Tuy vẻn vẹn chỉ là bữa cơm thường ngày, thậm chí đến rượu cũng không có, nhưng ba người ăn rất vui vẻ. Khi nói chuyện Lãnh Nguyệt càng hiểu hơn mối quan hệ giữa Diệp Phong và Lục Tử Hồng, nên cũng yên tâm.
Cô một mực cho rằng người đàn ông mà mình yêu thương có sức hấp dẫn lớn đối với bất kì một cô gái nào, mặc dù năng lực thể hiển ra vẻn vẹn bằng một góc của Băng Sơn, nhưng lại có khí chất đặc biệt không thể nào thay đổi. Cho nên trước đó cô đã chuẩn bị cạnh tranh với người khác, khi thấy Lục Tử Hồng, cô vốn tưởng rằng thời khắc đó đã đến, nhưng về sau cô mới nhận ra mình quá nhạy cảm. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện FULL
"Vậy cuối tuần gặp lại nhé" Lục Tử Hồng nhìn bàn ăn đã được thu dọn sạch sẽ, có gì đó hơi ngại ngùng, không phải vì Lãnh Nguyệt nấu ăn ngon, mà là bởi vì một cảm giác. Từ khi người yêu qua đời, một người phụ nữ chỉ biết có công việc suốt ngày ăn cơm ở ngoài, đến ngay cả một lần được cùng mọi người ăn cơm, xem tivi nói chuyện cũng chưa từng có, điều này làm cho cô không khỏi hoài niệm cuộc sống mà trước kia bao người từng ngưỡng mộ của cô, nhưng mà sự việc ngoài ý muốn đó đã hủy diệt tất cả.
Diệp Phong cũng thật không ngờ một người phụ nữ chỉ chuyên ăn món ăn ở khách sạn nổi tiếng như Lục Tử Hồng lại không ngớt lời khen ngợi món ăn do Lãnh Nguyệt nấu, hơn nữa những lời đó lại rất thật lòng. Thấy cô chào tạm biệt, hắn cũng hơi hơi cười, đứng dậy đưa tiễn.
Có lẽ là xuất phát từ quan tâm, hoặc là đồng cảm với Lãnh Nguyệt một cô gái thuần khiết như vậy mà rơi vào tay Diệp Phong, Lục Tử Hồng và Lãnh Nguyệt nói rất nhiều chuyện, và dần dần thân thiết hơn. Lãnh Nguyệt đi trước Diệp Phong một bước tiến đến mở cửa, mỉm cười đi cạnh Lục Tử Hồng xuống lầu.
Mãi đến khi nhìn thấy chiếc xe màu đen biến mất trong bóng đêm, Lãnh Nguyệt mới dựa vào người Diệp Phong nói:"Có khách quan trọng như vậy đến, tại sao anh không nói sớm để em chuẩn bị, hại em không có thời gian chuẩn bị, toàn làm thử mấy món đến ngay cả mình cũng không hài lòng, còn nữa em mặc ......"
Diệp Phong nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của cô, cười nói:"Em mặc vậy làm sao hả, vợ của anh mặc gì cũng đẹp hết,để cho bọn họ ghen tị với chúng ta đi!"
"Anh lại đùa rồi....." Lãnh Nguyệt hừ một tiếng, nghiêng đầu, liền bị một đôi tay áp lấy hai gò má, quay đầu lại vị trí cũ.
"Anh có thể thề những gì anh nói đều là sự thật." Diệp Phong trêu ghẹo "Em không thấy trong mắt Lục Tử Hồng là sự ghen tị sao?"
"Còn lâu ý......" Lãnh Nguyệt có ấn tượng khá tốt với cô gái này, phản bác nói:"Chị Hồng khí chất lẫn diện mạo đều tốt, tại sao lại phải hâm mộ một cô gái quê mùa như em." Lãnh Nguyệt giờ đã học được cách sống cùng người đàn ông mà mình yêu thương, đến lúc thích hợp mà biết làm nũng thì sẽ đạt được hiệu quả tốt.
Tình yêu cần dốc lòng, từ khi xác định mục tiêu cô dùng hết mọi biện pháp để nắm lấy trái tim của Diệp Phong, mặc dù hiện tại tựa hồ đã hoàn toàn tóm được đối phương, nhưng cũng không dám lơi lỏng, nàng muốn không phải là nhất thời như vậy mà là cả đời như vậy.
"Em nói như vậy không sợ anh sẽ rời bỏ em mà đi tìm người khác sao?" Diệp Phong hai tay chậm rãi đặt trên vai của cô, trong nháy mắt thay đổi thần sắc,"Nhưng hiện tại, anh vẫn còn bên cạnh em, chứng tỏ trong mắt của anh,em hơn tất cả những người phụ nữ mà anh đã gặp, kể cả Lục Tử Hồng, điểm này em nhất định phải nhớ kỹ. Anh hy vọng Lãnh Nguyệt sau này có ánh mắt kiên định đầy sát khí, chứ không phải một người chỉ biết coi nhẹ bản thân mình, không biết tin tưởng vào bản thân."
"Ân......" Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng gật nhẹ đầu. Nhanh chóng Diệp Phong hôn lên má cô ngượng ngùng nói:"Anh biết rồi ."
Diệp Phong dễ dàng cảm thấy hơi thở của hai người. Trực giác nói cho hắn biết, giữa hai người tựa hồ sẽ không thuận lợi như trong suy nghĩ, hắn thích lên kế hoạch, thậm chí cẩn thận đến mỗi một giây, nhưng mà có câu gọi là "Kế hoạch không đấu nổi với thay đổi", rất khó tưởng tượng nếu như Lãnh Nguyệt mất đi chính mình, thì sẽ thành người như thế nào, chán chường hay là phấn khởi. Có đôi khi, thậm chí cảm thấy hai người không nên đi quá xa, để gây ra vết thương lòng.
Lãnh Nguyệt đang đắm chìm hưởng thụ hạnh phúc, chứ không như Diệp Phong nghĩ quá nhiều. Trong nhận thức của cô, chỉ cần Diệp Phong nhận định mối quan hệ của bọn họ, thì không có trở ngại gì, ông nội Diệp Phong cô đã thu phục, hiện tại chỉ còn bố mẹ của Diệp Phong, hai người chưa bao giờ gặp mặt, nếu như thuận lợi, tương lai chính là bố mẹ chồng của cô.
Ôm nhau trở về phòng, cô suy nghĩ một lát nói:"Ông xã, em có nên đến thành phố t, gặp......"
"Cha mẹ của anh?" Diệp Phong tiếp lời:"Không cần em phải đi, cuối tuần này, bọn họ sẽ tới thủ đô, đến lúc đó em sẽ được gặp mặt . Trước đó anh gợi ý cho em mấy cách thu phục bố mẹ anh, rất đơn giản, em chỉ cần đánh hai cước, mà khống chế được bố anh, khá là đơn giản . Về phần mẹ, càng đơn giản hơn, em chỉ cần làm vài đĩa thức ăn ngon, sau đó thể hiện hình ảnh của một cô gái thục nữ là xong."
Khi tiếp xúc với tổ phụ, tổ mẫu của Diệp Phong, Lãnh Nguyệt đã cảm giác Diệp gia rất dễ gần, tuy có bối cảnh gia đình như vậy nhưng căn bản không có để ý thân phận cô nhi của cô, Diệp Thành Trù thậm chí đã nói với nàng, nàng chính là ứng cử viên tốt nhất cho con dâu nhà họ Diệp, tuy đã qua cái thời cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy nhưng người lớn đã cam đoan thì hôn sự chắc chắn thành.
Hôm nay vẫn chưa rõ thân phận của bố mẹ Diệp Phong, cẩn thận suy nghĩ, cũng biết họ tuyệt đối không phải là nhân vật bình thường, mơ hồ Lãnh tổ ba mươi năm trước có một vị có thể chiến đấu với Ảnh Phong, người đó cũng họ Diệp, điều này làm cho nàng không thể không suy nghĩ.
Nhìn cô gái có chút xuất thần, Diệp Phong sờ lên mũi, cười nói:"Làm sao vậy? Chẳng lẽ những điều anh nói đơn giản quá.Em cảm thấy không có tính khiêu chiến?"
"Không phải, chỉ là em muốn hỏi một chút, cha mẹ của anh làm công việc gì? Em phải chuẩn bị tâm lý." Lãnh Nguyệt trong nháy mắt bừng tỉnh, thấp giọng nói. Về suy nghĩ của mình thì cô không nói ra.
"Thiên hạ không có cơm chùa, muốn có được tin tình báo thì phải trả thù lao đấy." Diệp Phong tựa trên ghế sofa, ánh mắt mập mờ.
Lãnh Nguyệt giả ngây thơ không biết, như ngẫu nhiên nhắc tới mấy chuyện, ánh mắt nhìn hắn đầy hi vọng.
Hắn khẽ chầm chậm tiến đến bên cạnh cô, đôi tay trượt xuống chỗ trọng yếu......
Cùng lúc đó, ở một khu kiến trúc ngầm của thủ đô, Từ Tiến người vừa từ chối yêu cầu điều tra của Diệp Phong chăm chú đọc tài liệu cuả tướng quân.
Về phần tài liệu kia bị lật đến trang cuối, Từ Tiến nghiêm túc và cung kính nói:"Chúng ta cũng chỉ có thể điều tra được những thứ này, nhưng mà từ đó có thể phân tích ra gia tộc Tử Xuyên xuất hiện vấn đề rất lớn, hẳn là một trận đoạt quyền chuẩn bị suốt năm mươi năm, theo nguyên tắc kế thừa của bọ họ, sự kiện lần này chính là xung đột giữa hai thủ lĩnh người đang nhận chức gia chủ Tử Xuyên Gian Ti Hòa và người thừa kế duy nhất Tử Xuyên Khang Giới. Đây cũng là nguyên nhân sau khi bọn họ trải qua trận thảm chiến chậm trễ không vội báo thù.
Tướng quân giận dữ khép cặp văn kiện lại, khịt mũi cười, nói:"Vô luận Tử Xuyên ai làm chủ, lần này ai thắng, thái độ của bọn họ đối với Trung Quốc đều không thay đổi, đây là truyền thống, đã cắm rễ trong nội tâm của chúng, cho nên, chúng ta muốn phải chuẩn bị cho tốt, chuẩn bị nghênh tiếp đòn khiêu chiến của chúng. Nhiều năm nay, chúng ta đều kiên trì địch không động, ta không động. Vậy thì, lần này chúng ta chủ động tấn công, tất cả mọi người đều biết rằng Trung Quốc giờ đây đã không còn là Trung Quốc của mấy chục năm về trước."
Từ Tiến giật mình phát hiện trong ánh mắt tướng quân một sự hưng phấn. Quân nhân, có lẽ chỉ có trên chiến trường mới thể hiện giá trị thật của mình, nhiều năm không chiến đấu, chỉ sợ ý chí đó đã mất rồi. Mặc dù trận chiến này có lẽ cũng chưa hẳn là một trận chiến lớn, cũng không cần một vị chỉ huy mưu trí, nhưng mà về chiến ý mà nói, đây có thể nói là một cuộc chiến đẫm máu.
Lãnh tổ, sau nhiều, cuối cùng đã có thể xuất hiện trước mắt mọi người, xét về mặt nào, một quốc gia phát triển đến một giai đoạn nào đó tất nhiên sẽ có thể đủ khả năng khống chế đối phương.