"Đan Đan, trước tiên cô hãy cứ ngồi xuống đi". Vĩnh Tường đã hồi lâu không mở miệng cuối cùng có chút không nhịn được, liền kéo cánh tay người phụ nữ bên cạnh khuyên giải: "Mọi việc đều có thể giải quyết trong hòa bình, không cần phải hô to gọi nhỏ như vậy".
Lý Đan vốn không có gì, sau khi nghe thấy tên vệ sĩ thân cận nói vậy, thật sự là khí nóng như bốc lên, trong lòng chỉ muốn quát cho tên kia một trận. Vừa mới vài giờ trước thôi, người nào đó còn thốt lên lời thề son sắt mà hứa hẹn, nếu như kẻ nào ở Thính Vũ Các cả gan trêu chọc cô, thì đảm bảo sẽ cho kẻ đó nằm dưới đất. Vậy mà bây giờ nhìn khắp một lượt, phần hào khí đó đã biến mất không tung tích. Lúc đầu Lý Đan không có nhiều hảo cảm với Vĩnh Tường, ngay cả lúc này thấy hắn thật nhát gan trước đối phương. Vốn tưởng rằng hắn từng được rèn luyện trong quân đội nhiều năm, tính cách của hẳn phải thay đổi nhiều, không ngờ vẫn y như trước.
Tại lúc đầu khi nhìn thấy vết sẹo to trên mặt người đàn ông này, Lý Đan vừa vui mừng vừa sợ hãi. Nhìn hắn có vẻ có dấu hiệu của một người đàn ông chân chính. Nhưng bây giờ cô đã sớm vứt bỏ ý nghĩ đó lên chín tầng mây rồi, thậm chí cô còn cho rằng suy nghĩ vết sẹo trên mặt Vĩnh Tường kia là đại diện cho khí chất của một người đàn ông hung hãn chính là một sai lầm lớn.
"Chuyện của tôi không cần anh lo". Lý Đan hất tay Vĩnh Tường đang kéo mình, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Diệp Phong, không thèm để ý vẻ tức giận của Vĩnh Tường, rồi nói: "Diệp Phong, tôi nói cho anh biết, ở thủ đô này không đơn giản như trong tưởng tượng của anh đâu. Ở thành phố T anh làm ăn tốt, không có nghĩa là ở đây anh cũng được hoan nghênh đâu. Tôi có thể xác minh những lời này cho anh, cứ lấy năng lực của tôi thôi, muốn phá đổ câu lạc bộ nhỏ như Thính Vũ Các quả thật là dễ như trở bàn tay. Tôi không ngại mà đánh cược rằng sau ba tháng nữa anh sẽ phải ngoan ngoãn mà từ chức, còn câu lạc bộ này Hà Tích Phượng cũng sẽ không có sự lựa chọn nào khác là phải bán đi".
Diệp Phong càng nhận thấy rõ cô gái trẻ này vì tức giận mà nói năng như vậy, đơn giản chỉ là lấy lại chút sĩ diện mà thôi. Nhưng cũng phải nói rằng trong ánh mắt của cô rõ ràng cho thấy những lời uy hiếp cô nói ra cũng không phải là tùy tiện. Có lẽ, gia đình cô gái này cũng có chút thế lực, nên có năng lực làm những chuyện mà hắn không tưởng tượng được.
Tự suy xét kỹ lưỡng một hồi, Diệp Phong mỉm cười dò hỏi: "Chúng ta đánh cược cái gì đây?"
"Việc này, tôi cũng chưa nghĩ ra". Lý Đan vừa rồi nói một tràng quả thật là cũng chưa suy nghĩ kỹ. Kế hoạch lúc đầu của cô không hề muốn mọi chuyện ầm ĩ lên. Mặc dù phải trợ giúp anh trai, nhưng cũng không muốn làm công khai chuyện này. Lợi dụng thân phận, nhận sự hỗ trợ của bạn bè, bất luận là gia gia hay là anh trai thì cũng sẽ không thấy thoải mái. Vì vậy, nhất thời cô cảm thấy chút do dự.
Diệp Phong đương nhiên biết rằng, ở thủ đô này nhân vật tai to mặt lớn nhiều không đếm xuể, cô gái đứng trước mặt hắn đây đơn giản chỉ là em gái của một ông trùm mà thôi, có thể là có nhiều mối quan hệ thân quen, tập đoàn Kỳ Lợi bình thường, cho dù là khi đối mặt với tập đoàn Thiên Nguyên tiếng tăm lừng lẫy trong ngoài nước hắn cũng đâu có chịu cúi đầu? Nghĩ đến đó, Diệp Phong khẽ vỗ vỗ trán rồi nói: "Nếu chưa nghĩ ra, vậy thì cô cứ tiếp tục ở đây nghĩ đi nhé! Thứ lỗi cho kẻ tại hạ này không tiếp".
Sau một hồi phân tích, hắn đã đại khái hiểu ý đồ đối phương. Hôm nay không cần thiết phải bàn cãi, cùng một tiểu cô nương đấu khẩu làm gì, không nói đến chuyện là mất mặt, cũng là rất lãng phí thời gian.
"Chờ một chút! Tôi đã nghĩ ra điều kiện đánh cược rồi". Lý Đan khẽ cắn răng xua tay ngăn cản người đàn ông đang muốn đứng dậy rời đi mà nói. Cô biểu lộ vẻ quyết tâm rất lớn, rồi nói rõ ràng từng chữ một: "Nếu như anh thua, anh và bạn gái anh sẽ phải chia tay nhau. Hơn nữa, sẽ phải hứa rằng vĩnh viễn không gặp lại. Nếu như tôi mà thua thì tôi… tôi sẽ… là bạn gái của anh".
"Trời!" Diệp Phong lập tức cứng người ngay tại chỗ. Mặc dù sức tưởng tượng của hắn vô cùng phong phú, cũng không thể nghĩ ra được điều kiện đánh cược mà Lý Đan vừa đưa ra. Sau một hồi lâu, Diệp Phong mới trở lại bình thường, giơ tay khẽ sờ lên trán Lý Đan mà nói: "Cô có bị ấm đầu không đấy? Thứ nhất, tôi không hiểu vì sao cô lại muốn can thiệp vào chuyện của tôi và bạn gái tôi, nhưng tôi muốn nói rõ cho cô một điều này, tôi không bao giờ biến chính mình thành điều kiện đánh cược. Thứ hai, cô không cảm thấy là mình đã tự tin thái quá rồi sao? Nói thật, đối với kiểu phụ nữ như cô, tôi không hề có chút xíu hứng thú nào. Đương nhiên nếu như cô thú thật ra là vừa nhìn thấy tôi đã yêu, muốn mượn cuộc đánh cược này để danh chính ngôn thuận trở thành người yêu của tôi, như vậy thì tôi còn có thể suy nghĩ một chút, nhưng cần phải có thời gian, tôi không thể lập tức cho cô câu trả lời được".
Lý Đan rõ ràng đã biết cái tay kia hướng về mình, nhưng lại không thể né tránh. Lúc đó cô cảm thấy nhiệt độ trong người như nóng dần lên, cả người bắt đầu run lên giống như con mãnh thú không có đường lui. Dám sờ trán cô trừ những người thân ra, thì không có ai khác, không ngờ chỉ trong nháy mắt liền bị tên đàn ông này ăn đậu hủ, cảm giác này không thua gì mùi vị bị tước đoạt nụ hôn đầu tiên.
Lý Đan không khỏi đỏ mặt lên mà lớn tiếng phản bác: "Tôi… Tôi thấy anh mới là kẻ tự tin thái quá đấy. Bà cô này thế nào mà lại thích một tiểu bạch kiểm như anh chứ. Người tôi thích phải là một nam tử hán đầy khí phách". Vừa nói, cô nhanh chóng kéo Vĩnh Tường lại gần. Nói thật, đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy.
Vĩnh Tường vốn đang bị bỏ rơi nhất thời được sủng ải mà đâm lo sợ. Ở một góc độ tổng quát mà nói, Lý Đan cũng là vì đối phó với tổng giám đốc Diệp nên mới kéo hắ vào. Nếu như lúc này giúp Lý Đan thì ít nhiều cũng không được trượng nghĩa cho lắm. Nhưn mỹ nhân trước mặt, có người nào là có thể kháng cự được, vì vậy, hắn không khỏi biểu lộ vẻ đồng tình, chỉ có ánh mắt khi chạm đến góc chỗ Tần Khải đứng có dừng lại một chút.
Đây không phải là lần đầu tiên Diệp Phong bị gán cho danh hiệu hiển hách tiểu bạch kiểm này, cho nên thần sắc cũng không thay đổi nhiều lắm, hắn nói từng câu rõ ràng: "Vậy thì tốt rồi. Tôi luôn trung thành ủng hộ chế độ một vợ một chồng, không nghĩ vì một cuộc đánh cược mà phá bỏ nguyên tắc đó". Trong buổi gặp mặt tối hôm qua, Diệp Phong đã có cảm giác Lý Đan nhìn Lãnh Nguyệt có chút không bình thường, đến hôm nay gặp lại cô lại đưa ra điều kiện đó, trong lòng Diệp Phong càng nghi hoặc. Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng những dấu hiệu đó đã cho thấy rõ ràng rằng chính mình đã gặp phải một nữ tình địch.
Người đồng tính luyến ái trong xã hội hiện nay không còn hiếm nữa. Diệp Phong sống lâu ở nước ngoài, đối với loại người này càng quen thuộc hơn. Về phần Lý Đan vì sao lại thân mật lôi kéo một người đàn ông thì có rất nhiều cách giải thích, ví như, cô ta đang diễn trò, hoặc là, cô ta không những thích đàn ông, mà còn thích cả phụ nữ…
Bởi vì đi học sớm hơn nhiều so với tuổi nên thời trung học Lý Đan không hề bận tâm đến chuyện tình yêu. Cũng có vài ông chú tà ác thích theo đuổi cô gái nhỏ, nhưng tại vì cô chưa trưởng thành, những người con gái trưởng thành thường thường mới được yêu thích. Mãi đến hai năm sau khi vào đại học Lý Đan mới ý thức về bản thân mình, cho nên bắt đầu thay đổi phong cách ăn mặc, không ngại ngùng trang điểm một chút để hướng đến hình ảnh một người con gái trưởng thành. Và kết quả đã ngoài tầm kiểm soát, đối với mị lực của bản thân, Lý Đan luôn luôn tự tin, vậy mà hôm nay vô tình bị coi rẻ như vậy, có thể nói đầu óc cô như phát điên lên.
Vì muốn tạo một cơ hội cho anh trai , cô có đủ dũng khí giải thích vì sao cô muốn đánh cược như vậy với đối phương không đáng một đồng này, sự tấn công này quả thật là không hề nhỏ. Cố gắng nhẫn nhịn ý muốn giết người, cô nói tiếp: "Anh nói vậy tức là anh có phương án nào có thể chấp nhận được?"
Diệp Phong hít sâu một cái, thay đổi tư thế ngồi, điệu bộ làm ra vẻ khó xử, một lần nữa nhìn khắp người cô gái mà đánh giá, cuối cùng thở dài rồi nói: "Trên người cô, quả thật là tôi không hề phát hiện ra bất cứ giá trị gì. Kỳ thật, tôi đối với tập đoàn Kỳ Lợi cảm thấy rất hứng thú. Đáng tiếc, cô lại không làm chủ được. Phương án của tôi đó là, tôi mà thua thì sẽ lấy hai tay dâng tặng Thính Vũ cho cô, không lấy một đồng tiền nào, còn nếu cô thua thì hãy chia cho tôi ba mươi phần trăm tập đoàn Kỳ Lợi, như vậy mới có vẻ công bằng".
Lý Đan nhất thời á khẩu không thể trả lời, anh trai đối với cô luôn bảo sao làm vậy, nhưng chỉ là giới hạn trong cuộc sống bình thường thôi, một khi dính dáng đến chuyện sự nghiệp của hắn thì bản thân cô không có một nửa lời quyền hành. Sau khi tốt nghiệp, Lý Đan cũng đã từng nghĩ tới việc vào làm ở tập đoàn Kỳ Lợi, nhưng lão anh kia chỉ giao cho một chức vụ là nhân viên bình thường, nói là muốn cô khởi đầu từ vị trí căn bản. Cuối cùng cô không chịu nổi cảnh bị người ta sai việc, nên cô đã thôi việc ở nhà với gia gia làm công việc chính của mình.
Chợt trong đầu Lý Đan lóe lên một ý nghĩ, không ngừng cười lạnh mà phản bác: "Anh không nên quên rằng mình cũng chỉ là người đi làm thuê, Thính Vũ Các không phải là tài sản cá nhân của anh. Anh và tôi cũng giống nhau thôi, đều không có quyền lực lấy điều đó ra để đánh cược".
"Đã như vậy thì thôi không đánh cược nữa! Tại sao lại phải đề xuất ra vấn đề khó như vậy?" dp ha ha cười nói, rồi lập tức cầm chén hông rượu giơ tay cao tới trước mặt đối phương nói tiếp: "Tôi cùng anh trai của cô kinh doanh cạnh tranh thế nào, cũng là chuyện của chúng tôi. Bỏ công việc đi thì tôi và hắn lại trở thành bạn bè, nể mặt tổng giám đốc Lý, hôm nay tôi xin mời hai vị, hôm nay hai người ở đây hoàn toàn là miễn phí".
"Mời một bữa rượu đã nghĩ đuồi tôi được sao? Như vậy là đã coi nhẹ bà cô này rồi đấy". Lý Đan mặc dù trong lòng tức giận nhưng vẫn cố nhịn không biểu hiện ra bên ngoài. Có thể nói rằng hôm nay cô đã thất bại hoàn toàn, lúc trước cô đã cho rằng sẽ thuận buồm xuôi gió mà hành động, thật không ngờ cô thậm chí không thể sử dụng hết kế hoạch đã liền bị tuyên cáo chết non rồi. Trong lúc nói chuyện, cô cũng đã nhìn ra Diệp Phong cũng không phải là nhân vật dễ đối phó, cho dù có giằng co nữa cũng không thể lay chuyển được điều gì, nếu hắn thực sự muốn thì nhất định hắn phải chủ trì một lần. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Lý Đan tiện tay cầm lấy chén hồng rượu một hơi uống cạn chén. Bởi vì thường xuyên tiệc tùng, cho nên đối với loại rượu này cô vô cùng quen thuộc. Lúc rượu đi vào trong cổ họng, trong lòng Lý Đan cảm thấy chấn động, chợt ánh mắt chuyển qua nhìn về phía chai rượu, sau khi nhìn rõ nhãn hiệu chai rượu, cô có chút ngạc nhiên. Chính cô vốn đã định gọi lên loại rượu đắt nhất, nhưng mà Diệp Phong đã sớm chuẩn bị từ trước rồi. Người bản lĩnh như hắn đúng thật là hiếm thấy, nguyên nhân là vì một chai rượu này cũng có giá trị ứng với mấy tháng tiền lương. Ngay lúc cô gái trẻ kinh ngạc với giá cả của hồng rượu thì Diệp Phong chậm rãi đứng dâyh, đồng thời, dùng ánh mắt ám chỉ Tần Khải hãy cùng hắn đi ra ngoài.
Lãnh đạo và người phục vụ cùng đi ra ngoài, sau khi tới một phòng có vẻ yên tĩnh và cách âm tốt hơn, Diệp Phong mói tìm chỗ, rồi thản nhiên ngồi xuống, ánh mắt hướng về phía Tần Khải đang đứng trước mặt.
Sau một hồi, Diệp Phong mới nói ra câu hỏi đang nghi vấn trong lòng: "Anh và người đàn ông mặt seo kia có quan hệ thế nào?"