Đặc Ân Hay Kiếp Nạn

Chương 23: thời tiết cực đoan



Do nhà có khách, khách lại còn là cậu ấm sống hưởng thụ quen rồi nên Dĩnh Sa lo Bạch Anh Tử nằm sofa không được thoải mái.

Cô mang chăn ra ngoài cho anh, thấy anh đã lim dim ngủ. Hôm nay là một ngày dài mệt mỏi của hai người.

Bước chân thật nhẹ, Dĩnh Sa đặt chăn ở một phía sofa dưới chỗ chân anh. Xong xuôi, cô định về phòng, nhưng đi được hai bước thì dừng lại.

Cô nhìn Bạch Anh Tử.

Và nhận ra khi anh ngoan ngoãn không ương bướng, khuôn mặt sẽ có đường nét giống cố phu nhân hơn. Một kiểu hài hòa dễ gây thiện cảm cho người đối diện.

Bỗng anh nghiêng người, thân hình vạm vỡ của thanh niên trưởng thành mấp mé mép ghế. Như một phản xạ không điều kiện, cô thốt lên.

- Cần thận ngã!

Mắt anh hé nhẹ, thấy cô thì cười. Còn cô thấy anh cười khá ng ngẩn.

Bạch Anh Tử nheo mắt nói chuyện.

- Muộn rồi chưa ngủ mà còn ra đây? Cô Sa tương tư tôi à?

Dĩnh Sa cũng chả vừa, cô biết cái kiểu cà chớn này nên đã quen, chỉ cười khẩy một cái và hất hàm về phía chiếc chăn.



Mang đồ cho anh. Bạch thiếu gia mà ốm ở nhà tôi, tôi không biết ăn nói với chủ tịch thế nào. Huống hồ công ty cần cậu.Quan tâm cũng tốt thôi, nhưng đừng lôi bố tôi làm cái cớ. Nếu cô quan tâm tôi, cứ đơn giản là quan tâm, không phải vì này vì nọ mới quan tâm. Tôi thấy tổn thương đấy!Nhìn cậu có tổn thương miếng nào đâu! Đặt mình vào vị trí của tôi, cậu ắt sẽ hiểu.À, tức là tôi ở trên, cô ở dưới hả? Đổi vị trí cũng được.Dĩnh Sa không hiểu lắm, nhưng nhìn ánh mắt gian manh của Bạch Anh Tử liền biết là anh đang đùa bỡn gì đó.

????Hôm ở đảo, cô ngủ say trên ngực tôi đó thôi. Nay tôi không ngại nếu gối đầu lên đó ngủ một đêm đâu.Biết ngay, Bạch Anh Tử mà không "mất nết" thì không phải Bạch Anh Tử nữa. Dĩnh Sa dĩ nhiên nhớ, khi đó cô tỉnh dậy, thấy đầu ấp trên ngực anh ngon ơ. Cơ mà đời nào cô nhận, cô lấp liếm xen chút tức giận.

- Nhố nhăng!

Nói rồi cô bỏ đi, còn đóng rầm cửa phòng như để dằn mặt.

Chưa đầy 1 phút sau, Bạch Anh Tử ở ngoài nghe thấy tiếng đổ vỡ và Sa Dĩnh Sa mặt trắng bệch lao ra.

Anh nhíu mày đỡ hai tay cô, nhìn qua cánh cửa mở toang và sửng sốt. Gió mạnh như bão làm vỡ kính cửa sổ phòng, mảnh kính rơi bung bét dưới sàn, rèm cửa bay phần phật trong gió, một bên bị cuốn bay ra ngoài. Cảnh tượng này kinh hoàng không kém hôm ở đảo dù họ đang ở một tòa căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố.

- Có sao không, có bị văng kính vào người không?

Bạch Anh Tử lo lắng nhìn khắp người cô, còn cô run rẩy lắc đầu.

Lúc này cửa kính ở ban công phòng khách cũng rung rung, hai người hoang mang nhìn nhau. 1s sau, tấm kính lớn xuất hiện các vết nứt và "toang" nốt.

Gió theo đó thổi sâu hun hút vào nhà, làm đồ đồ đạc và hắt ướt hết sàn.



Anh kéo cô đứng núp sau lưng mình.

- Đừng sợ!

Làm sao cô không sợ được. Cô bám vào cánh tay chắc chắn của Bạch Anh Tử và cố trấn an mình. Giây tiếp theo, cả tòa nhà bị cúp điện, cô hoảng loạn lắc lắc tay anh nói nhỏ.

- Tôi sợ!

Anh xoay người ôm cô và hỏi.

Còn phòng nào nữa không?Còn...1 phòng.Đó là căn phòng bí mật của cô, phòng đó dùng cửa gỗ đóng kín mít quanh năm chứ không dùng cửa kính. Nơi đó chắc chắn an toàn, nhưng cô...không muốn ai vào nơi tối kị của mình.

Tiếng gió gầm rít, sấm sét lóe sáng bầu trời, hai người đứng giữa khung cảnh tan hoang lộn xộn.

Không chần chừ nữa, cô kéo tay anh đi tới căn phòng phía cuối. Bạch Anh Tử dựa vào đèn flash ở điện thoại mò mẫm bước theo. Trước khi mở cửa ra, cô còn nín thở một hơi, lòng ngồn ngang lo bí mật riêng tư sẽ bị phát hiện.

Điện thoại lại kêu, là tin báo khẩn cấp về tình trạng thời tiết cực đoan. Đến khi cánh cửa đóng lại cô mới thở ra một chút.

Bạch Anh Tử cũng thấy lạ, cô có dư phòng mà để anh nằm sofa. Anh nghĩ có thể cô là phụ nữ, dùng phòng này là phòng quần áo, túi xách và thay đồ, nhưng với kiểu ăn mặc của cô thì không nhiều tới mức có hẳn phòng riêng chứa đồ như thế. Hay là phòng làm việc?

Anh theo bản năng soi đèn để quan sát xung quanh, thì nhận ra phòng này hoàn toàn trống, ngoài chiếc tủ kê sát tường và một bức tranh kì lạ. Bức tranh hoa hồng màu đen, trên nền giấy trắng. Những giọt nước cũng màu đen từ cánh hoa rớt xuống nhìn rất gai mắt. Nếu đó là bức tranh hoa hồng dưới mưa thì rất bình thường, nhưng màu sắc này, bối cảnh tối tăm này, bức tranh dấy lên cho Bạch Anh Tử cảm giác rùng rợn.