Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 187: Một mình chiến đấu



Đúng như ông dự đoán con trai của mình lại gây họa, cũng không trách được người khác như vậy, trầm giọng nói:"Cậu thanh niên, nói chuyện không cần phải nóng vội như vậy. Đôi khi thiệt cho mình đó….."

Diệp Phong cũng không có ý định muốn chọc giận ông Tiêu, nên chỉ mỉm cười, không nói gì dù sao thì thân phận của đối phương đã quá rõ ràng, hơn nữa Hà Tích Phượng cũng không có thù hận gì ông chú này, bất cứ lúc nào cũng không thể hành động một cách kích động.

Đoạn Chính Thiên lúc này cũng đã thấy được tính khí nóng giận của Diệp Phong giống cha hắn năm nầo, đúng là không sợ trời không sợ đất, chưa bao giờ để tâm đến thân phận của đối thủ, đừng nói tỉ phú Trung Quốc đến ngay cả tỉ phú thế giới cũng không coi ra gì.

Đoạn Chính Thiên đứng ra giảng hòa,"Lão tiêu, cậu ấy còn trẻ, nói chuyện còn thiếu suy nghĩ, nhưng mà hai đứa con của ông, ông cũng phải biết rõ, Hà Tích Phượng là bạn tốt của con gái tôi, huống hồ còn có quan hệ ruột thịt với nhà ông, cho nên tôi không muốn nhìn thấy người nhà Tiêu gia đến Hương Tạ Hiên phá rối nữa."

Nếu như bình thường, lời của vị bộ trưởng bộ công an này thì còn khiến ông phải lo lắng suy nghĩ một chút, nhưng mà bị tên tiểu tử kia kích, Tiêu Vạn Sơn cũng có chút tức giận, có phần không tỉnh táo, giận dữ nói:"Lão Đoàn, chúng ta qua lại đã nhiều năm, nếu như ông đến chỗ tôi để uống trà, uống rượu, ngắm hoa thì tôi rất hoan nghênh nhưng mà nếu ông mang một người lạ đến đây để nói bậy thì xin thứ lỗi tôi không thể."

Vẻ mặt của Đoạn Chính Thiên cũng có chút không nhịn được, ông biết năng lực của Diệp Tồn Chí, lần này ông ta muốn mình ra mặt là bởi vì chuyện này quá nhỏ nhặt, ông ta có thể lấy đại cục làm trọng không phải dễ dàng gì, nhưng mà Tiêu Vạn Sơn lại nói như vậy không phải là hôm nay đến đây vô ích rồi sao.

Ông đưa tay giữ chặt Tiêu Vạn Sơn đang định đứng lên, nghiêm túc nói,"Ông nghe tôi nói xong đã, hai cha con nhà họ Diệp đến đây không phải là yêu cầu ông làm cái gì, nói đích xác ra là nhắc nhở. Nếu như muốn chuyện xảy ra thì đã không tìm đến đây."

Nghe xong, Tiêu Vạn Sơn càng nổi giận, quen biết Đoạn Chính Thiên nhiều năm, chưa từng thấy ông ta dùng giọng uy hiếp như này, ông ngược lại muốn xem hai cha con họ Diệp kia có tài cán gì mà khiến cho bộ trưởng bộ công an cũng phải bênh bọn họ. Suy nghĩ rời khỏi lúc ban đầu đã không còn nữa, ông bình tĩnh ngồi tại chỗ quan sát khuôn mặt bình tĩnh của hai cha con bọn họ, từng gặp rất nhiều nhị thế gia, nhưng chưa có ai dám kêu gào trước mặt ông như vậy, cuối cùng hít một hơi hoài nghi nói:"Tôi muốn biết hai người và Hà Tích Phượng rốt cục có quan hệ gì, chẳng lẽ lại là vì Diệp Phong làm việc ở đó, các ngươi vì Hương Tạ Hiên mà ra mặt sao?"

Nếu như đối phương bình tĩnh nói chuyện, nói hai ba câu nịnh nọt, ông ta cũng không thèm đôi co, năm đó nghĩ đến chuyện để cháu gái ra đi, cũng có chút hối hận, cho dù không tận lực giúp đỡ Hà Tích Phượng, cũng không muốn con tải làm khó Hương Tạ Hiên, chuyện năm đó cũng khiến cho ông ta thấy áy náy.

"Quan hệ khá phức tạp. Nói ông cũng không hiểu." Diệp Tồn Chí nhấp một ngụm trà, giương mắt nói:"Tóm lại quan hệ giữa Diệp gia và Hà Tích Phượng còn thân thiết hơn với Tiêu gia hàng trăm lần, tôi rất nghi ngờ không hiểu ông có thật là chú ruột của cô ta không, có thời gian có lẽ nên đi làm xét nghiệm ADN, để Hà Tích Phượng yên tâm đối phó với Thiên Nguyên các ngươi."

Sự góc cạnh của Diệp Tồn Chí sớm đã mai một đi không ít, tính tình cũng đã hiền hoà rất nhiều nhưng mà sau khi trải qua cuộc chiến với Tử Xuyên, chiến ý dường như đã lại như xưa, cho nên nói thẳng, không chút khách khí .

"Đối phó với Thiên Nguyên? Lố bịch!" Tiêu Vạn Sơn cười nhạt, cười lạnh nói:"Ngươi có biết hay không, quan hệ giữa Hương Tạ Hiên và Thiên Nguyên lúc này là quan hệ hợp tác. Câu lạc bộ của cô ta muốn duy trì được phải dựa vào tài chính của ta, ai ngu gì lại đi lấy đá đập vào đầu mình? Huống hồ cô ta cũng không có khả năng này."

Đoạn Chính Thiên thấy khó mà ngăn được cuộc tranh luận này, nên chỉ ngồi ở một bên không nói thêm gì nữa.

Diệp Tồn Chí cười cười, nói:"Hà Tích Phượng không có khả năng, nhưng không có nghĩa là người khác không có khả năng. Tôi nghĩ ông vẫn chưa hiểu rõ, yêu cầu của tôi rất đơn giản. Chỉ là ông đừng để cho hai thằng con ông đến Hương Tạ Hiên gây rối nữa,chuyện này không khó chứ hả? Vì sự an toàn của ai đó, cũng nên suy nghĩ cho kĩ, kẻo hối hận cả đời."

Tiêu Vạn Sơn hừ lạnh một tiếng, có được thân phận như ngày hôm nay, ông ta trước giờ không chịu thua, đặc biệt nhiều năm nay rất ít khi bị khiêu chiến uy hiếp, nên càng cáu giận, cả Trung Quốc này có mấy người dám đặt điều kiện với ông ta, đẩy chén trà trước mặt rồi đứng dậy nói :"Tôi không có hứng thú cùng các ngươi nói nhiều như vậy, nếu như ông cảm thấy có khả năng chấn động Thiên Nguyên, thì làm đi, tôi đứng nhìn." Ông ta thậm chí không chào hỏi Đoạn Chính Thiên, liền xoay người rời đi, đương nhiên đây chính là lời tiễn khách.

Nhìn bóng người đi khuất, Diệp Tồn Chí sờ lên mũi, cười nói:"Người bạn này của ông tức giận cũng khiếp thật đấy! Tôi rất thích tính cách như vậy, rất giống với tích cách của ông trước kia. Cái này gọi là vật phân theo loại, người đi theo bầy."

Đoạn Chính Thiên đỏ mặt, lẽ nào lại không nghe ra ý mỉa mai trong lời nói vừa rồi, Tiêu Vạn Sơn cáu giận hay không không phải là chuyện mà ông ta lo lắng, lúc này ông ta lo nhất chính là không biết Diệp Tồn Chí sẽ làm gì, không khỏi hoài nghi nói:"Lão Diệp, ông không phải định kéo cả Lãnh Phong Đường đến đập nát Thiên Nguyên chứ ? Như vậy làm khó tôi quá."

"Ông nghĩ tôi là xã hội đen thật ? Địch không động, ta không động, thư giãn đi." Diệp Tồn Chí tiện tay ném cho đối phương một điếu thuốc, mình cũng rút ra một cây châm, chậm rãi tiến đến trước xe Audi, thản nhiên mở cửa xe, chui đi vào.

Càng là như thế, Đoạn Chính Thiên càng lo lắng, nhìn thoáng điếu thuốc trong tay, chui vào ô tô. Ông ta bỏ thuốc nhiều năm không thể thành công cũng là bởi vì hắn, mỗi thời khắc mấu chốt, hắn luôn xuất hiện, sau đó đem thuốc ngon ra dụ dỗ. Giận nhất là Diệp Tồn Chí căn bản không có nghiện thuốc lá, bỏ hay không bỏ không phải là vấn đề, tựa hồ thuốc trong túi của ông ta là để không cho người khác cai thuốc.

Diệp Phong bất đắc dĩ theo sát lên xe, xem ra Tiêu Vạn Sơn lão vẫn bao che cho con nếu như ông ta không mở miệng nói thì hai anh em Tiêu Chi Hạo chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, sau này phiền toái sẽ rất nhiều . Vừa đóng cửa xe thì chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên, hơi nhíu lông mày, móc ra xem số, nhấn nút trả lời.

Truyền đến là giọng Lưu Nghị đang kinh hoảng."Diệp, Diệp Phong, có hơn mười người đang ngăn ở cửa Hương Tạ Hiên, bảo vệ của chúng ta cũng bị đánh, báo cảnh sát mà không thấy đâu, tôi nghĩ cậu phải về xử lí thôi."

"A?" Diệp Phong hơi sững sờ, Hương Tạ Hiên có quan hệ với mọi thế lực trắng đen, nhưng cũng ít khi có chuyện thế này bèn hỏi:" Biết người đến là ai không?"

"Dẫn đầu chính là Tiêu Chi Hạo, tôi biết anh ta." Lưu Nghị không chút do dự nào, khẳng định hồi đáp.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ về ngay." Diệp Phong cúp điện thoại. Trên mặt khẽ mỉm cười quay đầu nói:"Tiêu gia Nhị công tử dẫn người đến Hương Tạ Hiên ngăn cửa , hơn nữa còn đánh cả bảo vệ của câu lạc bộ." Đang lo không có cơ hội, hôm nay đã có người tự động dẫn xác tới, đã vậy, trước khi đi thủ đô, giải quyết cho xong chuyện này.

"Vậy sao......" Diệp Tồn Chí khổ não, mãi sau mới quay sang Đoạn Chính Thiên, vỗ trán nói:"Đúng rồi, lão Đoàn khi nãy tôi nói cái gì cơ? Địch không động, ta không động. Như vậy địch hành động, ta cũng nên hành động một chút chứ nhỉ?"

Đoạn Chính Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, coi như là chính mình không đồng ý, cũng không lay chuyển được suy nghĩ của hắn, hắn mà đã quyết định làm chuyện gì,chắc chỉ có cha hắn mới ngăn được. Cần gì phải tự chuốc lấy cực khổ.

Diệp Phong cười hì hì, vỗ vỗ vai Đoạn Chính Thiên nói:"Nhưng mà ông còn phải giúp một việc, là thủ trưởng của cảnh sát, ông không được cho bọn chũng suốt hiện, tôi không dám đảm bảo mấy tên đệ tử được huấn luyện không tốt kia sẽ nghe lời. Đến lúc đó bị thương không ai có lợi cả, hai lãnh đạo như chúng ta cũng khó gặp mặt nhau."

"Yên tâm, tôi sẽ bảo tiểu La." Từ khi hắn tổ chức Lãnh Phong Đường đến nay, mình vẫn luôn hộ giá, xem ra tình trạng này còn phải kéo dài.

Từ lời nói của hai người Diệp Phong cũng hiểu ra điều gì đó, thủ trưởng của cảnh sát, có thể mệnh lệnh cho trưởng cục công an thành phố T, cùng cấp bậc với cha hắn, kết hợp ba điểm này lại, tự hồ chỉ có bộ trưởng bộ công an là thích hợp nhất, chỉ có nhàn nhã xem ti vi, báo chí, hưởng thụ chức danh bộ trưởng.

Hôm nay trước hết phải giải quyết chuyện của Tiêu Chi Hạo, hiểu ý cha, Diệp Phong bấm số của Hàn Long Lãnh Phong Đường, có ba trăm người trong đội cảm tử, thì sức của mấy chục người làm sao đấu lại được!

.................................................. .

Cùng lúc đó, tại cửa ra vào của Hương Tạ Hiên, xe của người đi đường sớm đã xếp thành đoàn, Hương Tạ Hiên từ trước đến nay luôn nổi tiếng với thái độ phục vụ tốt, du côn vô lại bình thường không dám tới nơi này quấy rối, lại có đàn anh bảo kê rồi, bao nhiêu năm nay chưa gặp kẻ nào đến quấy rối, chặn cửa như thế này.

Lưu Nghị sợ đến nỗi mồ hôi đầm đìa, khi Hương Tạ Hiênmới thành lập cũng đã xảy ra tình huống tương tự, nhưng mà từ lúc phát triển, thiết lập quan hệ xong, thì không thấy nữa, hôm nay Hà Tích Phượng không ở đây, Diệp Phong cũng đi ra ngoài, hắn hiển nhiên là người phụ trách cao nhất ở đây, đối mặt với vấn đề cấp bách nhưng lại không có đầu mối, vốn định cùng đối phương can thiệp, nhưng lại không có cơ hội, rất rõ ràng đối phương đến đây quấy rối không phải vì tiền.

Nhưng mà, hiện tại ngoại trừ tiền ra, hắn thật không nghĩ ra đối sách nào, gọi điện thoại báo cảnh sát càng khiến cho vấn đề thêm nghiêm trọng, sau khi nhìn thấy Tiêu Chi Hạo trong đám người đó, mới vội vã gọi điện thoại cho Diệp Phong, còn Hà Tích Phượng thì điên thoại tắt máy.

Hôm qua tại vì bức bách thiếu khí nên bị sốc, trải qua một ngày nghỉ ngơi, thân thể đã dần dần khôi phục, vẫn luôn nuôi chí báo thù, Tiêu Chi Hạo sáng sớm đã triệu tập thủ hạ, chuẩn bị tổ chứcại lễ cho Hương Tạ Hiên.

Sau khi biết rõ thực lực của Diệp Phong, tất nhiên mấy chục nhân vật tầm thường không là gì với hắn cho nên hôm nay hắn mang đến bốn mươi người trong đó một nửa đều là cao thủ của cao thủ. Tóm lại, hắn bỏ tiền để đứng đây chỉ đạo.

Xem ra người đi đường càng lúc càng nhiều, Tiêu Chi Hạo càng cao hứng, những năm trở lại đây hắn không chơi đểu Hà Tích Phượng, nên Hương Tạ Hiên mới có thể phát triển, mới có được thanh danh như ngày hôm nay, hôm nay hắn muốn phá hỏng thành quả suốt mười năm qua của cô. Hắn đã sớm thông báo cho người của cục công an, bảo bọn họ đừng tới Hương Tạ Hiên, hắn muốn chặn cửa nửa ngày thậm chí một ngày, phá hỏng danh tiếng của Hương Tạ Hiên, đồng thời, cũng muốn giáo huấn Diệp Phong.

Nhưng mà, đợi đã lâu, cũng không thấy Hà Tích Phượng cùng Diệp Phong đi ra. Người phụ nữ đó làm việc điên cuồng không còn nghi ngờ gì. Năm đó khi còn ở Thiên Nguyên, Hà Tích Phượng nổi tiếng chăm chỉ, từ khi tự mình gây dựng sự nghiệp cũng vaanxn xx thói quen này, tựa hồ không có lý do đến muộn hoặc là bỏ bê công việc. Còn tên kia, tuy mới chỉ gặp mặt một lần, cũng nhìn ra hắn rất trung thành với Hương Tạ Hiên và Hà Tích Phượng, xảy ra tình huống như vậy, nếu như ở Hương Tạ Hiên hắn nhất định sẽ lộ diện.

Cuối cùng hết kiên nhẫn, hắn đến chỗ quân của mình, đưa tay ý bảo Lưu mập tới. Quản lí cấp cao của Hương Tạ Hiên hắn cũng biết chút ít, đặc biệt là rất ấn tượng với ông già lõi đời Lưu Nghị.

Rốt cục cũng có cơ hội nói chuyện, Lưu Nghị chạy tới, thở hồng hộc nói:"Anh Tiêu, anh hạ cố đến Hương Tạ Hiên, thật là vinh hạnh của chúng ta, vào bên trong uống trà nghỉ ngơi a, chúng tôi ở đây vừa mới có thêm Đại Hồng Bào, có thể nói cực phẩm trong cực phẩm, chắc là anh sẽ thích."

Cậu công tử của Thiên Nguyên này, làm việc quái đản. Những người có tiếng xấu ở thành phố T này đều biết hắn, nhưng mà đa số lựa chọn tránh xa. Lưu Nghị cũng chưa từng tiếp xúc nhiều nhưng mà danh tiếng của Tiêu Vạn Sơn và tập đoàn Thiên Nguyên khiến cho hắn không thể không cũng kính với Tiêu Chi Hạo, mấy năm nay, tiền tài tựa hồ đã đã trở thành thước đo phẩm cấp của con người.

Tiêu Chi Hạo hừ lạnh một tiếng theo thói quen sờ lên cổ, chỗ đau hôm qua vẫn còn lưu lại, trong ánh mắt không khỏi lóe lên một tia oán độc, trầm giọng hỏi:"Hà Tích Phượng và Diệp Phong không ở đây sao?"

Lưu Nghị cười, cúi đầu khom lưng nói:"Hà tổng hôm nay nghỉ, Diệp Phong thì đi ra ngoài xử lý chuyện, cho nên hai người hiện tại đều không ở Hương Tạ Hiên, nếu như anh Tiêu tìm bọn họ, ta có thể chuyển lời, người của anh ở bên ngoài có phải là nên tránh ra một chút,làm vậy khiến cho khách đi hoặc là đến có phần bất tiện."

"Chuyện này không liên quan đến tôi." Tiêu Chi Hạo hoàn toàn không để ý đến cái tên mập kia của, chậm rãi nói:"Các ngươi không phải còn có cửa sau sao? Những ai muốn ra thì đi đường đó, thực xin lỗi, hôm nay chúng ta sẽ giữ cửa ban ngày. Người quản lí đã không có ở đây, thì tôi sẽ đợi ở đây, đến khi nào bọn họ xuất hiện."

"Chuyện này không hay cho lắm, tôi nghĩ......" Đang định nói tiếp thì lại bị ánh mắt tràn ngập tức giận dọa cho sợ hãi, trên trán toát mồ hôi lạnh, cũng không dám nhiều lời nữa, lúc này đành phải lui về chờ Diệp Phong.

"Ngươi rất nhàn rỗi thì phải! Có thời gian đến trông cửa cho Hương Tạ Hiên nữa, làm ta cũng phải bỏ suy nghĩ đi mua thêm mấy con chó Tây Tạng....." Chẳng biết lúc nào, sau lưng Tiêu Chi Hạo xuất hiện một người thanh niên.

Nghe được cgiọng nói quen thuộc, Tiêu Chi Hạo theo phản xạ chạy ra ngoài, sau khi đã chạy được mấy mét, mới quay đầu lại quan sát, quả nhiên là Diệp Phong, hồi tưởng lại lời hắn vừa nói , không khỏi tức giận nói "Ta đợi ngươi đã lâu, ngươi rốt cuộc đã tới. Không cần ta nói, ngươi cũng có thể hiểu rõ sự tình hôm nay đều là từ ngươi mà ra, tự động tìm một chỗ nói chuyện, ta không chỉ đánh bảo vệ ở đây mà nếu như một nhân viên của Hương Tạ Hiên mà bị uy hiếp, ta không chịu trách nhiệm, mà như vậy không biết các người còn tiếp tục được nữa không?" truyện được lấy tại TruyenFull.vn

"Tùy ngươi." Diệp Phong không chút lo lắng, khoanh tay, khẽ gật đầu, sau khi chuyển động một vòng, tựa hồ đếm xong số người của đối phương, gãi gãi đầu nói:"Ngươi bốn mươi mốt người, quả thật là khó giải quyết."

"Biết thế là tốt.!" Tiêu Chi Hạo trên mặt không khỏi dương dương đắc ý, trầm giọng nói:"Ta thừa nhận ngươi đánh rất giỏi, không ai ở đây là đối thủ của ngươi, nhưng ngươi chớ quên hảo hán không đánh nổi nhiều người, ngươi sẽ không có cơ hội nào đâu, mặc dù là một mình đấu, cũng là ngươi đấu với một nhóm chúng ta, ha ha......"

"Ách......" Diệp Phong không khỏi giơ ngón tay cái lên, tán thưởng nói:"Đúng là rất quyết đoán! Tiêu gia Nhị công tử danh bất hư truyền, so với cha của ngươi Tiêu Vạn Sơn có hơn vài phần."

Tiêu Chi Hạo nhìn khắp bốn phía, mặc dù có thể thấy trong lời nói có phần trào phúng, nhưng cũng không thấy động tĩnh gì, cho nên hắn mới ba hoa chích chòe.

"Ai," Diệp Phong trong ánh mắt đột nhiên lóe lên ánh mắt rợn người, khóe miệng đồng thời nhếch lên nụ cười quỷ dị "Ngươi đã không cho ta cơ hội, vậy thì tới đây. Hy vọng ngươi không hối hận."

Vừa nói xong, mấy người mặc áo đen xuất hiện từ sau đám người kia, trong nháy mắt bao vây bọn chúng lại, bốn chục người rõ ràng là có vẻ không đủ, Tiêu Chi Hạo lúc này bỗng nhiên ngay ra, mất đi thần thái tươi cười vốn có.