Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 169: Chỉ cần tôi là đủ rồi, không cần tới bảo vệ!



Nhưng việc Thính Vũ Các nhập vào Hương Tạ Hiên là chuyện nghiễm nhiên mọi người đã biết đến, Hà Tích Phượng cũng chỉ im lặng, định đứng lên. Hương Tạ Hiên trước kia chỉ là một câu lạc bộ ít danh tiếng, giới hạn chỉ vẻn vẹn ở thành phố T và vài khu vực lân cận, nhưng từ khi có tập đoàn tài chính HIDDING có kinh nghiệp quản lý chuyên nghiệp đã chống đỡ cho, Hương Tạ Hiên đã điều chỉnh những sách lược phát triển phù hợp hơn. Giờ đây, hiệu ứng quảng cáo đối với bất kỳ một doanh nghiệp nào cũng đều hết sức quan trọng, mà đối với câu lạc bộ thì càng quan trọng hơn hết. Bởi vậy, dùng chút thủ đoạn này Diệp Phong muốn công khai chuyện này trước mọi người, mặc dù trước kia hắn vô cùng khinh thường.

Những quan khách đa phần đều đã cơm no rượu say, lần lượt rời đi, đương nhiên trong đó có một số người sẽ được nhân viên dẫn đi đến nơi nhận một số lễ vật nhỏ của Hương Tạ Hiên. Đây là bữa tiệc rượu chiêu đãi quan chức thì đã có quy tắc bất thành văn đó, quan hệ làm ăn tốt đẹp luôn phải có qua có lại, nhưng cơ bản là trong tình huống này là người làm quan thì chỉ có "đến" chứ không có cái gọi là "đi". Text được lấy tại Truyện FULL

Những chuyện này đều đã có người phụ trách lo liệu, không cần đến Hà Tích Phượng và Diệp Phong tự mình đứng ra làm. Nhiệm vụ chủ yếu của bọn họ là ngồi cạnh gulina, coi như là bản ký kết đã hoàn thành, nhưng vẫn phải tiếp đón ân cần nhiệt tình như những ngày trước đây vì theo như hợp đồng thì sau này giữa họ sẽ thường xuyên tiếp xúc trao đổi, chiếm được cảm tình của người có quyền lực trong tập đoàn HIDDING sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.

Tiêu Vũ vì còn rất nhiều chuyện cần xử lý, sau khi nói vài câu với Lạp Phong liền chạy đuổi theo chiếc xe ferrari một cách khác thường, Lục Tử Hồng dường như liều mạng đuổi theo sát phía sau Tiêu Vũ, chiếc xe Lamborghini gầm rú rời ra khỏi Hương Tạ Hiên. Hà Tích Phượng được phen kĩnh hồn bạt vía, thầm nghĩ hai người phụ nữ này có phải là đang muốn siêu xe trên đường không. Chỉ vì bọn người Gulina đang bên cạnh nên Hà Tích Phượng không có cách nào đuổi theo bọn họ để khuyên giải, xem ra cô chỉ có thể kệ rồi hôm khác hẹn gặp hai người để điều hòa mâu thuẫn giữa họ.

Cuối cùng chỉ còng lại nhân viên của Hương Tạ Hiên và HIDDING.

Trong ánh mắt Gulina tràn ngập sự lưu luyến, nhìn lại một lượt trên bàn vẫn còn không ít thức ăn, thản nhiên tự nói: "Xem ra sau này không còn cơ hội ăn loại mĩ thực này nữa…" Trải qua vài ngày thích ứng, cô đã quen với thói quen của người Trung Quốc là để thừa thức ăn lại trên bàn, thói quen này hoàn toàn trái ngược với người phương Tây, tại nước G, mọi thức ăn trên bàn phải được ăn hết sạch thì mới được coi là tôn trọng chủ nhân, nếu để thừa giống như này thì chủ nhân coi như mất hết thể hiện.

Tư tưởng quyết định tập tục của mỗi vùng miền, quốc gia. Không thể phủ nhận được rằng, về phương diện sống thực tế thì người Trung Quốc không bằng người nước G, mọi người vô tình để thừa thức ăn như này nếu làm rõ vẫn đề nó sẽ có ý nghĩa là lãng phí. Chẳng qua một thói quen đã có hàng ngàn năm không thể trong một sớm một chiều có thể bỏ được. Mà nước G thực ra không phải vì ý nghĩa là sống thực tế mà chỉ bởi vì lịch sử tồn tại của nước G mới có rất ngắn, hơn nữa, có rất nhiều dân tộc khác nhau cùng sinh sống nên không thể hình thành nên một thói quen chung nào đó.

Hà Tích Phượng ở ngay cạnh Gulina tiếp chuyện, thầm cười vì thấy người phụ nữ này có vẻ tham ăn, thêm vào đó cô cũng có phần tự hào, kiêu ngạo vì quả thực là món ăn của Trung Quốc không thể chê vào đâu được, riêng lĩnh vực này có thể vượt qua các quốc gia khác trên thế giới. Nếu có sống được trên trăm tuổi cũng rất khó có cơ hội nếm được mấy lần. Mà chính Hà Tích Phượng cũng yêu tha thiết món phở và mấy đồ ăn vặt. Nếu trên bàn này mà có mấy thứ đồ ăn mà cô thích thì thật khó dám chắc là không giống như Gulina bây giờ.

"Tiểu thư Gulina, sau này cô có thể đến đây thường xuyên mà!" Hà Tích Phượng vừa nói vừa cùng với đoàn người ra khỏi hội trường, không quên nhắc nhở: "Đầu bếp của Hương Tạ Hiên chúng tôi luôn sẵn sàng làm những món ăn ngon nhất dâng tặng cô. Nhưng mà là hoàn toàn miễn phí đó nha!"

"Hi vọng là tôi có cơ hội trở lại Trung Quốc!" Gulina hơi lắc đầu nói. Trong lòng cô hiểu rõ là rất khó có cơ hội đó. Làm phó tổng giám đốc ngày thường công việc đã chất đầy như núi, lần này tới được Trung Quốc cũng là vì thoái thác rất nhiều việc trong kế hoạch. Thật ra với cấp bậc của cô thì không cần phải đích thân dẫn đoàn đi, đơn giản là bởi vì Trung Quốc gây cho cô sự tò mò lớn nên mới cố gắng yêu cầu được dẫn đoàn đến đây. Bây giờ Gulina cũng đoán là không còn lý do nào để quay lại nữa, thêm nữa lại xảy ra chuyện chiều hôm trước cô bị tập kích khiến cho tình báo của nước G ngửi thấy mùi nguy hiểm ở đây, hôm đó nếu như không phải may mắn Diệp Phong đi ngang qua cứu cô thì e rằng cô đã trúng độc thủ.

Gây thù chuốc oán quá nhiều, bây giờ phải chịu hậu quả, lúc nào cũng phải để phòng có kẻ trả thù. Vì vậy, sáng suốt nhất là cứ yên ổn ở nước G, không để cho kẻ thù thừa cơ ra tay.

Hà Tích Phượng vừa nói như vậy cũng chỉ là xuất phát từ lời mời xã giao mà thôi, chứ cô cũng biết Gulina là người bận rộ không thể nào thường xuyên quay lại đây, cho dù có sự kiện hợp tác quan trọng đi nữa thì với cấp bậc là phó tổng giám đốc cô sẽ không phải xử lý, thương thuyết nhiều. Ánh mắt xoay tròn, trong đầu Hà Tích Phượng bỗng nhiên nảy lên một ý nghĩ.

"Tiểu thư Gulina, cô thấy sao nếu có thể trao đổi đầu bếp của hai công ty, khi Hương Tạ Hiên học tập cách quản lý của HIDDING, bọn họ cũng có thể phụ trách đồ ăn của Trung Quốc, tôi tin rằng nhân viên của HIDDING nhất định yêu thích món thực vật của chúng tôi, hơn nữa, điều quan trọng nhất là tiểu thư Gulina sẽ không cần phải bay ngàn dặm đến đây mà vẫn có thể nhấm nháp món ăn Trung Quốc tại chính nhà của mình".

"Chủ ý này không tệ chút nào a!" Nghe được đề nghị này Gulina chợt tỏ ra hưng phấn, là một doanh nghiệp tư nhân có chế độ đãi ngộ nhân viên tốt, nhân viên đương nhiên là ăn cơm luôn ở trong công ty. Những điều mới lạ luôn gây được sự chú ý, thói quen ẩm thực của người phương Tây rất khác so với khẩu vị của người Trung Quốc, nhưng mà theo quan sát của Gulina mấy ngày nay những người cấp dưới đi cùng cô có thể thấy được một điều đồ ăn Trung Quốc mà phục vụ tại HIDDING nhất định sẽ được hoan nghênh.

Không lo lắng quá nhiều, Gulina dễ dàng đồng ý luôn lời đề nghị của Hà Tích Phượng, cô là một người công tư rất phân minh, những mối quan hệ liên quan đến công việc cho tới bây giờ đều chưa bao giờ cô cả nể, lần này cũng không phải là ngoại lệ, chỉ vì cô tự tin vào quyết định này của mình chắc chắc sẽ mang lại lợi ích cho công ty, chứ cũng không phải vì sở thích ăn uống của bản thân.

Bởi vì nhóm người nước G đầu tiên muốn xuất phát nên Hà Tích Phượng đã phái Lưu Nghị để ý việc này, tại khách sạn của Hương Tạ Hiên người đầu bếp vượt qua vong kiểm tra và trúng tuyển sẽ được chọn để trao đổi, còn Hà Tích Phượng và Diệp Phong sẽ cùng với mấy người này tiếp tục đi cùng Gulina thẳng đến chỗ ở của cô. Vừa rồi Gulina đã cáo từ, trước mấy giờ ra sân bay, đoàn khảo sát có mấy giờ tự do thoải mái, thu dọn hành lý chờ đến giờ bay.

Đợi những người còn lại rời đi, Hà Tích Phượng mới lộ ra vẻ mệt mỏi, lau trán mấy lần rồi cô hít một hơi thật sâu vàng nhìn quanh một lượt, cuối cùng mọi việc cũng thành công tốt đẹp. Nghĩ đến tương lai sáng lạn của Hương Tạ Hiên sau này trong lòng Hà Tích Phượng thấy kích động không thôi, cô đã phấn đấu nỗ lực suốt mười năm không phải chính là mong muốn một kết quả như này sao? Tự tin mà phỏng đoán rằng, sau hơn mười năm nữa, chính cô sẽ có thể đủ khả năng để đến trước mặt hai người đường huynh chất vấn bọn họ đã từng đánh cuộc mà không giữ lời.

Do đang tập trung cao độ trong những suy nghĩ nên cơ thể của Hà Tích Phượng cứng đờ ra, sau đó cô giãn gân cốt ra rồi chậm rãi đi vào văn phòng của mình, chuẩn bị đi nghỉ ngơi một chút, dù sao tí nữa cô còn muốn tiễn bọn người Gulina ra sân bay.

Không thể tưởng tượng được, trong phòng làm việc của cô đang có một người, một người đàn ông tầm khoảng bốn mươi tuổi. Sửng sốt mất vài giây, sau đó sắc mặt Hà Tích Phượng âm trầm trở lại, lạnh lùng hỏi: "Anh vào đây làm gì?"

Vẻ mặt người đàn ông nhã nhặn ngồi tại ghế làm việc của Hà Tích Phượng, thấy người phụ nữ này tiến vào, khuôn mặt lập tức tỏ ra vui vẻ, ngạc nhiên nói: "Chà, đây không phải là tổng giám đốc Hà danh tiếng lừng lẫy sao? Cùng ăn cơm, ký kết hợp đồng thành công với tập đoàn HIDDING, xem ra tâm tình có vẻ rất tốt nhỉ?".

Cơn tức giận trong lòng Hà Tích Phượng chợt dâng lên, dường như chỉ muốn phát ra, nhưng cô đã miễn cưỡng kìm nén xuống, không chút biểu cảm nói: "Thật xin lỗi, những điều này không liên quan gì tới anh. Phòng làm việc của tôi cũng không hoang nghênh anh, mời anh lập tức đi ra ngoài!".

Định tiến đến vì cô và người đàn ông đối diện đã vài năm rồi không gặp mặt, muốn nhìn rõ vẻ mặt của tên đó. Vẫn như mười năm trước, cô không thể ngăn được cảm giác chán ghét bốc lên, trên thế giới này có một từ gọi là "ăn chơi trác táng" dùng với hắn là phù hợp nhất. Mặc dù hắn đã bốn mươi tuổi, mặc dù con gái hắn cũng đã chuẩn bị học đại học nhưng hắn vẫn không có chút gì thay đổi.

"Không thể không nói, tính tình của anh thật sự là quá tồi tệ". Hà Tích Phượng nhìn thẳng mặt người đàn ông trung niên nói.

Hà Tích Phượng nói như ra lệnh đuổi khách, nhưng có vẻ người đàn ông không hề có ý định muốn đứng dậy, nói: " cô vẫn nóng nảy giống y như mười năm trước, tôi bắt đầu theo cô vào cửa, chúng ta mới nói với nhau được ba câu, tôi cũng chưa nói bất kỳ điều gì quá đáng, cô không cần phải tuyệt tình mà đuổi tôi đi như vậy chứ?"

"Tuyệt tình ư? Hình như anh là người rất mạnh mẽ". Hà Tích Phượng hừ lạnh một tiếng, im lặng đứng tại chỗ, đôi mi thanh tú nhẹ nhàng nhíu lại, rồi thỉnh thoảng lại nhướn lên, "mỗi một đồ vật ở đây tất cả đều là do tôi làm nên, những người khác không hề có chút quan hệ gì, tôi mới là người có quyền tất cả ở đây. Tôi lặp lại một lần nữa, mời anh rời khỏi đây, lập tức rời khỏi đây, tôi không muốn người xa lạ xuất hiện trước mặt".

Khóe miệng người đàn ông khẽ run rẩy, cuối cùng mặt trầm xuống "chẹp", rồi đứng người lên, hai tay hắn ấn xuống bàn làm việc của Hà Tích Phượng nói: "Hà Tích Phượng, cô không cần phải quá kiêu ngạo như vậy, đừng tưởng rằng có chút tiền, làm tổng giám đốc của một câu lạc bộ nhỏ là hãnh diện có thể vênh váo tự đắc. Trong mắt tôi, từng ấy tài sản của cô cũng không bằng cái rắm, cho dù có bán hết đi cũng không đủ cho ta chơi bời mấy tháng".

"Đáng tiếc là tiền để anh chơi bời cũng một phần là nhờ vào năng lực của anh đã đến đây xin xỏ". Hà Tích Phượng cười lạnh nói, rồi nhìn một lượt từ trên xuống dưới người đàn ông một lần nữa cười nhạt nói tiếp: "Đối với kẻ ăn bám xã hội, tôi sẽ không bàn luận bất cứ điều gì. Nếu anh không đi ngay bây giờ thì tôi sẽ gọi bảo vệ, đến lúc đó mặt mũi người nào đó cũng không được đẹp cho lắm đâu".

"Vậy cô gọi đi! Tôi rửa mắt đợi đây". Người đàn ông trung niên tỏ ra không hề sợ hãi mà ngồi yên tại chỗ.

Khuôn mặt Hà Tích Phượng vốn trắng nõn bây giờ trông càng thêm tái nhợt, cô đang định gọi người tống cổ tên vô liêm sỉ này ra ngoài thì đột nhiên thấy phía sau cánh cửa có tiếng vọng vào, theo như giọng thì có vẻ là một người đàn ông: "Xử lý hắn chỉ cần tôi là đủ rồi, không cần phải dùng đến bảo vệ".

Cho dù không quay đầu lại, Hà Tích Phượng cũng đoán được người đang bước vào là ai.

Khi Diệp Phong đối mặt với lão cha thì có biểu hiện vô cùng thoải mái, nhưng thực ra cho dù là thuần thục trong nghề động thủ cũng không có nghĩa là có thể có thời gian thư giãn, hắn biết rõ là Nhẫn Sát Tổ sắp xuất hiện nên không thể không đề phòng. Nhiệm vụ trước mắt và quan trọng nhất của Diệp Phong chính là bảo vệ Hà Tích Phượng, trong thời gian này hắn sẽ phải kề cận bên cạnh cô, nhưng nếu muốn nói rõ ra như vậy thì e rằng sẽ khiến Hà Tích Phượng hoài nghi, mấy chuyện đánh đánh, giết giết này là những chuyện cơ mật của quốc gia thật sự là không có cách nào giải thích được, bởi vậy, lựa chọn duy nhất của Diệp Phong là âm thầm đi theo sau bảo vệ Hà Tích Phượng.

Rất khéo léo, Diệp Phong đứng ở ngoài và nghe được trong phòng Hà Tích Phượng có một nam một nữ đang nói chuyện với nhau sặc mùi thuốc súng. Xem ra chị Phượng không thể làm gì được tên kia, nên hắn mới lựa chọn phương án thích hợp nhất là đẩy cửa tiến vào.

Đằng sau bàn làm việc của Hà Tích Phượng người đàn ông trung niên không ngờ lại xuất hiện một người đàn ông, sửng sốt một chút rồi trong nháy mắt đã trở lại trạng thái bình thường. Chỉ là một tên cán bộ văn phòng mà thôi, không có gì đáng e ngại cả. Đối với người nhà giàu mà nói, có cuộc sống sa hoa được chia làm rất nhiều loại, có người ăn ngủ, ngủ ăn, có rất nhiều dùng một nửa cuộc đời của mình là ở trên giường, không may hắn là một loại khác.

Về phương diện kiếm tiền cũng không kiếm kiếm được, nhưng về phương diện tiêu tiền thì phải gọi là sư phụ. Mà hắn tiêu tiền cũng không giống người thường, từ nhỏ đam mê của hắn đã là vô kể, tìm hiểu khắp nơi danh sơn đại sông, hễ là cao nhân có chút bản lĩnh hắn đều muốn kết bạn với, mục đích chính là để học nghệ. Những bậc cao nhân khác đều không màng danh lợi, không bao giờ nói những chuyện vô nghĩa, mấy vạn, mấy chục vạn, trăm thậm chí cả triệu thì hắn cũng phá hết, mọi người đều là tôn tử, bảo gì nghe nấy.

Cho nên nhiều năm như vậy mà người đàn ông trung niên này cũng đã trở thành cao thủ võ lâm, bất luận bộ sách võ thuật nào hắn cũng có khả năng áp dùng chiến đấu trong thực tế. Mặc dù đầu tư vào việc đó là rất lớn, nhưng hắn chưa bao giờ hối hận, dù sao thì cha hắn cũng có rất nhiều tiền, nên chắc là không thể nào tiêu xài hết số tiền đó.

Mặc dù cũng đã có năm ba tên vạm vỡ tưởng hắn ra ngoài thì không thể làm được chuyện gì, hơn nữa, hắn lại thường mặc âu phục là lượt, thoạt nhìn hắn có bộ dạng nhã nhặn của một công chức.

Có lẽ tên tiểu tử kia muốn thể hiện một chút trước mặt lão bạn của mình, tạo cơ hội để thăng tiến. Đáng tiếc, cơ hội này hắn lựa chọn thật là không được tốt lắm. Người đàn ông dựa người vào lưng ghế, thản nhiên nói: "Tiểu tử, không cần phải thể hiện thế đâu. Đây là chuyện riêng của tôi và lão bản cậu, không cần loại tiểu nhân vật như cậu nhúng tay vào, tốt nhất là hãy biến xa xa đi. Rõ chưa hả?"

Diệp Phong không thèm để ý đến những lời khiêu khích của người đàn ông trung niên, hắn hướng về phía Hà Tích Phượng nhẹ giọng hỏi: " Chị Phượng, chị có muốn hắn đi ra ngoài không?"

Hà Tích Phượng lưỡng lự gật đầu, rồi âm thầm tự hỏi, vì sao Diệp Phong lai đột ngột xuất hiện như vậy, dường như cứ khi nào cô gặp phải hoàn cảnh khó khăn là hắn lại xuất hiện, chẳng lẽ hắn chính là thần hộ mệnh của cô sao? Vận mệnh đã an bài tất cả mọi hành động của hắn, an bài cả những nơi hắn xuất hiện đúng lúc như vậy sao?

Nhân được câu trả lời khẳng định của Hà Tích Phượng, khóe mắt Diệp Phong lập tức hiện lên tia âm lãnh như phát ea một ánh sáng kỳ lạ bắn thẳng vào người tên đàn ông trung niên đang ngồi sau bàn làm việc của Hà Tích Phượng cân nhắc hỏi: "Anh thật sự muốn tôi lôi cổ anh ra ngoài sao?"

Nói thật là Diệp Phong cũng không muốn chơi trò chơi bạo lực với ông chú trung niên kia. Nếu làm hắn bị thương cánh tay hay là chân thì lại phải bồi thường thuốc men cho hắn, nhưng mà người này là ngoại lệ, hắn quá kiêu ngạo, quá đường hoàng. Chắc chắn hắn cũng có năng lực nên mới có thể có bộ dạng đó, nhưng người đàn ông này có mạnh đến đâu cũng không có đủ năng lực hơn hắn được.

Thân phận sao? Địa vị sao? Trong mắt của Diệp Phong những thứ đó đều không đáng một xu, cho dù hắn có là con của tổng thống nước G thì một khi đã đến mức này thì hắn cũng đập bẹp không nương tay.

Người đàn ông trung niêng không ngờ tên nhân viên văn phòng này vì muốn có cơ hội thăng chức mà bất chấp tất cả, dám ngang nhiên thách thức với mình. Nghe tình hình này có lẽ phải dùng đến bạo lực, chuyện này đúng là cầu cũng không được, đã lâu không được đánh nhau một trận hẳn hoi, thật muốn hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi hạ gục tên nhân viên kia thể hiện quyền uy ở nơi sa hoa này, đồng thời, nhất định điều đó cũng có tác dụng khiến cho Hà Tích Phượng phải sợ hãi.

Không nhịn được cười, người đàn ông trung niên cười ha ha lên hai tiếng gõ tay lên bàn rồi nói: "Vậy cậu hãy mau đến đây tóm tôi cho tôi xem nào".

Vừa nói tên đàn ông trung niên còn giơ hai chân đưa lên mặt bàn, ánh mắt có vẻ nhắm lại híp nửa con mắt, nhếch miệng tràn đầy vẻ khinh thường. Bốn mươi tuổi đối với một người mà nói thì đã bắt đầu bước vào giai đoạn già yếu, nhưng mà đối với những người rèn luyện các loại võ công như hắn mà nói thì đúng là vẫn còn rất khỏe mạnh, hắn còn tự cảm thấy bây giờ là thời kỳ đỉnh cao nhất của hắn, lúc giao đấu thân thể rất linh hoạt, nhất định từ lúc sinh ra tới giờ, đây là lúc sung sức nhất.

Diệp Phong nở một nụ cười, cười đến không ngậm miệng lại được. Vị đại ca này đúng là có một khả năng lớn, dường như chính hắn cũng đã từng làm kiểu như này rồi, nếu mà cho đi đóng phim có lẽ sẽ tạo ra một phong cách ấn tượng. Nếu như trong tiểu thuyết thì rõ ràng hắn rất xứng đáng là diễn viên xuất sắc với hình tượng này, tác giả bộ truyện này tất nhiên không phải là hắn.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Phong cất bước đến bên cạnh bàn, từ từ giơ một bàn tay ra, hướng tới mắt cá chân người đàn ông trung niên mà chộp vào.

Người đàn ông trung niên mặc dù kiêu ngạo nhưng vẫn chuẩn bị kỹ càng, mắt nhìn thấy tên kia có hành động thật thì cũng không dám khinh thường, dùng lực của đùi ấn vào bàn, cái ghế lập tức lùi về phía sau, tiện thể của động tác này thì hai chân bỏ xuống dưới bàn, nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, sau đó người đàn ông dùng sức của bàn tay đặt lên mặt ghế, tăng thêm lực cho phần thắt lưng và thoải mái đứng thẳng dậy. Chiêu di chuyển này là của kiếm khách Ngưu Bức trong tiểu thuyết Cổ Long.

Mũi khẽ khịt lên một tiếng, xem ra cái tên nhân viên văn phòng kia cũng hơi chủ quan với đòn phản công của hắn, rồi hắn chợt thấy dưới cổ bỗng nhiên co rút nhanh, dưới chân cũng đã lơ lửng không có chỗ dựa vào. Hắn vừa định mỉa mai tên tiểu tử kia mà trong nháy mắt đã bị tấn công như vậy.

Không có bất cứ thời gian nào phản ứng lại, cũng không hề có động tác nào phản ứng lại, thân thể hắn đã bay lên trời, bàn tay hắn với lên cổ áo, lướt qua bàn làm việc, bay lên gần tới nóc nhà rồi cuối cùng một âm thanh "rầm" vang lên, thân thể hắn đã nằm lăn dưới sàn. Cho dù thân thể hắn có thể lực rất tốt thì trước mắt hắn sao cũng đang nổi loạn, sáng lóa, xương cốt toàn thân đau đớn tê dại không chịu được, làm cho hắn vận mấy lần công lực mà vẫn không thể đứng lên nổi.

Thật ra, Diệp Phong cũng bất ngờ khi thấy người đàn ông trung niên có thể mau lẹ tránh được đòn tấn công đầu tiên của mình, cũng xem như là được giao lưu với một cao thủ trong dân gian, đáng tiếc là những động tác của hắn quá rườm rà khoe khoang nên không có bất kỳ tác dụng gì mà ngược lại còn tạo ra sơ hở khiến hắn nhận một đòn trí mạng, dù sao thì kinh nghiệm thực chiến của hắn quá ít ỏi, hơn nữa dường như rất xem thường Diệp Phong nên sau khi tránh được đòn tấn công đầu tiên thì rất lơ là, vì vậy, hắn bị dính ngay chiêu sau cũng là chuyện hợp lý mà thôi.

Lúc đó, người phụ nữ đứng ở cạnh cửa…

Hà Tích Phượng nhìn thấy màn này thì sợ hãi đến ngây người ra, một tay người thanh niên kia nhấc bổng cái bàn lên, đó là loại sức mạnh gì chứ? Người đàn ông trung niên kia cũng tương đối to cao, thể trọng ít nhất cũng chừng khoảng tám mươi cân, đối với một người bình thường mà nói, muốn nhấc một người với cân nặng như vậy lên đã là vô cùng khó khăn, huống chi hắn lại chỉ cần dùng có một tay. Giống như là quái vật xuất hiện trong thân hình của Diệp Phong vậy. Trong lòng Hà Tích Phượng lắc lư rung động không thôi.

Khi tấn công đòn đó Diệp Phong cũng không hề lo lắng đến việc Hà Tích Phượng tiếp nhân năng lực đó của hắn như thế nào, đến hiện giờ hắn mới nghí đến chuyện này, chắc nghĩ nửa ngày hắn cũng không thể nghĩ ra phải giải thích thế nào về chuyện này với cô, sức mạnh đó người bình thường khó mà có thể đạt được, hắn đành phải cố gắng nói cầm chừng: "Chị Phượng, chị hãy đi nghỉ ngơi một lát đi, chị đã mệt mỏi cả ngày rồi, tôi sẽ đưa hắn ra ngoài ngay".

Không chờ Hà Tích Phượng nói gì, Diệp Phong đã tóm lấy tên đàn ông đang nằm trên mặt đất bước ra cửa.

Nghe tiếng đóng cửa của Diệp Phong vang lên cũng không lớn lắm, trái tim Hà Tích Phượng cũng theo vậy mà rung động. Một hồi lâu sau cô mới khôi phục lại trạng thái bình tĩnh như thường. Là một người đã từng học cao, cô hiểu rất rõ rằng khả năng của con người là có hạn. Trong phim ảnh Trung Quốc, Mỹ thì những động tác đánh nhau đặc biệt đều là những kỹ xảo, cũng không hề có tính chân thực. Vừa rồi cô được chứng kiến trước mắt diễn ra một màn đúng như trong phim hành động thông thường, rất nhanh. Nhưng mà rõ ràng là cô không nghĩ động tác của người đàn ông trung niên kia lại linh hoạt mau lẹ như vậy, lại càng không thể ngờ Diệp Phong lại có khả năng như vậy, một người nặng gần trăm cân mà dường như không có tí sức nặng nào trên tay hắn, vẻ mặt Diệp Phong vẫn thản nhiên như không. Hà Tích Phượng hoài nghi không biết với sức nặng hơn thế nữa Diệp Phong có thể nhấc lên nhẹ nhàng như vậy không.

Sự hồ nghi vẫn luẩn quẩn trong đầu Hà Tích Phượng đến tận phòng nghỉ, cô nằm trên giường mà vẫn không thể ngăn mình không đặt ra những thắc mắc về chuyện vừa xảy ra. Trong giây lát, tình huống hai mươi năm trước lại hiện ra trước mắt cô, người đàn ông kia cũng có năng lực giống như Diệp Phong, có lẽ lúc đó bị máu tươi cuốn hút nên cô không để ý đến những động tác của hắn, nhưng bây giờ nghĩ lại, trong đám thổ phỉ đó cũng có tên bị ném lên không trung sau đó bị một đao xuyên thủng cổ họng.

Từ lần đầu tiên gặp mặt, Hà Tích Phượng đã có cảm giác trên người Diệp Phong tỏa ra một làn khí đặc biệt rất lạ kỳ, đến hôm nay sau khi chứng kiến cảnh hắn một đòn khiến cho người ta sợ hãi, Hà Tích Phượng lại càng thấy Diệp Phong và người đàn ông kia rất giống nhau. Có thể khẳng định một điều Diệp Phong và người đàn ông kia có mối liên hệ chặt chẽ với nhau! Quan điểm này lại một lần nữa xuất hiện trong đầu cô, đến giờ rốt cục cũng tiến thêm được một bước.

Vì bảo vệ sự an toàn cho Hà Tích Phượng, vào thời khắc này, Diệp Phong cũng không nghĩ sẽ rời xa người phụ nữ kia, cho nên sau khi ra ngoài cửa hắn cũng không có đi xa mà trực tiếp ném tên đàn ông trung niên xuống đất, rồi khoanh tay chờ hắn đứng dậy.

Bị ném xuống dưới đất thất điên bát đảo, lúc này người đàn ông đã rất ê ẩm, rất may mắn là không có thương tổn gì nghiêm trọng về khớp xương, điều này cũng làm cho hắn nổi máu tái chiến, vừa rồi bị thua thật không phục. Đến bây giờ tên đàn ông trung niên cũng chưa suy nghĩ cẩn thận cái tay kia như thế nào mà lại có thể nhấc cả thân thể của hắn lên như vậy.

Cắn răng nhìn đôi giày da bóng loáng của thanh niên trước mặt, khuỷu tay tên đàn ông trung niên chống xuống đất, rồi "vụt" nhảy lên, hai tay trước sau vào thế che ngực, lui về phía tường, hắn đã vào thế chuẩn bị công kích. Tuy vậy, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, mấy lần định chủ động tấn công nhưng đều không có đủ dũng khí ra tay. (Người thì không thể nhìn bề ngoài, nước thì không thể đem cân đo), xem ra lần này thực sự là gặp phải người luyện võ thâm hậu, nên hắn rất dè chừng.

"Tư thế rất chuẩn, đáng tiếc chỉ là hình thức, không có tiền đồ". Diệp Phong cũng không hề lo lắng bị đánh lén, nhìn người đàn ông một lượt, không khách khí mà bình luận.

Ban đầu tên đàn ông trung tuổi vô cùng tức giận, dù sao thì hắn cũng đã luyện võ đã nhiều năm, phá không biết bao nhiêu tiền bạc, hắn đã tự tin bước vào hàng ngũ cao thủ, vậy mà hôm nay lại bị một thanh niên trẻ tuổi cho một trận không gỡ được chiêu nào, nhưng hắn cũng biết rằng có nhiều thứ giống như võ công không thể lấy tuổi ra để phân bì cao thấp được.

Hôm nay đã gặp cao nhân ở đây hắn nhất định không thể bỏ lỡ mất cơ hội giao đấu, lúc này trong lòng hắn cũng đã nổi lên chút động lực.

Phần thân thể phía dưới của hắn dần thoải mái trở lại, bỏ những động tác có ý đối địch xuống, trên mặt vó vẻ mỉm cười nói: "Cậu tên là gì?"

Diệp Phong cười ha ha, khi đánh không được sẽ tỏ ra mềm dẻo, những tên vô sỉ thường dùng thủ đoạn đó, khi nghe cuộc nói chuyện giữa hắn với Hà Tích Phượng, có thể nói, đối với Diệp Phong ấn tượng về tên này rất xấu, xấu đến cực điểm.

"Có phải anh đang nghĩ đến việc sau này trả thù nên bây giờ hỏi tên tôi không?" Ánh mắt Diệp Phong có vẻ châm chọc nhìn thân hình cao lớn của tên đàn ông trung tuổi, đồng thời, nhìn những thứ hàng hiệu đang trên người hắn, "Thật ra thân phận của tôi cũng không có gì phải bí mật cả. Nhìn anh cũng là người có chút địa vị, nếu như tôi không nói thì anh cũng sẽ điều tra ra, như vậy thì tốt hơn hết là tôi luôn cho anh biết. Tôi là Diệp Phong, hiện đang là quản lý bộ phận PR của Hương Tạ Hiên, hơn nữa, còn sắp thăng chức phó tổng giám đốc Hương Tạ Hiên, lúc này không biết ngài đã thoải mãn chưa?"

Người đàn ông trung niên cũng nghĩ rằng đối phương lại là nhân viên của Hương Tạ Hiên, quả nhiên là như vậy, hơn nữa chức vụ đúng là cũng không phải thấp, có thể vì Hà Tích Phượng mà ra tay cũng không có gì làm lạ, sống chết vì người tri kỷ mà, Hương Tạ Hiên có mấy vị phó tổng giám đốc đều rất có tư chất, hắn có thể được thăng chức lên phó tổng giám đốc nhất định cũng đã thể hiện điều gì đó đối với Hà Tích Phượng, theo lẽ thường dù có bán mạng cũng phải làm.

Suy nghĩ của hắn trước sau như một, khinh thường nói: "Với thân thủ của cậu cần gì phải làm một cái chức vụ nhỏ owr Hương Tạ Hiên, là phó tổng giám đốc của Hương Tạ Hiên làm cái rắm gì chứ? Nhiều lắm thì một năm cũng chỉ được trên trăm vạn, nếu như cậu làm việc cho tôi, mỗi ngày tôi có thể trả cho cậu gấp nhiều hơn thế, hơn nữa lại không cần phải vắt kiệt sức lực, thời gian lại vô cùng thoải mái".

Lần trước đã bị Lục Tử Hồng thọc gậy bánh xe, không ngờ bây giờ lại có người lặp lại mấy lời đó. Diệp Phong sửa sang lại quần áo, rồi mỉm cười nói: "Muốn tôi làm vệ sĩ cho hả? Xin lỗi, tôi không có hứng thú đó!".

"Tất nhiên không phải là vệ sĩ rồi". Người đàn ông trung niên lắc đầu liên tục, chăm chú nói: "Là võ sư, chuyên môn là dạy võ công. Vừa rồi cậu có thể hạ tôi, đủ thấy là một cao thủ, sao không dùng nghề này mà mưu sinh? Chẳng lẽ cậu am hiểu việc kinh doanh hơn sao?"

"Mưu sinh? Tôi dùng nghề đó để mưu sinh sao?" Diệp Phong nói giọng đầy ngụ ý, ngữ khí có vẻ hòa hoãn, "đáng tiếc là tôi không bỏ công việc hiện tại được, công việc văn phòng thích hợp với tôi hơn".

Người đàn ông trung niên cố giải thích thêm, người thanh niên này mà làm mấy việc vệ sĩ thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Làm sao có thể so được với bảng giá mình nói ra được.

"Lương một năm là hai trăm vạn". Trong mắt hắn, tiền chỉ là những con số, hai trăm vạn chứ hai ngàn vạn coe bản cũng không có gì khác nhau cả, cho nên, hắn đã không chút do dự mà nói ra mức lương cao vút đó.

Diệp Phong lắc đầu, nhìn người đàn ông đối diện, đối với Diệp Phong đó cũng chỉ là con số mà thôi, không hề làm cho hắn nổi lên chút dục vọng nào.

Người đàn ông trung niên dù có nói đến khô cổ, dù có nâng lên mấy giá nữa thì vẻ mặt Diệp Phong cũng sẽ không hề tỏ ra lăn tăn bất cứ điều gì cả, nhìn hắn có một chút cảm xúc gì thay đổi. Không nói thì cũng biết với những con số đó có thể khiến cho nhiều người phải khiếp sợ.

Cuối cùng, người đàn ông trung niên cũng mất hết kiên nhẫn, phẫn nộ nói: "Tiểu tử, không cần phải cân nhắc nữa! Cái giá đó cũng đủ mua cái mạng cậu rồi đó. Tôi rất hoài nghi, cậu và tiện nhân Hà Tích Phượng có phải là nhân tình hay không, nên cậu mới không bỏ đi được như vậy".

"Anh nói cái gì?" Bản thân Diệp Phong là người không màng danh lợi nên nghe những lời đó giọng bỗng cao hơn, trên trán gân xanh bắt đầu nổi lên. Sỉ nhục Hà Tích Phượng thật không thể tha thứ được, bất luận người đó có thân phận như thế nào!

Vốn người đàn ông trung niên kia còn định nói thêm vài câu nữa với Diệp Phong nhưng đột nhiên cảm giác bực bội trỗi dậy trong người, khó thở… không biết từ lúc nào mà Diệp Phong đã bóp cổ hắn, giống như một đôi kìm sắt, mạnh mẽ kìm chặt, hơn nữa lực đạo dần dần vào trong nên không cho hắn một chút cơ hội nào để phản kháng. Chỉ sau nửa phút, do thiếu khí nghiêm trọng mà đầu óc hắn trở nên đờ đẫn, ánh sáng trước mắt cũng dần biến mất, nhất thời bao phủ là một màu đen tối, chết… cho tới bây giờ hắn không cần lo đến chuyện đó mà nó cứ im lặng tiến đến.

Bây giờ trước mắt Diệp Phong chỉ còn hai tròng mắt trắng dã của người đàn ông kia, khóe miệng Diệp Phong nhẹ nhàng nhếch lên, suy nghĩ không biết nên xử lý với cái thi thể này thế nào.

Ngay lúc đó, một tiếng quen thuộc vang lên, tiếng nói đó cứ vang vọng luẩn quẩn ở hành làng một hồi lâu.

"Dừng tay!"…

Thân thể Diệp Phong cứng đờ, lực trên tay lập tức lỏng ra, sau nửa phút thì từ từ thả người đàn ông trung niên ra khiến hắn nằm xụi lơ trên mặt đất.

Vừa mới đi ra khỏi thang máy, cô gái chậm chạp chạy tới, sau khi nhìn rõ dung mạo người đàn ông đang đứng yên cũng đã suy nghĩ một hồi lâu. Sau một lúc thì mới có phản ứng, vội vàng ngồi xổm xuống, dùng hết sức lực mà nâng nửa người đàn ông trung niên lên, khóc nức nở: "Ba, ba, ba làm sao vậy? Ba đừng làm còn sợ mà!!".

Nghe thấy cách xưng hô, khóe miệng Diệp Phong nhẹ run rẩy, lập tức ngồi xuống an ủi: "Tiêu Hiểu, ông ấy không sao đâu, chỉ là tạm thời thiếu khí một chút thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một lúc là sẽ ổn thôi".

Diệp Phong cũng không thể ngờ cái tên đàn ông trung niên kiêu ngạo kia lại là cha của nha đầu Tiêu Hiểu. Nhưng mà nhớ lại sự ngang ngược của Tiêu Hiểu dường như cũng có nhiều phần giống người đàn ông này, ý định ban đầu muốn giết hại hắn của Diệp Phong cũng đã biến mất không tung tích, không chỉ vì hắn là cha của Tiêu Hiểu mà còn bởi vì hắn là người của tập đoàn Thiên Nguyên. Cho dù Hà Tích Phượng không nói rõ thì Diệp Phong cũng mơ hồ ý thức được rằng người phụ nữ đó cùng Tiêu gia có chút liên hệ, Tiêu Vũ mở miệng ra đều là một tiếng "cô, cô", nếu vậy người đàn ông đang nằm trên mặt đất chẳng phải là anh trai trưởng của Hà Tích Phượng sao.

Nhưng theo như những tư liệu mà Diệp Phong có được thì Hà Tích Phượng cũng không có thân nhân nào như vậy, bây giờ thật là trăm mối tơ vò không biết giải quyết như thế nào, nghĩ mãi không ra hai nhà Hà – Tiêu có mối quan hệ như thế nào.

Nghe những lời an ủi của Diệp Phong, Tiêu Hiểu cũng không hề cảm kích, cô vẫn kêu gào. Thần sắc lão cha của Tiêu Hiểu dần dần bình thường trở lại, nín thở một lúc, sau đó với ánh mắt phẫn nộ Tiêu Hiểu mới ngẩng đẩu lên nhìn ông chú, nói: "Diệp Phong, vừa rồi tại sao chú lại làm như vậy?".

Đã bị hiểu lầm, bây giờ Diệp Phong có giải thích như nào cũng vô ích. Với người thân tình trước mặt thì lúc này có bất cứ sự phân trần đúng sai đều không đáng nói, cho dù có muốn để Tiêu Hiểu lựa chọn đi nữa, thì cô sẽ chọn ai? người thân hay là người đứng đằng sau này. Trước tình huống này, đến chính bản thân Diệp Phong còn không sao hiểu được nữa là tiểu nha đầu kia, cô sẽ không thể nhận thức một cách khách quan về lão cha của mình. Bởi vậy, hắn có tạo lên một lý do chính đáng để che dấu tất cả cũng chỉ phí công không có ích lợi gì.

"Chỉ là cao hứng thôi". Diệp Phong cười khẽ hai tiếng mà nói rồi đứng người lên nhìn chằm chằm vào người đàn ông trung niên đã tỉnh lại, nói tiếp: "Ông ấy đã nói những lời không nên nói, làm những việc không nên làm, nên đã bị trừng phạt. Nếu như không phải cô đột nhiên đi vào đây, có lẽ hắn đã chết rồi".

"Chú, chú là đồ khốn nạn!" Tiêu Hiểu đối với lão cha cũng không phải là ngưỡng mộ gì, thậm chí là có phần chán ghét, nhưng dù sao đi nữa thì đó cũng là người thân nhất của cô, so với người mới quen biết chưa lâu kia thì hơn nhiều. Hơn nữa, quan hệ của cô với ông chú này bây giờ đã có xuất hiện những rạn nứt nghiêm trọng nên mọi bực tức trong lòng cô đã dồn lên thành những lời nói mắng chửi nặng nề.

Cũng giống như Tiêu Hiểu, Diệp Phong quen biết cô chưa được bao lâu, mới chỉ là quan hệ anh em, chú cháu sơ sơ, nhưng so với Hà Tích Phượng thì cho dù có phải hổ thẹn với cô gái này cũng không có gì khiến hắn phải để ý. Nếu quả thật được lựa chọn, hiển nhiên hắn sẽ lựa chọn Hà Tích Phượng mà không phải là Tiêu Hiểu.

"Cô ăn nói tùy tiện rồi đó nhé!" Diệp Phong cũng không muốn cãi cọ nhiều, thản nhiên nói tiếp: "Hãy nói cho lão cha của cô biết rằng, sau này cố gắng đừng đến Hương Tạ Hiên nữa. Ở đây không có ai chào đón hắn đâu. Nếu như hắn có ý định trả thù thì tôi sẽ xin đợi được diện kiến lần nữa. Nhưng tôi nghĩ rằng lần sai sẽ không phải chỉ là một cơn sốc đơn giản như vậy đâu".

Trong mắt Tiêu Hiểu vẫn rưng rưng nước mắt, không biết là bởi vì lo lắng cho lão cha hay là vì đau lòng với thái độ của Diệp Phong đối với mình. Sự nhường nhịn, quan tâm mọi khi của hắn, trong thời khắc này hoàn toàn biến mất, bây giờ chỉ còn lại là một thể xác Diệp Phong với linh hồn khác vậy, lạnh lùng đến mức khiến người khác phải khiếp sợ, không thể nhìn thấy chút cảm tình nào.

Tiêu Hiểu cố mở miệng ra mà cũng không thể nói ra lời nào, sau đó cô chán nản cúi đầu xuống, tự hỏi không biết vì chuyện gì đã xảy ra mà khiến cho cô và Diệp Phong vốn vẫn coi nhau là bạn bè mà giờ như hai người xa lạ, thậm chí còn biến đổi có thái độ như kẻ địch vậy.