Đặc Công Tà Phi

Chương 261: Vạn kiếp bất phục



Bên trong quầy -- Đại chưởng quỹ khách sạn Như Ý đang ngồi trên một chiếc ghế bằng gỗ lim, nửa người nằm sấp trên bàn, thoạt nhìn như đang ngủ say, kì thực đã sớm khí tuyệt mệnh tận từ lâu, bởi vì trái tim hoàn chỉnh của hắn bị móc từ trong lồng ngực ra, đặt ở trên quầy. Máu tươi trên bàn dần dần lan rộng, màu đỏ không còn làm người ta than thở kinh ngạc nữa mà là màu đỏ khiến cho hai mắt đau nhức kinh khủng.

Trên mặt đất, các thi thể nhuốm máu giăng khắp nơi. Những thi thể này là toàn bộ tiểu nhị và hộ vệ sát thủ của khách sạn Như Ý. Dưới ánh nến, chỉ thấy bọn hắn có người  nằm ngang, có người nằm dọc, có kẻ ngã chéo, cũng có kẻ nằm thành hình chữ V. Bất luận tư thế mất mạng của bọn hắn khác nhau ra sao thì nguyên nhân dẫn đến tử vong chỉ có một -- lồng ngực bị người ta rạch nát, móc ra một quả tim máu me đầm đìa. 

Khách sạn Như Ý tinh xảo hoa lệ biến thành sát trường của quỷ dữ khiến người ta kinh hồn táng đảm là kiệt tác của Nam Trưởng lão và một số đệ tử Cái Bang. 

Người Cái Bang trước giờ đều mở rộng thiện tâm, lấy giúp dân làm vui. Trừ phi có loại người tội tác tày trời, khiến bọn họ không thể nhịn tàn sát được nữa, nếu không tuyệt đối sẽ không hạ sát chiêu. Như vậy, tại sao tối nay người Cái Bang lại cố tình khiến tất cả người trong khách sạn Như Ý chết thê thảm không nỡ nhìn? Không nghi ngờ gì, nguyên nhân rất đơn giản. Những người này là những người tội ác tày trời khiến cho người Cái Bang không thể để yên nữa. 

Hai chữ "Như Ý" không phải chỉ khách sạn buôn bán thịnh vượng, tài lộc sung túc trôi vào cuồn cuộn như ý muốn, cũng không phải chỉ lữ khách vào ở được như ý. Hai chữ này có ý nghĩa thực là -- Đại chưởng quỹ, tiểu nhị và hộ vệ sát thủ, câu hồn lấy mạng những giang hồ nhân sĩ nghỉ đêm ở đây như ý. 

Khách sạn Như Ý nên đổi tên thành khách sạn Địa Ngục. Bất luận Đại chưởng quỹ, tiểu nhị hay hộ vệ đều là thuộc hạ của Môn chủ Quỷ Chú môn. Ngoài mặt, bọn hắn buôn bán kiếm tiền, thực ra say lưng giăng lưới bắt những nhân sĩ giang hồ để biến họ thành con rối thi tôn cho Môn chủ Quỷ Chú môn. Phàm có nhân sĩ giang hồ đến ngủ trọ ở đây, nhất định sẽ ăn và uống trà đã trộn lẫn huyết chú trong khách sạn này. Khi thần trí bọn họ bị huyết chú thao túng, hoàn toàn rơi vào trạng thái hôn mê, chờ đợi họ chính là vận mệnh "Vừa vào Quỷ Chú môn, cả đời người vô tri". 

Vì vậy -- Khi Thượng Quan Ngưng Nguyệt lựa chọn khách sạn Như Ý làm nơi để mở màn vở kịch đặc sắc thì Nam trưởng lão từng ôm quyền, hỏi: "Thiếu Bang chủ phu nhân, người cảm thấy cho người trong khách sạn cái chết như thế nào mới có thể an ủi những oan hồn nhân sĩ giang hồ vô tội kia?" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt thả Cầu Cầu vào trong bồn tắm, dùng bàn chải làm sạch lông nó, môi hồng cong lên: "Ta nghĩ... những oan hồn nhân sĩ giang hồ chưa thể yên nghỉ nhất định rất muốn biết thuộc hạ Quỷ Chú môn lạm sát người vô tội, không chuyện ác nào không làm, có trái tim đen tối đến mức nào." 

Cho nên -- Nam trưởng lão và đệ tử Cái Bang cải trang thành nhiều thương nhân, lục tục đến ngủ trọ trong khách sạn Như Ý. Bọn họ hành động không dấu vết, hạ thuốc ngủ với những lữ khách ngủ trọ chân chính để phòng mấy người đó sợ hãi hét lên. Ngay sau đó, bọn họ lại gọi thêm đệ tử Cái Bang, chém giết một hồi với thuộc hạ Quỷ Chú môn, cuối cùng móc tim của từng tên thuộc hạ Quỷ Chú môn. 

Sau khi diệt thuộc hạ Quỷ Chú môn xong, Nam trưởng lão và đệ tử Cái Bang vô cảm nhìn thi thể đầy đất, đồng thanh khẽ nói đôi câu an ủi những nhân sĩ giang hồ vô tội bị mất mạng: "Hóa ra... Thuộc hạ Quỷ Chú môn lạm sát khát máu, không chuyện ác nào không làm, màu tim cũng đỏ lòm. Các nhân sĩ giang hồ, Cái Bang đã giải tỏa thắc mắc trong lòng mọi người, tin rằng oan hồn của mọi người có thể yên nghỉ rồi." 

Vào giờ phút này -- Trên cổ những thi thể trong đại sảnh khách sạn không chỉ bị rạch ngực moi tim, ở cỗ họng của bọn chúng đều cắm một thanh chủy thủ. Trên chuôi dao có dấu ấn mờ mờ hình khói tím. 

Bên cạnh bức tường phía bắc đại sảnh có đặt một cầu thang gỗ nối tầng trệt với tầng hai. Cứ cách vài bậc thang lại có một thi thể bị rạch ngực moi tim, trên cổ cắm một thanh chủy thủ nằm vắt vẻo. 

Khách sạn Như Ý có ba tầng. Cầu thang nối tầng hai với tầng ba cũng không khác gì, cứ cách vài bậc thang lại có một thi thể hệt như cầu thang tầng trệt. 

Nhìn những thi thể này dường như có chút lộn xộn, thực ra không phải vậy, mà là kéo dài đến cửa chính của một căn phòng. 

Trong phòng -- có ba chiếc ghế gỗ đàn hương khắc hình hoa lan, bức trường phía tây treo tranh phong cảnh nước non. Hiên Viên Diễm ngồi trên chiếc ghế ở giữa, hai bên là Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Tiêt Hàn. Không chỉ có cẩm y của Hiên Viên Diễm mà cẩm y màu lam của Tiêu Hàn đều đổi thành hắc y bằng vải thô xù xì. Ngay cả Thượng Quan Ngưng Nguyệt cũng một bộ hắc y phủ thân, mái tóc dài được cố định bằng một chiếc quan, lộ ra dáng vẻ nam nhân. Nhìn lại ba người này, mặc dù tư thế ngồi khác nhau nhưng đồng tử đều khóa ở một nơi. 

Mặc dù Tiêu Hàn mặc hắc y nhưng vẫn tỏa khí chất lạnh lẽo, khoanh tay, cặp mắt như dạ ưng nhìn đối diện, lạnh nhạt hỏi: "Tại sao vẫn chưa tỉnh?" 

Toàn thân Hiên Viên Diễm lan ra hơi thở cao quý ngông cuồng, lười biếng vuốt ve lòng bàn tay, hài hước nói: "Sắp tỉnh!" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt mặc hắc y nhưng phong thái làm vạn vật ảm đạm mờ nhạt vẫn khó dùng bút phác họa, không thể dùng ngôn từ để miêu tả. Nàng nhìn đối diện, đồng thời ngón tay nghịch ngợm vài sợi tóc bên má. Nghe Tiêu Hàn và Hiên Viên Diễm một hỏi một đáp, nàng bổ sung: "Sẽ nhanh tỉnh lại thôi!" 

"Xin hỏi..." Tiêu Hàn lặng lẽ liếc hai người kia, ánh mắt lần nữa nhìn về phía đối diện, giọng nói vốn lạnh nhạt mang theo chút không hài lòng: "Hai ngươi trả lời như thế khác gì không trả lời!" 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt không trả lời, liếc liếc phía trước, cầm một lọn tóc bắt đầu đếm từng sợi: "Một, hai, ba..." 

"Đợi Nguyệt nhi đếm đến sợi tóc cuối cùng thì hắn tỉnh." Hiên Viên Diễm mở miệng trả lời, ánh mắt như thợ săn nhìn trúng con mồi hoàn hảo, hăng hái muốn trêu chọc nó một phen. 

Theo ánh mắt ba người Hiên Viên Diễm nhìn sang, ở chính giữa căn phòng có một bộ bàn ghế gỗ khắc hình năm con chim vàng anh ngậm một chiếc lá liễu. Một nam tử trẻ tuổi mặc lục y đang ngồi trên ghế, nửa người nằm sấp trên bàn, hiện ra trạng thái "yên tĩnh" chìm vào giấc ngủ. Nhìn như hắn đang ngủ, thực ra bị dược châm của Thượng Quan Ngưng Nguyệt cắm vào huyệt nên hôn mê, không nghi ngờ gì chính là Thái tử Thương Nguyệt Dạ Dật Phong. hntb.dđLQĐ

Dược châm cắm trên người hắn đã được nàng lấy ra. Chỉ có điều, bên trong huyệt vị của hắn còn sót lại ít dược tính nên giờ phút này hắn vẫn hôn mê như cũ. 

"Hai chín, ba mươi, ba mốt, ba hai." Thượng Quan Ngưng Nguyệt đếm xong sợi tóc cuối cùng, đưa mắt nhìn đối diện, phát ra tiếng cười cười như suối trong: "Thái tử Thương Nguyệt, ta thưởng cho ngươi giấc ngủ dài, ngủ có ngon không?" 

Dạ Dật Phong vừa mơ màng mở mắt đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc đến rợn tóc gáy, lúc này ý thức mới khôi phục sự tỉnh táo. Hắn trợn to mắt như chuông đồng, chợt đứng lên từ ghế. Chỉ là, chưa đứng vững thì hai chân đột nhiên mềm nhũn, một tiếng "rầm" vang lên, mông lại đặt lên ghế. 

"Ngươi... ngươi... ngươi..." Nửa người dưới mềm yếu vô lực, nhưng hắn phát hiện nửa người trên có thể cử động tự nhiên, ngón trỏ phải chỉ Thượng Quan Ngưng Nguyệt, cắn răng nghiến lợi hỏi: "Rốt cuộc ngươi muốn làm gì ta?" 

Trước khi hôn mê, Dạ Dật Phong cho rằng mình hẳn phải chết không nghi ngờ, mà còn chết không toàn thây. Ai ngờ hắn chẳng những không chết, khi tỉnh lại còn thấy cả Tiêu Hàn mặc hắc y. Một màn này làm máu chảy trong cơ thể hắn trở nên lạnh như nước đá. Hắn có một loại dự cảm bất an rằng chết mới là giải thoát, nếu còn sống thì sẽ sa vào bể khổ vạn kiếp bất phục. 

Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu nhìn Dạ Dật Phong, phát ra giọng nói còn dịu dàng hơn mưa phùn Giang Nam: "Muốn biết rốt cuộc ta muốn làm gì ngươi thì quay đầu nhìn phía sau, chẳng phải rất rõ ràng sao?" 

Dạ Dật Phong chậm rãi quay đầu. hntb.dđLQĐ

"Hít..." Nhìn thấy một màn sau lưng, Dạ Dật Phong sợ hãi hít một hơi khí lạnh, mặt cắt không còn giọt máu, linh hồn gần như thoát xác bay đi...