì nghiến răng nhìn về phía kẻ gây chuyện.

Cao Lam Nguyệt run tới mức lùi về sau một bước. Bà ta đâu biết con riêng của chồng lại đùng đùng chen vào. Xong đời rồi, nếu chủ tịch biết bà ta đụng tới Bạch Anh Tử hết lần này đến lần khác, dù hiện giờ là không có chủ ý mà vô tình thì bà ta cũng chết chắc.

Nhân viên tại store luống cuống cầm khăn tới muốn lau cho vị khách, lại được Dĩnh Sa giữ lấy. Cô đích thân lau cho anh, giọng còn không vui hỏi.

- Đau không?

Bạch Anh Tử cười tủm, nhìn cô không chớp mắt.

- Hơi rát xíu.

- Ngốc nghếch!

Nói rồi cô quay sang nhân viên dặn dò.

- Chọn cho tôi một chiếc áo tương tự và đem tới phòng thay đồ.

Dĩnh Sa nắm tay Bạch Anh Tử kéo về phòng thay đồ, hai người đang quan tâm nhau, nên Cao Lam Nguyệt tạm thời chưa bị ngó ngàng tới.

...

Trong phòng thay đồ, cô cởi áo của anh ra, nhìn vết đỏ sau lưng thì đau lòng.



- Không phồng rộp nhưng vẫn là bỏng.

- Không sao!

- Với tôi là có sao!

- Cô không cảm ơn tôi à? Nếu tôi không chắn, vào mặt cô thì còn nguy hiểm hơn. Xinh đẹp thế này mà mặt bị bỏng sẽ đáng tiếc lắm.

Cô không những không cảm kích mà còn quở trách.

- Dại gái! Cậu tưởng cái trò anh hùng cứu mỹ nhân hay ho lắm à. Phải tự bảo vệ mình trước. Bản thân là ưu tiên trên hết, nhớ chưa?

Anh nghe cô nói, cảm nhận được tư tưởng có hơi cực đoan và ích kỷ. Còn cô, nói phải ưu tiên bản thân, nhưng cô lại ưu tiên hai bố con nhà họ Bạch hơn cả chính mình.

Dĩnh Sa dùng chai nước lọc đổ vào khăn sạch và lau nhẹ vết thương của Bạch Anh Tử. Trong không gian nhỏ và cởi trần đứng bên Dĩnh Sa, anh lại nhớ về đêm ở đảo.

Nhân viên đem áo vào, vẫn là áo phông trắng, họa tiết có khác chiếc áo cũ một chút. Cô nhìn qua rồi đưa cho anh.

- Chiếc này được chứ?

- Được, khi nãy tôi ưng chiếc này rồi. Chắc nhân viên nhớ nên lấy nó đem vào luôn.

- Mặc vào đi.

Anh cầm áo và cười.

- Áo này cô tặng tôi à?

- Ừm, anh vì tôi mà ra nông nỗi này. Tôi không tệ bạc tới mức không mua nổi chiếc áo khác cho anh.

Bạch Anh Tử đã đánh giá qua về kiểu trang phục mà Sa Dĩnh Sa hay mặc, nhận định đều là hàng bình dân không phải loại cao cấp. Giờ cô lại tặng anh chiếc áo mới nhất bộ sưu tập, còn là hàng giới hạn nữa.

- Đắt đấy!

Dĩnh Sa cong môi cười rồi tự đắc.

- Tôi là trợ lý thân cận của chủ tịch, lương tôi rất cao. Thứ tôi có nhiều nhất là tiền, tuy không dám so với cậu Bạch, nhưng tôi dư sức mua cả bộ sưu tập nếu cậu thích.

- Thôi, một chiếc này là đủ rồi.

Trước khi cô ra khỏi phòng thay đồ, khi anh đang chui đầu mặc áo đã nghe thấy.

- Cảm ơn!

Khóe môi Bạch Anh Tử không kìm nén được, phải cười một cái thật vui. Anh ngắm nghía mình trong gương, tay không quên vuốt vuốt tóc rồi mới đi ra ngoài.

Dĩnh Sa đang thanh toán tiền chiếc áo, nhìn thấy anh thì cũng hơi cười.

- Rất hợp!

- Ừm, coi như cô cũng có mắt nhìn. Với cả tôi đẹp sẵn rồi, nên mặc cũng đẹp đi. Cái này gọi là lụa đẹp vì người đó.

Anh nhớ ra gì đó và hỏi nhân viên.

- À, tôi nhớ không nhầm là khi nãy mấy người nói áo này có cả phiên bản nữ phải không?



- Vâng ạ!

- Ừ, vậy lấy cho tôi áo nữ đi.

- Xin hỏi quý khách muốn lấy size nào ạ?

Sa Dĩnh Sa đoán Bạch Anh Tử cao hứng mua đồ đôi với bạn gái nên thanh toán xong thì đứng đó chờ. Ai dè anh hồn nhiên cầm cổ áo cô kéo ra sau và nhìn vào tem bên trong.

- Size S! Ồ, nhỏ nhắn đấy!

Cô giật lại áo mình, đối diện với ánh mắt nhìn chằm chằm ở eo thì hơi quạo.

- Cậu làm gì đấy?

- Mua áo cho cô.

- Tôi có cần cậu mua áo cho tôi đâu.

- Nhưng tôi thích mua.

- Còn tôi sẽ không nhận!

Anh thở dài, tay giữ eo cô kéo vào lòng mình.

- Không cần sòng phẳng quá, coi như để cảm ơn cô hôm trên đảo đã ở cạnh tôi. Quà của cô tôi cũng nhận rồi, thì cô cũng cứ vui vẻ mà nhận quà của tôi. Chúng ta hòa nhau.

- ...Được, giờ bỏ cái tay ra khỏi người tôi!

Biết là eo cô nhỏ rồi, nhưng nay cô mặc áo slimfit lại càng tôn lên. Bàn tay lớn của Bạch Anh Tử không nỡ buông, eo nhỏ thậm chí một gang tay anh cũng đo được hết. Cuốn quá!

Anh buông cô ra, vẫn phải mờ ám nói nhỏ.

- Ngại gì chứ, chúng ta còn nhìn nhau khi chẳng mặc gì cơ mà.

Câu trêu ghẹo đổi lại một ánh mắt sắc lẹm của Dĩnh Sa, cô không cần mặc thử chiếc áo kia mà trực tiếp cầm túi đồ ra về.

Bạch Anh Tử vội vã quẹt thẻ rồi đuổi theo. Hai người đi cạnh nhau, lần nữa cô nói.

- Cảm ơn. Vì chiếc áo!

...

Nhân viên store nhìn hai người sánh bước cùng nhau. Họ vừa trải qua một trận bão táp, Bạch phu nhân hậm hực bỏ về mà không mua món đồ nào, bù lại bán được hai chiếc áo nhìn đơn giản nhưng có giá cao nhất trong bộ sưu tập mới.

Mấy người đó thì thầm nhau.

- Người đàn ông có vẻ cưng chiều bạn gái.

- Ừ, cô ấy không phải dạng vừa đâu. Chưa bao giờ thấy Bạch phu nhân tức giận giống hôm nay.

- Yêu cô gái như vậy chắc anh ta cũng này nọ lắm.

- Ừm, chả biết thân thế ra sao, nhưng nhìn họ cứ như mấy cặp trong phim ấy nhỉ! Đẹp đôi thật!