Đặc Công Tà Phi

Chương 282: Ân huệ nhỏ



Phía dưới gò núi --

Tiếng bánh xe lăn chuyển động "cồm cộp, cồm cộp" dừng lại, một trăm chiếc xe đẩy tay lớn, được đệ tử Cái Bang sắp xếp một cách chỉnh tề.

Coi như không thấy binh lính hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần trợn mắt lên giận dữ nhìn chằm chằm, đệ tử Cái Bang buông lỏng đuôi xe ra, thân thể bỗng chốc khom xuống, đôi tay đưa về phía thi thể nằm trên mặt đất.

Nhìn thấy một đám kẻ địch Long Diệu muốn đụng vào thi thể của các chiến hữu đã tử trận.

Ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu binh lính hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần, tất nhiên chính là -- chẳng lẽ... kẻ địch muốn phá hủy thi thể của các chiến hữu đã tử trận, để làm trừng phạt vì bọn họ không quy hàng sao?

Mãnh mẽ đẩy đệ tử Cái Bang ra, ngăn cản đệ tử Cái Bang đụng vào thi thể của các chiến hữu, mặt mày binh lính Tây Thần hung dữ trừng mắt nhìn, giọng nói đằng đằng sát khí quát: "Các ngươi muốn làm gì?"

Thô lỗ đá văng đệ tử Cái Bang, giống như binh sĩ Tây Thần quốc, binh lính Thương Nguyệt không để cho đệ tử Cái Bang đang cúi người chạm vào thi thể của các chiến hữu, cũng cắn răng nghiến lợi nói: "Đến thi thể cũng không bỏ qua, các ngươi không sợ gặp báo ứng sao?"

Binh lính hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần, gần như đều không biết võ công gì, bọn họ ra trận giết địch, chỉ dựa vào một thân sức mạnh và lời nói đầy nhiệt huyết của bản thân.

Mà, đệ tử Cái Bang bị đẩy ra hoặc bị đá văng, đều là cao thủ có võ công hạng nhất.

Cho nên, nếu đệ tử Cái Bang thúc giục nội lực chống cự, binh lính hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần, vốn không chống trả được chút nào.

Nhưng mà, đệ tử Cái Bang cũng không thúc giục lực chống cự, cứ như vậy mặc cho binh lính hai nước Thương Nguyệt, Die nd da nl e q uu ydo n Tây Thần mãnh liệt đẩy bọn họ ra, hoặc hung ác đạp văng ra ngoài.

Nhìn mắt binh lính hai nước chứa đầy địch ý, đệ tử Cái Bang mặt không chút giận dữ, nhún vai một cái, lùi về phía sau lưng bốn vị trưởng lão Đông, Nam, Tây, Bắc, và hai người của Huyễn Ảnh Ngân Lang và Thanh Báo.

Mắt bốn vị trưởng lão Đông, Nam, Tây, Bắc lướt qua nhìn binh lính hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần, rồi cất giọng nhẹ nhàng nói.

"Đừng tức giận, chúng ta không có ác ý với thi thể các chiến hữu đã tử trận của các ngươi."

" Vương gia và vương phi nhà chúng ta nói: địch trên chiến trường, thật ra thì cũng không thật sự là kẻ thù, chẳng qua đều vì chủ của mình, tất cả mọi người đều có lập trường khác nhau."

"Vương gia và vương phi nhà chúng ta còn nói: đối với lính địch trung quân ái quốc, anh dũng chiến đấu hăng hái, đặc biệt là lính địch đã hy sinh vì nước, bỏ đi lập trường khác nhau này, trong lòng đều cực kỳ tôn kính bọn họ."

"Cho nên, vương gia và vương phi nhà chúng ta, đang đào mộ đất phía trên gò núi, để an táng những binh lính tử trận mặc dù lập trường khác nhau, da.nlze.qu;ydo/nn nhưng lại hy sinh vì nước đáng giá để bọn họ tôn kính này. Mà chúng ta... lại phụng mệnh tới đây, đưa các anh hùng hy sinh vào hầm mộ."

Bốn vị trưởng lão nói xong, vẻ tức giận trên gương mặt binh lính hai nước Thương Nguyệt, Tây Thần tan đi một nửa, hai mắt cũng đồng loạt nhìn về phía đỉnh gò núi.

-- hóa ra, Thụy vương và Thụy vương phi Long Diệu, dẫn một đám người vung xẻng đào trên đỉnh núi, cũng không phải vì dựng đài diễn kịch, mà là vì đào hố mộ cho các chiến hữu đã hy sinh của bọn họ?

Hóa ra, một trăm người đẩy xe đẩy xuống núi trước mắt này, cũng không phải vì phá hoại thi thể một cách tàn nhẫn, mà là vì đưa các chiến hữu đã hy sinh của bọn họ vào hầm mộ?

Hơn nửa binh lính Tây Thần chợt cúi đầu xuống.

Bọn họ nhớ lại trong trận chiến tranh ngày trước, Tây Thần đế ngự giá thân chinh, lúc chỉ huy bọn họ giết địch, đối với thi thể của các chiến hữu đã tử trận...

Chỉ cho người chôn một cách qua loa, chưa bao giờ tự tay vì các chiến hữu đã tử trận, đào hầm mộ chôn cất, còn chưa từng liếc mắt nhìn hố chôn các chiến hữu.

Mà, đối với tiền an ủi cho người nhà của các chiến hữu đã tử trận, nếu không phải Địch tướng quân khẩn cầu lần nữa,  Tây Thần đế cũng cho một khoản cực kỳ nhỏ.

Hơn nửa Binh lính Thương Nguyệt cũng chợt cúi đầu xuống.

Bọn họ nhớ tới trong trận chiến tranh ngày trước, đối với thi thể của các chiến hữu đã tử trận, đều là do bọn họ tự đào hầm chôn, thái tử nhà mình cũng không có cùng bọn họ đào hầm.

Mà, đối với các chiến hữu đã tử trận, mặc dù thái tử cũng tỏ ra vẻ mặt đau thương, nhưng lại chưa bao giờ nói bọn họ là anh hùng đáng để người cực kỳ tôn kính.

Lúc này --

"Vì để đại quân Tây Thần của ta quy hàng, chủ tử nhà các ngươi dối trá, còn thật sự là nhọc lòng đọc bài diễn văn như thế. Ta khinh! Nói cho chủ tử nhà các ngươi biết..."

Địch tướng quân khẽ hừ lạnh khinh thường, giọng nói đầy châm chọc: "Đừng tưởng rằng làm bộ làm tịch diễn một tuồng kịch, là có thể làm đại quân Tây Thần của ta cảm động quy hàng!"

Nghe thấy Địch tướng quân giễu cợt nói, trên mặt lạnh nhạt cười một tiếng, Ngân Lang mở miệng nói: "Địch tướng quân,) với bản lĩnh của chủ tử nhà ta, đừng nói đào mấy cái hố, cho dù san một gò núi thành bình địa, cũng chỉ là chuyện phất nhẹ ống tay áo mà thôi."

"Nếu chủ tử nhà ta thật làm bộ làm tịch diễn trò, cứ trực tiếp vung tay áo chân đạp mấy hố sâu là được, cần gì phải cầm xẻng đào từng chút từng chút chứ? Chủ tử nhà ta làm như thế..."

Ngân Lang vừa dứt lời, Thanh Báo bổ sung: "Tuyệt đối là phát ra từ đáy lòng, hi vọng dùng mồ hôi hơi sức của mình, biểu đạt lòng thành kính với các dũng sĩ đã hy sinh!"

Địch tướng quân lại hừ lạnh khinh thường một tiếng rồi quay mặt đi.

Nhìn Địch tướng quân quay mặt, lại nhìn binh lính hai nước vốn đã cúi thấp đầu xuống, nhưng lại bởi vì mấy lời châm chọc vừa rồi của Địch tướng quân...

Đầu lại chợt ngẩng lên, nét mặt lộ vẻ "hóa ra chủ tử nhà ngươi đang diễn trò, ý đồ khơi gợi cảm động trong lòng chúng ta ", đồng loạt đưa tới ánh mắt đầy khinh bỉ.

Thanh Báo và Ngân Lang cười nhạt, miệng đồng thanh nói: "Các vị, chủ tử chúng ta quả thật thật lòng thật dạ, muốn tiễn chiến hữu đã mất của các ngươi nhập thổ vi an. Các ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, Dieenndkdan/leeequhydonnn tóm lại... Các ngươi cũng hi vọng chiến hữu đã mất của mình sớm nhập thổ vi an, cho nên xin không được ngăn cản nữa!"

Thanh Báo và Ngân Lang vừa dứt lời, binh lính hai nước vốn đang cản đường, trong miệng dù chưa đáp lại lời, thân thể cũng nhượng bộ lui ra.

-- hai người kia nói không sai, bất luận Thụy vương và Thụy vương phi Long Diệu, có diễn trò dối trá hay không, bọn họ quả thật hi vọng chiến hữu đã mất của mình, có thể sớm nhập thổ vi an.

Nhìn thấy binh lính hai nước không ngăn cản nữa, bốn vị trưởng lão với một nửa đệ tử Cái Bang, khiêng các binh lính Tây Thần mặc khôi giáp màu cam đã tử trận đặt lên xe đẩy.

Còn Thanh Báo, Ngân Lang với một nửa đệ tử còn lại của Cái Bang, khiêng các binh lính Thương Nguyệt mặc khôi giáp màu đen đã tử trận đặt lên xe đẩy.

Hơn nửa buổi trôi qua --

Tiếng bánh xe lăn "cồm cộp, cồm cộp" từ từ "vang lên trong gió, tốp thi thể binh lính thứ nhất, được đệ tử Cái Bang đưa lên núi an táng.

Đợi đến khi đệ tử Cái Bang đẩy xe xuống núi, vẻ mặt vô cùng cung kính, đưa tốp thi thể binh lính thứ hai lên.

Một số binh línhThương Nguyệt, Tây Thần, cảm giác việc này hình như cũng không giống diễn trò, người ta xác thực dfienddn lieqiudoon thật tâm thật ý chôn cất các chiến hữu đã mất, cho nên bọn họ yên lặng liếc mắt nhìn nhau, gia nhập đội ngũ khiêng thi thể.

Đợi đến khi đệ tử Cái Bang đẩy xe xuống núi, đưa tốp thi thể binh lính thứ ba lên.

Một số binh lính Thương Nguyệt, Tây Thần không chỉ gia nhập đội ngũ khiêng thi thể, thậm chí, có số người còn cùng đệ tử Cái Bang đẩy xe, đưa thi thể của các chiến hữu lên núi an táng.

Nhìn thấy một màn này --

Mặc dù vẫn cho rằng Hiên Viên Diễm và Thượng Quan Ngưng Nguyệt chỉ làm bộ làm tịch diễn trò. Có điều...

Đối với số binh lính Tây Thần tham dự đội ngũ chôn cất, Địch tướng quân nắm chặt hai tay thành quyền, lại cũng không lên tiếng quát ra lệnh cho bọn hắn dừng lại.

Bởi vì, trong lòng Địch tướng quân hiểu rõ, khắc nghiêm ra lệnh như thế này, chỉ sợ sẽ làm ra điều hoàn toàn ngược lại, dẫn tới lòng quân dao động.

Mà, nhìn thấy một màn này, vạt áo màu xanh dương phất lên theo gió, hai mắt Tiêu Hàn bị vài sợi tóc tung bay che lại,  gương mặt tuấn tú ngẩng lên nhìn lên bầu trời, hiện lên một tia khổ sở.

Còn Dạ Dật Phong thì cúi đầu, nhìn thấy thi thể trên đất càng ngày càng ít, trong hai mắt tràn đầy sương mù, càng lúc càng dày đặc.

Rồi dường như, dần dần tan biến trong tầm mắt của Dạ Dật Phong, cũng không phải là thi thể binh lính đã tử trận, mà là hoàng cung và quan lại Thương Nguyệt quốc.

Tiêu Hàn và Dạ Dật Phong cũng biết, với tính tình tác phong của Hiên Viên Diễm, tất cả mọi thứ xảy ra ở trước mắt đây, Hiên Viên Diễm cũng không phải làm bộ làm tịch diễn trò, hắn thật sự thật tâm thành ý an táng cho thi thể của các binh lính đã mất.

Cũng bởi vì như thế, mới khiến bọn họ cảm thấy khủng hoảng.

Cũng không phải làm bộ làm tịch diễn trò, hoàn toàn thật lòng thành ý, mới có thể chân chính được lòng của địch, Die nd da nl e q uu ydo n tình cảm của địch, cuối cùng khiến địch thần phục từ đáy lòng.

Mà, dựa vào tất cả mọi chuyện xảy ra trước mắt, sợ rằng tiết mục thật lòng thành ý này, sẽ một màn rồi tiếp một màn thay nhau trình diễn.

Tiêu Hàn cùng Dạ Dật Phong đoán không sai, nửa canh giờ trôi qua --

Tiết mục an táng hạ màn, tinh binh Long Diệu lại đi lên núi lần nữa, trước khi đẩy xe và xẻng xuống núi, đã đặt xuống vô số bình thuốc tròn màu bạc.

Ban đầu lấy ra lò chưng bánh bao, lại một lần nữa phát huy công dụng.

Dọn xong từng dãy bếp lò, đặt bình thuốc lên bếp, đốt than củi trong bếp, rót nước sạch vào trong bình thuốc.

Ba người Thượng Quan Ngưng Nguyệt, Hiên Viên Diễm, Vô Ngân công tử, dẫn một đội đệ tử Cái Bang, thỉnh thoảng cho thêm một ít dược liệu vào trong bình thuốc, dinendian.lơqid]on rồi thỉnh thoảng đứng ở trước bếp lò, cầm một cây quạt quạt qua quạt lại.

Khói trắng lượn lờ, từng đợt mùi thuốc nhàn nhạt, theo gió phiêu dạt đến chân núi.

Bị mùi thuốc nhàn nhạt bay vào mũi, binh lính Tây Thần, Thương Nguyệt thật sự đoán không ra kẻ địch Long Diệu lại muốn làm cái gì, chỉ có thể không cách nào khống chế được lòng hiếu kỳ, liên tục nhìn về phía đỉnh núi.

Nửa ngày trôi qua, lò lửa tắt, nhấc bình thuốc lên.

Vô số chén sứ thanh hoa được chất thành chồng, được đệ tử Cái Bang lấy ra từ trong tủ bếp, từng bình thuốc nóng bỏng, cũng được đệ tử Cái Bang cầm vải nhấc lên.

Trong đó một nửa đệ tử Cái Bang, do Vô Ngân công tử dẫn đầu, tiếp tục canh giữ đường rút lui chặn lại đại quân Bắc Dực ở đỉnh núi.

Một nửa kia của đệ tử Cái Bang, hoặc nâng chén sứ, hoặc cầm bình thuốc, từ Thượng Quan Ngưng Nguyệt và Hiên Viên Diễm dẫn đầu, da.nlze.qu;ydo/nn từ từ đi về phía chân gò núi.

Lần này, không cần Thượng Quan Ngưng Nguyệt mở miệng, tinh binh Bắc Dực biết ngăn cản chỉ biết tự rước lấy nhục, tự giác lùi vào hai bên sườn núi, nhường ra một con đường thông suốt.

Đến chân núi --

Gương mặt Thượng Quan Ngưng Nguyệt xinh đẹp tươi cười, đôi mắt ngọc lướt nhìn một vòng quanh các tướng sĩ hai nước, thúc giục thất thải linh lực trong cơ thể, đưa giọng nói dịu dàng truyền vào trong tai tất cả mọi người.

"Vết thương trên người các ngươi, không những nhiều, mà còn sâu tới nỗi có thể thấy cả xương, cho tới bây giờ máu vẫn còn chảy. Các ngươi nên hiểu rõ, nếu cứ tiếp tục chống đỡ chịu đựng, sợ rằng không chỉ da thịt hư nát tanh hôi, càng sẽ mất hết máu mà chết."

Cánh tay ngọc duỗi ra, nhận lấy một chén thuốc từ chỗ Ngân Lang, Thượng Quan Ngưng Nguyệt tiếp tục nói:  "Thuốc chữa thương cầm máu, đã sắc xong cho các ngươi, các ngươi có phải nên nguyện ý nể mặt uống không?"

Thượng Quan Ngưng Nguyệt vừa dứt lời, binh lính hai nước trầm mặc không tiếng động, người phát ra tiếng rống giận là Địch tướng quân.

"Thượng Quan Ngưng Nguyệt, ngươi cho rằng làm một chút ân huệ nhỏ, là có thể lung lạc lòng người sao? Nói cho ngươi biết, đại quân Tây Thần của ta không để mình bị xoay vòng đâu, mang theo thuộc hạ của ngươi cút xa một chút."

"Dù lung lạc không được lòng người, ân huệ nhỏ này của ta cũng nhất định phải làm. Mà..."

Dời bước đến trước mặt Địch tướng quân, cầm chén thuốc đưa tới trước mặt Địch tướng quân, Thượng Quan Ngưng Nguyệt nghiêng đầu cười nói: "Người đầu tiên ta muốn thực hiện, chính là Địch tướng quân ngươi."

Cánh tay bỗng nhiên vung mạnh, Địch tướng quân ném bay chén thuốc Thượng Quan Ngưng Nguyệt bưng.

Trong nháy mắt chén thuốc vỡ "loảng xoảng" trên đất, Thượng Quan Ngưng Nguyệt lấy tốc độ sét đánh, năm ngón tay bóp chặt cằm của Địch tướng quân......