Vốn nên cùng Hà Tích Phượng dẫn đoàn điều tra đi thăm Hương Tạ Hiên , bây giờ lại cũng hai tư giờ, khi hứa hẹn thì nói mạnh nhưng thật ra thực hiện thì cũng không phải rất nhẹ nhàng.
Diệp Phong không phải là thần, tự nhận trong thời gian ngắn không có khả năng chỉ dựa vào một bức thư điều tra ra kẻ đe dọa đứng sau, có thể trịnh trọng đảm bảo giải quyết việc này như vậy, bỏ qua sự kích động kia, chính là sự tin tưởng đối với ông bố vô lương của mình.
Dù sao kẻ dám khiến người khác chú ý ở Hương Tạ Hiên này nhất định không phải bình thường, rất có khả năng là anh cả thiếu tiền hoặc côn đồ trên đường nào đó. Nếu là người thứ hai còn đỡ, bọn chúng sẽ không đe dọa quá lớn, còn nếu phải là người thứ nhất thì phiền phức rồi, nhưng cho dù là côn đồ hay là đại ca đều tàn bạo vô cùng, có lẽ còn có thể gây ra chuyện động trời thật.
Hôm nay cũng chỉ có thể đi nhờ cậy lão già ấy.
Có điều gọi điện cho lão lại không có ai nghe máy, gọi điện về nhà nghe mẹ nói mới biết lão đã đến công ty, mà cái văn phòng đó xa mãi tận ngoại thành phía nam.
Gác máy, Diệp Phong nhìn kỹ địa chỉ trong tay, lắc đầu cười, công ty, văn phòng? Lão già đó thật hiện đại, có lẽ công ty lão bảo với mẹ mình chính là vị trí của Lãnh Phong Đường đây, còn không biết nuôi bao nhiêu tiểu đệ nữa đây?
Đến thẳng bãi đỗ xe, lấy con xe Buick , lao thẳng ra ngoại thành phía nam.
Chạy trong nội thành cũng không tệ, mặc dù luôn gặp đèn đỏ nhưng có thể thấy bảng hướng dẫn khắp nơi, với Diệp Phong không quen đường lắm mà nói thì nó có tác dụng rất lớn. Ra ngoại thành, đường xá gồ ghề khó đi, quằn quèo, rất mất công mới tới được cái chỗ hẻo lánh kia.
"Kít" bánh xe dừng lại rồi trượt trên sỏi đá mới mét mới dừng lại.
Diệp Phong mở cửa xe, cất bước đi, liếc nhìn tòa nhà trước mặt, không khỏi buồn cười. Cái nhà xưởng cũ nát tàn tạ này cao nhất là hai tầng, có cơ hội nhất định phải đưa mẹ đi xem thành quả lao động mấy tháng trời của ông già, ghế giám đốc doanh nghiệp nhà nước thì không làm, đến nơi điều kiện gian khổ như vậy, thật đúng chỉ có một.
Bước tới trước cánh cửa sắt hoen rỉ, vốn định đẩy thẳng cửa vào chứ không ngờ hai bên "vù" một tiếng xông ra mấy người vệ sĩ cao lớn vận đồ đen.
"Làm gì đấy, mẹ nó, không có việc gì đừng có đi dạo ở đây, ra chỗ khác chơi!".Một tên mập lùn lớn tiếng quát.
Hic, bảo vệ ở đây không tồi, ít nhất có khí thế hơn ở Hương Tạ Hiên , nhưng bộ đồ đen đó thật không hợp với điều kiện nơi này, có vẻ ăn mặc như thế sẽ hợp với quán rượu cao cấp hơn.
Diệp Phong thu lại bàn tay đang định vặn tay nắm cửa, chỉnh lại quần áo, cười khẽ: "Tôi tìm người, không phải đi dạo".
"Tìm người tìm ai? Nói tên xem nào". Tên mập mở đôi mắt thịt, quan sát tên thanh niên mặc đồ Tây trước mặt. Trước kia vẫn thường có người đến đây tìm người, đa phần là người nhà của những người trong Lãnh Phong Đường. Trong nàh xưởng này có đến mấy trăm người, người ta đến đây thăm viếng cũng không lấy làm lạ, có điều hôm nay lại khác, sớm đã ra lệnh, tất cả mọi người không được phép cho vào, anh em sớm đã thông báo với người nhà, sao lại có người tới được?
"Diệp Tồn Chí" Diệp Phong khẽ lùi lại hai bước, chậm nói, nói thế nào thì đây cũng là thủ hạ của bố già, cũng nên lịch sự một chút, hắn cũng không muốn ra vẻ cậu ấm.
"Diệp Tồn Chí?" tên mập lẩm nhẩm hai tiếng, nghi ngờ suy nghĩ, nhưng lại không nhớ nổi nhân vật này. Nhìn sang hai bên hỏi: "Bọn mày biết người này không?"
"Không biết". Text được lấy tại Truyện FULL
"Không biết" mấy tiểu đệ bên cạnh cũng lắc đầu lia lịa, sống ở đây hơn hai tháng, mỗi ngày đều ở cùng nhau, tên của hầu hết mọi người đều nhớ trong đầu, nhưng lại chưa từng nghe thấy tên này.
"Không có người này! Đi nhanh lên!".khẳng định gã trai trước mặt không phải là bạn bè, người nhà của anh em Lãnh Phong Đường, nên cũng chẳng cần khách khí.
"Không biết?" suy nghĩ một tí Diệp Phong liền hiểu ra. Nhất định bọn chúng không biết tên họ anh cả , cái này cũng lạ, mấy người trước mặt có vẻ là tiểu đệ trong tiểu đệ rồi, sao lại không biết "Diệp Tồn Chí" Ba chữ này thật sự có ý nghĩa "Người tôi nói chính là anh cả Lãnh Phong Đường, biết chưa?"
Vốn định quay người vào trong đánh bài tiếp, tên mập bỗng quay lại rồi quan sát Diệp Phong lần nữa, trầm lặng một lúc mới bộc phát ra : " Thằng điên này cố tình đến gây sự à? Anh cả Lãnh Phong Đường bọn tao là anh Hổ, ngay cả cái này cũng không biết mà dám đến hỗn hào?".
Khi nói đưa ánh mắt, mấy người bên cạnh lập tức mở cửa ra, quây Diệp Phong lại.
"Nói! Là ai sai mày tới, có phải dò xét bí mật của Lãnh Phong Đường bọn tao không?". Đợi mấy người kia vây quanh gã đàn ông, nhìn hắn không còn đường chạy. Tên mập mới chống nạnh quát hỏi
Luyện tập ở đây hai tháng , vốn tưởng có thể thể hiện tài năng nhưng không ngờ thời khắc cuối cùng lại bị giao nhiệm vụ gác cổng này, thực khiến người ta khó chịu
Cũng chẳng quan tâm thằng oắt trước mặt có phải gián điệp thật hay không, phải đánh cho một trận, trút giận mới đúng
Mấy người bên cạnh cũng đều nghĩ như vậy, nuôi quân nghìn ngày dụng quân một giờ, mấy người mình được đào tạo hai tháng, kết quả là không có cái "một giờ " ấy. Xem ra chỉ có ở đây phát huy những thứ học hành khổ luyện lên tên công tử bột nho nhã kia thôi
Nhưng đối phó với tên thư sinh trói gà không chặt kia, hứng thú thì có nhưng không nhiều.
Diệp Phong bị bao vây xung quanh lập tức cũng hơn kinh ngạc, không ngờ tiểu đệ bố già huấn luyện ra lại dũng cảm như vậy, không đến ba câu là động thủ, tính tình nóng nảy, nếu không phải mình có chút năng lực thì con trai của anh cả chúng cũng bị chém tại đây rồi
"Tôi rất có thiện ý mà nhắc nhở các cậu, tôi rất thân với đại ca các cậu".Diệp Phong sờ chiếc nhẫn trên ngón tay, ung dung nói: "Nếu dùng bạo lực, các cậu chắc chắn sẽ hối hận".
Nhìn bộ dạng này, cho dù nói ra con trai anh cả chúng thì cũng chẳng có ai tin, huống hồ hắn vốn không phải người dùng thân phận để dọa người khác, đánh thì đánh, chẳng lẽ còn sợ mấy thằng lâu la này sao.
"Há, rất thân?" tên mập không ngờ tên công tử bột này lại bình tĩnh đến vậy, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, những lời uy hiếp ấy không có tí tác dụng gì, ngược lại càng làm hắn coi thường: "Tao lại muốn hối hận một lần, anh em, dùng bạo lực chào hỏi anh bạn này đi".
Sớm đã không chịu được mệnh lệnh của người ngoài, đột nhiên hưng phấn vô cùng, nín nhịn hai tháng rồi, mặc dù cũng có đối kháng thực tế nhưng đều là người thân thuộc, đánh không đã, luôn phải ra tay lưu tình hoặc được ra tay lưu tình, cơ hội tuyệt vời như hôm nay sao có thể dễ dàng bỏ qua.
Cũng không quan tâm một mình hay đánh tập đoàn, dù sao giải quyết thế nào cũng được, tên con trai đó đánh bên mình coi như một mình đấu, mấy người mình đánh hắn là đánh tập đoàn. Hô một tiếng vung tay nhằm tên công tử bột ở giữa.
Diệp Phong lấy làm kinh ngạc, làm sao càng nhìn càng giống mấy thằng côn đồ lâu không nhìn thấy phụ nữ khỏa thân, nhìn bộ dạng thằng nào cũng phấn chấn.
Hơi nghiêng người tránh đòn đánh bất ngờ, lại không ngờ phản ứng của mấy người đó rất nhanh, nắm đấm còn chưa thu về, chân đã lại hoạt động.
"Ồ" Diệp Phong xoay người, né đòn tấn công thứ hai, bỗng mới nhận thấy quyền cước của mấy người này rất quen, hình như có mấy phần tư thế đánh nhau trong quân đội, nhưng kỹ năng cơ bản hình như chưa tốt, chiêu thức mặc sù dùng đúng nhưng sức mạnh lại giảm đi quá nửa.
Nếu như bình thường, thì rất có tâm trạng cọ xát với mấy tên côn đồ trẻ tuổi này, có điều hôm nay lại có việc gấp cần gặp ông bố, đâu có rảnh mà lãng phí thời gian ở đây.
Quyết định một lát, động tác bỗng tăng tốc, thân hình thoăn thoắt, hoàn toàn đến trình độ khiến người ta hoa cả mắt. Sau khi xoay mình mấy cái, liền đánh ngã mấy tên vạm vỡ hung hăng đó xuống đất, nhưng lại không dùng kỹ thuật quyền cước, bốn người, chỉ dùng bốn động tác bắt tóm cũng đánh gọn.Chẳng cần nghĩ cũng biết, mấy người này đều được huấn luyện qua những đòn trong quân đội, nhất định cũng là sự sắp xếp của ông già kia, đánh cho tàn phế thì thật lãng phí tài nguyên, mình cũng không muốn đánh mấy người đến lúc không đủ số lượng lại bị lão ấy quở trách.
Vỗ vỗ tay mới đứng vững lại, hắn tủm tỉm cười nhìn tên mập chưa ra tay đã bị dọa đến mặt không còn chút máu.
"Thế nào, tôi có thể đi vào chứ?". Diệp Phong cài lại cúc áo vest, khẽ cười hỏi.
Tên mập giật mình, nhìn tên công tử bột như nhìn thấy quái vật, cho dù huấn luyện viên của mình thì e rằng cũng không có khả năng này? Thật là không thể trông mặt bắt hình dong.
Nhưng cấm người vào là mệnh lệnh, đại ca ở bên trong giải quyết chuyện quan trọng, cho người đàn ông này vào thì ngay cả tính mạng của bản thân cùng mấy đệ tử sợ là đều không giữ được, nhẹ nhất cũng là mất đi một cánh tay.
Nhưng chuyện nhỏ này mình lại không thể khống chế được người đàn ông bất thường kia, đáng định thề sống chết, bỗng cảm thấy đằng sau có người đến, quay đầu lại nhìn, liền thốt lên tiếng mừng rỡ, sau lưng đại hán lưng hùm vai gấu kia chính là huấn luyện viên của mình, cuống quít chạy tới báo lại chuyện vừa rồi .
Không ngờ huấn luyện viên lại không nói gì, căn bản không phản ứng gì với ý kiến của mình, ngược lại bước nhanh đến chỗ người con trai vừa đánh huynh đệ mình, cung kính gập người, rồi mới nói: "Cậu chủ".