Đặc Công Xuất Ngũ

Chương 195: Vì tôi kính trọng ông



Câu trả lời của Vạn sơn khiến cho mọi người càng thêm nghi hoặc khó hiểu, Hương Tạ Hiênđối với Thiên Nguyên không là cái gì, nhưng mà hợp tác giữa hai bên cũng đồi hỏi một số vốn không nhỏ, cho dù vị tỉ phú Trung Quốc này hào phóng đến cỡ nào cũng không thể chấp nhận một cuộc giao dịch thua lỗ như thế được?

"Tiêu tổng?" Hà Tích Phượng cũng không nhịn được, thấp giọng dò hỏi:"Chuyện này sao không nói trước cho tôi biết trước?" Từ trước tới nay, cô luôn dựa vào sức mình để gây dựng sự nghiệp, Tiêu Vạn Sơn có chăng cũng chỉ là hợp tác làm ăn, ấy vậy mà lần này lại thay đổi hẳn như vậy, thật khiến cho người ta bất ngờ. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

Tiêu Vạn Sơn vốn tưởng rằng cái này giá này là do cha con Diệp gia và Tích Phượng bàn với nhau, nhưng sau khi nghe xong lại vô cùng sững sờ, lúc này hắn mới biết tất cả đều do Diệp Tồn Chí một tay bày ra, cháu gái hắn không biết chút nào. Nếu như cô thật sự muốn lấy tiền, vài ngày trước chắc đã không cự tuyệt yêu cầu bỏ tiền ra của mình. Nhẹ nhàng lắc đầu, cũng không trả lời, mà là đưa ánh mắt nhìn về phía Diệp Tồn Chí.

Trí số thông minh của Hà Tích Phượng không phải là hơn người, nhưng nhìn biểu hiện, liên kết chuyện của Tiêu Chi Hạo cô cũng đại khái đoán ra nguyên nhân từ đầu đến cuối. Hợp tác làm ăn cũng đã công bố nên cô cũng không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng xem ông chủ của Lãnh Phong Đường còn muốn uy hiếp tỉ phú Trung Quốc đến thế nào nữa. Rõ ràng, Diệp Tồn Chí luôn chiếm thế thượng phong.

Tiêu Vạn Sơnlăn lộn trên thương trường nhiều năm, khả năng tùy cơ ứng biến tất nhiên không kém. Cũng biết chuyện đột ngột này rất khó giải thích cho mấy người của Hương Tạ Hiên. Suy nghĩ một lát sau, dưới con mắt thúc giục của Diệp Tồn Chí hắn bèn nói:"Mọi người chắc còn đang nghi hoặc vì sao tôi làm như vậy, Hương Tạ Hiên là một câu lạc bộ có tiềm lực phát triển, kiếm tiền là tất nhiên, làm thương nhân, tiền tài chính là mục đích cuối cùng. Thiên Nguyên tập đoàn sở dĩ có ngày hôm nay , cũng là bởi vì ngay từ khi bắt đầu tôi đã nói với chính mình phải tranh lấy cơ hội kiếm tiền. Nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra, ngoại trừ tiền tài ra, còn có một thứ khác quan trọng hơn, đó chính là tình cảm, đây cũng nguyên nhân tôi quyết định đầu tư cho Hương Tạ Hiên......"

Mọi người đều tập trung tinh thần lắng nghe, rất nhiều người bị hắn làm cho rung động, nhưng lại thấy không rõ ràng lắm, hắn tài trợ thực chất là trợ giúp Hương Tạ Hiên. Cái tình cảm mà hắn nói đến rốt cuộc là gì, tình thân hay bạn bè, thật sự làm cho người ta thấy khó hiểu, nhưng có một điều chắc chắn đó là đây không phải là làm ăn mà gần như là làm từ thiện.

Diệp Tồn Chí trên mặt cũng bình tĩnh nhưng trong lòng lại đang âm thầm cười, Tiêu Vạn Sơn cái lão kiêu ngạo đó, những lời nói này không những khiến cho mọi người thay đổi cách nhìn về hắn mà Hà Tích Phượng cũng hiểu rõ nguyên nhân hắn giúp mình.

Nhưng mà xem ra, tình cảm hiện giờ của Tiêu Vạn Sơn chia ra làm hai phần, trong đó có 80% thuộc về Tiêu Chi Hạo, nếu như không phải con hắn nằm trong tay mình, hắn sao có thể chấp nhận vô điều kiện, giúp Hà Tích Phượng.

Mục đích đã đạt được, Diệp Tồn Chí cũng không muốn ở lại đây nữa, bèn mở miệng nói:"Tiêu tiên sinh còn nhiều chuyện phải giải quyết. Hà tổng cũng không có ý kiến gì khác. Tôi nghĩ mọi chuyện tiếp theo để ngày mai xử lí, bắt mọi người ở lại sau giờ làm đúng là ngại quá. Thật là xin lỗi. Hội nghị dừng ở đây, mọi người có thể trở về."

Thời gian dù không lâu, nhưng mà cái tin này khiến cho rất nhiều người bất ngờ, đa số mọi người đều hiểu Diệp Tồn Chí và Hà Tích Phượng và Tiêu Vạn Sơn có quan hệ với nhau. Mấy lời này đáng ra phải là Hà tổng nói ra mới đúng, nên họ không khỏi nhìn Hà tổng.

Hà Tích Phượng mỉm cười gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Mặc dù cô cũng không cần tiền, thậm chí có phần bài xích, nhưng không thể phủ nhận, bạn của anh trai thành tâm thành ý trợ giúp chính mình, cho nên cũng không từ chối.

Bọn Lưu Nghị sau khi nói chuyện với bà chủ xong cũng rời đi.

"Cậu đi ra ngoài trước đi!" Tiêu Vạn Sơn quay đầu đưa mắt nhìn trợ lý, thấp giọng nói.

"Tiêu tiên sinh......" Trợ lý có phần do dự, Tiêu Vạn Sơn bên người rất ít khi không có ai bảo vệ, người giàu phải bảo vệ tính mạng của mình là điều hiển nhiên, huống hồ quả thật có không ít người nhằm vào nhân vật lớn như hắn.

Nhưng lần này Tiêu Vạn Sơn chỉ nhẹ nhàng khoát tay áo, rồi quay đầu trở lại. Thân thủ của Diệp Phong hắn đã biết rõ rồi, nếu như hắn muốn uy thật thì cho dù gọi mấy tên vệ sĩ bên ngoài vào cũng không có tác dụng, huống chi cái tên trợ lý trói gà không chặt này.

Đợi khi trong phòng chỉ còn lại có cha con Diệp cùng Hà Tích Phượng, Tiêu Vạn Sơn mới than nhẹ một tiếng nói:"Diệp tiên sinh, ông có hài lòng với biểu hiện của tôi không? Không biết ông còn yêu cầu gì không?" Sau khi biết thân phận của Diệp Tồn Chí, e rằng tiền không phải là thứ duy nhất hắn muốn .

"Yêu cầu? không tới nỗi đó, tôi chỉ muốn nói rõ vài chuyện." Diệp Tồn Chí dựa lưng vào ghế, bĩu môi nói:"Tiền của ông tôi không có hứng thú, thằng con vô liêm sỉ của ông tôi càng không có hứng thú, sở dĩ làm ra nhiều chuyện như vậy, đều là bởi vì buổi sáng ông không coi ai ra gì, ônh đừng tưởng rằng anh của Tích Phượng không còn nữa là cô ấy không có chỗ nương tựa, Diệp Tồn Chí tôi chính là huynh trưởng của cô ấy, vô luận là ai động tới cô ấy, động tới Hương Tạ Hiên, cũng đều sẽ có kết quả không tốt."

Từ biểu hiện của đối phương, hắn đã đoán ra Tiêu Vạn Sơn đã điều tra thân phận của mình, cho nên mới không dám giữ thái độ kiêu ngạo như trước.

Tiêu Vạn Sơn kinh ngạc, không khỏi kêu lên:"Ông nói cái gì? Kiến quốc qua đời?"

Diệp Tồn Chí cũng có chút sửng sốt, không ngờ rằng ông Tiêu không biết tin tức này, xem ra hắn cùng Hà Tích Phượng quả thật không có qua lại như trước.

Hà Tích Phượng mãi lâu sau mới nói:"Anh trai tôi đã qua đời vì tai nạn máy bay."

"Vì sao không nói cho ta biết?" Tiêu Vạn Sơn nghi hoặc chất vấn. Bởi vì bản thân hắn cũng không phải quốc tịch Trung Quốc, mà Hà Kiến Quốc lại đang làm công tác đặc biệt, cho nên cũng đã gặp mặt vài lần, cũng không tiếp xúc nhiều, tình cảm cũng không có gì là sâu đậm, nhưng mà quan hệ huyết thống vẫn khiến cho hắn thấy bất ngờ trước tin này.

"Ông là ai? Tích Phượng sao phải nói cho ông biết?" Không chờ Hà Tích Phượng giải thích, Diệp Tồn Chí liền trầm giọng chất vấn nói.

"Tôi là chú......"

"Ông họ Tiêu, bọn họ họ Hà, hơn nữa những việc ông làm xứng là chú không?" Không để hắn có chút cơ hội phản bác, Diệp Tồn Chí lại tiếp tục nói.

Tiêu Vạn Sơn im lặng quả thật, hắn đã không quản lý hai đứa con tử tế. Đương nhiên cũng không thể phủ nhận hắn luôn yêu quý con trai hắn hơn hai đứa cháu.

Nhớ lại khi làm tổn thương Hà Tích Phượng, hắn căn bản không có làm gì để giúp đỡ cô, cũng như Kiến Quốc, đến ngay cả một bữa cơm cũng chưa từng ăn với nhau. Quả thật là không xứng làm chú,

"Thả Tiêu Chi Hạo ra......" Trầm mặc hồi lâu, Hà Tích Phượng đột nhiên mở miệng nói.

Rất nhiều chuyện đều là từ mình mà ra. Nhiều năm qua đi, sự căm hận lúc đầu đã giảm đi nhiều, có lẽ, nếu như không bị xa lánh thì cũng không có Hương Tạ Hiên ngày hôm nay, chính là Tiêu Chi Hạo huynh đệ khiến chô trưởng thành. Cô nhất định sẽ giáo huấn hai người kia một trận, nhiều năm nay cô đơn giản cũng chỉ muốn chứng minh mình có khả năng, chứ không phải là muốn trả thù Tiêu gia, nhưng mà, cô muốn dựa vào chính mình, Diệp Tồn Chí là bạn tốt của anh trai cô nhưng thực sự không muốn mắc nợ hắn quá nhiều. Hơn nữa một khi Tiêu Chi Hạo xảy ra chuyện gì hai bên đều khó xử.

"Được!" Diệp Tồn Chí không chút do dự, chậm rãi đứng dậy, hướng Tiêu Vạn Sơn vẫy tay."Tôi đưa ông đi gặp con ông." Trước khi đến đây hắn cũng đoán được Hà Tích Phượng không có khả độc ác như vậy, vô luận Tiêu Chi Hạo đối với Hương Tạ Hiên như thế nào, cô cũng sẽ không truy cứu.

Tiêu Vạn Sơn không ngờ chuyện lại như vậy, Hà Tích Phượng nói một câu, mà khiến cho Diệp Tồn Chí thay đổi chủ ý. Hắn nhìn Tích Phượng bằng ánh mắt cảm ơn, rồi đứng dậy đi theo Tồn Chí nhưng trong lòng cũng chút nghi ngờ.

"Nếu như cô nói giết Tiêu Chi Hạo,cha tôi nhất định cũng sẽ làm thế ." Đợi khi hai ông già đã ra cửa, Diệp Phong mới nói. Thật ra, chuyện này nếu như để hắn xử lý, căn bản là sẽ không cần tham khảo ý kiến của phụ nữ, vô luận như thế nào, hắn cũng muốn để lại cho Tiêu gia một ấn tượng sâu sắc.

Hà Tích Phượng thở dài,"Giết người có thể giải quyết hết thảy vấn đề sao?"

"Không giết có thể giải quyết hết thảy sao?" Diệp Phong hỏi ngược lại.

"Nhưng, nếu như Tiêu Chi Hạo có chuyện gì, Tiêu Vạn Sơn sẽ từ bỏ ý đồ sao? Tôi không muốn vì tôi mà liên lụy mọi người, tôi không muốn mắc nợ mọi người nữa, áy náy lắm."

Diệp Phong thân thể chấn động,"Áy náy......"

"Cậu làm sao vậy?" Hà Tích Phượng phát hiện Diệp Phong có chút gì đó không ổn, trên mặt có chút căn thẳng bất an.

"Không sao." Diệp Phong gượng cười, quay đầu đi,"Tôi nói thật đấy. Thật ra giết một tên Tiêu Chi Hạo cũng không có gì to tát đâu . Diệp gia không hề đơn giản như vậy, Tiêu Vạn Sơn tiền rất nhiều nhưng không có nghĩa hắn có khả năng đấu cùng Diệp gia, thật ra những người có khả năng đó không ít nhưng đáng tiếc Tiêu gia không phải một trong số đó."

"Cậu rất thích chém giết thì phải ?" Hà Tích Phượng hoài nghi nói. Hôm nay Diệp Phong thật là khác lạ, thường ngày hắn luôn thích trêu chọc vười đùa.

"Nghề cũ của tôi là......" Diệp Phong nói rất khẽ "Thôi, không nói nữa , muộn rồi về nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm nữa." Chuyện cô sợ mắc nợ hắn ân tình, nhưng mà chuyện hắn nợ cô cả đời này e rằng khó mà trả nổi. Có lẽ giúp cô xử lí hai tên họ Tiêu khiến hắn thấy thoải mái hơn.

Hà Tích Phượng nhẹ nhàng gật gật đầu, chậm rãi ra khỏi phòng họp, ban đêm gió mát nhẹ nhàng thổi qua lớp áo mỏng khiến cho cô không khỏi run lẩy bẩy. Diệp Phong lấy áo khoác cho cô.

Hai người yên lặng đi xuống dưới tầng, bóng người kéo dài dưới ánh đèn......

.................................

Xe của Diệp Tồn Chí ở phía trước, xe của Tiêu Vạn Sơn theo sát phía sau. Nhưng nơi đến của chuyến đi này cũng không phải cục công an, mà là vùng ngoại thành

Trong xe trợ lý của Tiêu Vạn Sơn c có chút ít lo lắng nói:"Tiêu tiên sinh, cứ đi theo vậy sao, không biết hắn sẽ dẫn ta đi đâu, sự an toàn của ngài......"

" Sự an toàn của Chi Hạo thì sao?" Tiêu Vạn Sơn lạnh lùng nói. Rất rõ ràng, Diệp Tồn Chí cũng không muốn đơn giản bỏ qua như vậy, mà hắn vừa nhận được điện thoại trong đội cảnh sát hình sự Tiêu Chi Hạo và bốn mươi tên đồng bọn đã bị người mang đi, còn về phần bị chuyển dời đến nơi nào thì vẫn chưa biết. Nếu như suy đoán không lầm thì chính là do Diệp Tồn Chí làm, chỉ là không biết hắn còn muốn đưa ra điều kiện gì.

Trợ lý bị ông chủ nói cho im bặt, Tiêu Vạn Sơn cưng chiều con khiến cho hắn người đứng ngoài cũng thấy chịu không nổi, lúc này, cho dù có ra giá trăm triệu, Tiêu Vạn Sơn cũng sẽ không hề do dự đáp ứng. Chỉ cần có thể đổi lấy Tiêu Chi Hạo.

Đi trên con đường xấu xí, ghồ ghề khoảng nửa tiếng thì tới một nhà xưởng bỏ hoang, cửa chính bằng sắt mở ra, nhiều đèn nhỏ chiếu sáng giống như ban ngày. Hai hàng người áo đen đứng ở cửa đón chào, giống như cảnh trong phim xãz hội đen.

Không thể nghi ngờ. Đây chính là hang ổ của Lãnh Phong Đường. Tiêu Vạn Sơn cũng không phải chưa từng gặp qua mấy người quen mặt. Dặn dò lái xe đi vào, nhưng mà người trợ lý, cùng đám bảo vệ sắc mặt rất khó coi .Ai cũng có thể nhìn ra, nơi này so với Hương Tạ Hiên còn khủng bố hơn nhiều, tên trợ lý đương nhiên biết Lãnh Phong Đường, trong tư liệu Lãnh Phong Đường khuất phục cả hắc đạo của thành phố t, lẽ nào lại không khiến cho người khác khiếp sợ.

Diệp Tồn Chí xuống xe, dừng bước, đợi Tiêu Vạn Sơn xuống xe, mới vỗ vỗ tay, mặt lộ vẻ tán thưởng vẻ nói:"Tiêu tiên sinh quả nhiên là nhân vật lớn, gan không nhỏ. Đương nhiên, nếu không đuổi kịp , tôi cũng không dám cam đoan có thể thực hiện hứa hẹn, trên đường nếu xảy ra chuyện gì, đến lúc đó tôi muốn giải thích cũng không giải thích rõ được, tốt nhất ông tự mình chứng kiến tôi thả người ra."

Tiêu Vạn Sơn nhẹ nhàng gật đầu, đi theo đối phương, vào một căn phòng, bên trong rất rộng rãi, đủ cho mấy trăm ngàn người. Bên cạnh có hai chiếc ghế, chính giữa mặt bàn cũng có hai chén trà ngon, hương thơm ngan ngát.

"Tiêu tiên sinh mời ngồi." Diệp Tồn Chí ngồi xuống, rồi đưa tay mời, hiển nhiên là bất lịch sự.

"Con tôi đâu ?" Tiêu Vạn Sơn quan tâm nhất vẫn là Tiêu Chi Hạo, trong điện thoại nghe được thanh âm của hắn đã phát hiện có điểm gì là lạ, không khỏi lo lắng cho sự an toàn của nó. Ở nơi này, chuyện gì cũng có thể xảy ra không thể không lo lắng.

"Không cần phải sốt ruột." Diệp Tồn Chí khoát khoát tay, khẽ cười nói:"Tôi đã đáp ứng yêu cầu thả Tiêu Chi Hạo, đương nhiên sẽ giữ lời, chỉ là trước đó, muốn mời ông xem mấy trận biểu diễn . Có lẽ Tiêu tiên sinh cũng sẽ không từ chối chứ?"

"Được." Tiêu Vạn Sơn áp chế lo lắng bất đắc dĩ, ngồi xuống, cũng muốn xem Diệp Tồn Chí còn muốn đùa giỡn gì nữa.

"Tiêu tiên sinh, hẳn là đã điều tra được thân phận của tôi?" Diệp Tồn Chí bắt chéo hai chân, nhấp ngụm trà nói:"Đây chính là đai bản danh của Lãnh Phong Đường, đây chính là nơi mà mấy hôm trước các bang phái khác quy phục Lãnh Phong Đường đúng là khó khăn nhưng kết quả rất tốt đẹp. Tôi rất muốn cho Tiêu tiên sinh thấy, đáng tiếc khó thực hiện quá. Cho nên, cuối cùng quyết định thu nhỏ quy mô, mời ngài xem. Tất cả đều là chém giết bằng đao thật, không phải là giả."

Tiêu Vạn Sơn có chút nhíu nhíu mày, tự hỏi đối phương định làm gì. Ra uy? Thật khiến người ta nghĩ không ra. Nhưng khi đội ngũ đấu võ xuất hiện thì hắn chợt hiểu ra.

Những người mà Chi Hạo bỏ tiền ra mời về hắn không xem ra gì, nhưng có vài người hắn cũng đã xem qua và rất thích thú bởi vì họ thực sự tài năng.

Bốn cao thủ thì trong số đó có hai người hắn thích. Xem ra, Diệp Tồn Chí muốn dùng người để thể hiện sức mạnh của Lãnh Phong Đường nhưng mà mấy tên xã hội đen hắn chưa thấy tên nào có khả năng đánh được vệ sĩ của con hắn.

Diệp Tồn Chí chỉ tay vào bốn đệ tử của Lãnh Phong Đường, ra lệnh:"Bốn người các ngươi đánh bốn người bọn họ. Chỉ đánh trọng thương thôi."

"Dạ!" Bốn người được lệnh, vui mừng phấn khởi, hai trăm người buổi sáng, chưa kịp làm gì đã phải rút giờ có cơ hội trú giận rồi.

Nếu như mấy tên thuộc hạ của Tiêu Chi Hạo khỏe mạnh thì đối phó với bốn đối thủ cũng không sức, nhưng buổi sáng sai khi bị đánh cho tơi tả, cũng đã tổn thương vài phần, hơn nữa nơi này là đại bản doanh của kẻ khác, cho dù thắng cũng không có khả năng an toàn ra khỏi đây, nên ham muốn chiến đấu giảm không ít. Kết quả đã quá rõ ràng.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Vạn Sơn nhìn thấy đấu trường đẫm máu đến như thế . Bốn người kia mặt đầm đìa máu, bắn hết ra xung quanh, từ xa có thể nghe thấy tiếng máu bay trong không khí. Mùi máu cùng hương trà đúng là một mùi kinh tởm. Mặc dù rất nhận nhịn, nhưng hắn cũng không nhịn được mà phải quay mặt qua chỗ khác, không đành lòng xem tiếp.

Diệp Tồn Chí thì là hào hứng bừng bừng, giống như quý tộc cổ xưa xem các đấu sĩ chém giết, thỉnh thoảng vỗ tay khen hay. Sau khi đánh cho mấy tên đó không thể ngóc đầu dậy nữa, mới khoát khoát tay. Mấy người ở cạnh vội vàng đưa tới bệnh viện. Đây là dặn dò của ông chủ, từ khi ra nhập Lãnh Phong Đường bọn họ đều biết không phải tất cả mọi đối tượng đều phải giết.

"Tiêu tiên sinh, thế nào? Kiểu đánh nhau thế này chỉ ở nước ngoài mới có, ở chỗ tôi nhìn thấy cảnh này có phải là cảm thấy rất kinh ngạc, rất hưng phấn không?" Diệp Tồn Chí sai người lau sạch máu tươi dính trên mặt đất, quay người nói với Tiêu Vạn Sơn.

Tiêu Vạn Sơn đã bình tĩnh trở lại, nhưng mà màu hồng của máu vẫn chưa lau sạch khiến cho hắn khẽ nhíu mày,"Nếu như ông đã muốn thả người, còn điều kiện gì khác thì cứ nói ra không cần phải làm như vậy."

"Không không không," Diệp Tồn Chí liên tục khoát tay phủ nhận "Con của ông là nhân vật quan trọng, sao lại ra nhanh như vậy được chứ. Tôi nói sẽ thả hắn, nhất định sẽ thả chẳng qua là vấn đề thời gian thôi. Tốt lắm, chúng ta lại xem tiếp một trận tám đấu tám nhé."

Dù sao cũng là địa bàn của đối phương, cho dù biết Diệp Tồn Chí không dám làm gì mình, Tiêu Vạn Sơn đành phải im lặng,với mấy trò máu me này hắn không hứng thú, tất nhiên lại như khi nãy nhắm mắt cho qua. Nhưng mà, tiếng kêu thảm thiết bên tai khiến hắn kinh hãi.

Khoảng mười phút đồng hồ, hắn mới bình tĩnh trở lại. Tiêu Vạn Sơn thở sâu một hơi, quay đầu trở lại, mấy cơ thể không chút nhúc nhích, tất cả đều đã bại trận.

Quả thật sức mạnh của Lãnh Phong Đường vượt ngoài sức tưởng tượng của mình, mấy tên vệ sĩ con hắn mời đến cũng có chút có thực lực nhưng cũng bị đánh cho tơi tả.

Diệp Tồn Chí tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, thủ hạ của Tiêu Chi Hạo ít nhiều đều đã bị thương, chỉ có hai mươi tên là bị thương nhẹ. Thời khắc cuối cùng, xem ra là nhân vật quan trọng xuất hiện.

Tiêu Chi Hạo cũng bị thương không nhẹ từ lúc trưa, nhưng mà bởi vì thường xuyên tập võ, thân thể cường hãn, qua nửa ngày, cũng đã khôi phục lại bình thường.

Mấy tên áo đen áp giải, hắn chậm rãi đi vào đại sảnh. Hắn nhìn qua một lượt thì nhận ra một bóng hình quen thuộc bèn kêu lên:"Cha, cứu con! Con ở đây!"

Hắn vừa nói xong thì đã ăn hai cái tát, khiến cho Tiêu Chi Hạo không dám mở mồm nữa.

Nhưng mà một câu kia đã khiến cho Tiêu Vạn Sơn chú ý, từ trong khe hở lộ ra khuôn mặt quen thuộc khiến hắn đứng vụt dậy, muốn chạy ngay tới đó chỉ là bả vai lại bị một đôi bàn tay nắm chặt, không thể chuyển động một bước.

"Tiêu tiên sinh, không cần phải quá sốt ruột." Diệp Tồn Chí ngăn cản hắn, vỗ nhè nhẹ nói:"Thấy rồi mà, con của ông rất khỏe mạnh, vẫn có thể chạy nhảy được, và vẫn có thể kêu cứu."

" Xin ông thả người ra." Tiêu Vạn Sơn thấy con bị tát hai cái, nhưng cũng đành nhẫn nhịn. Nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này, mới là lựa chọn sáng suốt.

"Ông quên mất trinh tự rồi sao?" Diệp Tồn Chí sờ lên cằm, ánh mắt nghiền ngẫm nói:"Vừa rồi những người kia đều là phải chiến đấu mới được thả ra, con của ông đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ, nhưng mà nể tình hắn là con của ông, tôi có thể có ưu đãi, cho hắn chọn đối thủ, những người này ai cũng được."

Hai lần vừa rồi khiến Tiêu Vạn Sơn nhận thức được tất cả đều là cao thủ, con hắn không thể đánh nổi, nên có chút do dự, chưa trả lời.

"Tiêu tiên sinh đã bỏ qua cơ hội này thì tôi cũng hết cách." Diệp Tồn Chí tiếc nuối lắc đầu, nói:"Vì kính mến ông nên tôi mới cho hắn cơ hội tự chọn."