Bước vào cửa, Diệp Phong mới phát hiện ra cha hắn thì ngồi im một bên, còn hai người phụ nữ thì nói chuyện rôm rả. Lãnh Nguyệt cũng không phải là cô gai hay nói chuyện, có lẽ là ngại ngùng, ngoại trừ Diệp Phong ra cô cũng rất ít khi nói chuyện với người lạ. Nhưng lần này lại khác, cô rất coi trọng gia đình nhà Diệp Phong nên cũng cố gắng tỏ ra thân thiện.
Tôn Thi Lam không muốn ép buộc con trong tình yêu, mặc dù chỉ nói chuyện với Lãnh Nguyệt trong thời gian ngắn thôi nhưng mà bà có thể thấy cô không tồi. Trong cuộc đời bà có hai người đàn ông quan trọng nhất là chồng và con trai, điều bà coi trọng nhất là sự an toàn của gia đình và hôn nhân đại sự của con.
Tuy không mong muốn có con dâu như chồng nhưng bà cũng mong có con dâu, Lãnh Nguyệt quả thật là một điều ngạc nhiên, tính tình khá thân thiện, luôn tươi cười.
Đang định hỏi thăm gia cảnh nhà cô thì Diệp Phong cùng Hà Tích Phượng trở về.
Tôn Thi Lam là người của công việc cho nên chuyện con trai không đón mình mà đi lo công việc trước cũng không làm bà phiền lòng, hơn nữa Hà Tích Phượng cũng có quan hệ thân thiết với gia đình mình bèn nói:"Hành trình của cô còn chặt chẽ hơn cả tôi nhiều, vừa xuống máy bay đã phải đi làm việc. Ngồi xuống nghỉ chút đi."
Hà Tích Phượng mỉm cười, thấy đó như một sự hưởng thụ, hàng năm nhìn quyết toán của Hương Tạ Hiên hơn năm ngoái thì cô cũng thấy tất cả đều đáng giá.
Thoáng do dự, cô lựa chọn ngồi cạnh Tôn Thi Lam, Diệp Phong làm chủ nhà, tất nhiên phải rót nước pha trà. Nghe xong báo cáo, trong đầu cô không khỏi căng thẳng, uống xong mấy ngụm trà, đầu óc cô tỉnh táo hẳn, ngắm nhìn nội thất trong nhà.
Hà Tích Phượng xem xét một hồi nhận ra nhà của Diệp Phong không phải là xa hoa, nhưng lại khá hơn nhà hiện tại của cô nhiều. Suy nghĩ một hồi cô nhận ra nhà của cô thiếu một thứ đó chính là sự ấm áp.
Cùng là hai căn phòng giống nhau nhưng một căn phòng có người và không có người cảm giác hoàn toàn khác nhau.
"Căn phòng này do cậu và Lãnh Nguyệt cùng bố trí à?" Nhìn thấy cửa sổ có bức rèm vẽ rất đẹp cô kinh ngạc hỏi.
Diệp Phong đang ngồi nói chuyện cùng cha bèn đưa mắt nhìn về phía Tích Phượng chỉ, hóa ra là bức rèm với những hình vẽ đáng yêu khiến hắn đỏ mặt nói:"Đúng vậy, nhưng mà đa số là Lãnh Nguyệt làm." Hắn dù sao cũng là đàn ông chỗ ở như thế, quả thật có chút khôi hài. Chỉ lo Tích Phượng cho rằng hắn ở đây một mình mà không biết rằng hắn ở cùng Lãnh Nguyệt.
Diệp Tồn Chí chỉ cần nhìn cách bố trí thôi cũng đã biết quan hệ giữa con trai và con dâu đã phát triển đến mức độ nào. Trông mong cháu nội suốt mười năm, hôm nay rốt cục cũng có hi vọng, nên cũng có chút kích động nói:"Ta thấy hai đứa đã mua căn phòng này rồi, vậy thì giải quyết xong mọi chuyện đi?"
Hai nhân vật chính nghe thấy câu nói của cha, trên mặt không khỏi có phần xấu hổ. Vô luận là trước đây hay là hiện tại, bọn họ cũng chưa từng nói tới đề tài này. Hôn nhân, đối với họ đều lạ lẫm .
Diệp Phong định qua loa vài câu nhưng lại thôi. Có lẽ vài câu thuận miệng lại làm tổn thương Lãnh Nguyệt. Hầu hết phụ nữ sau khi đã khẳng định mối quan hệ, Lãnh Nguyệt cũng không phải là ngoại lệ. Hắn không muốn nói dối, cũng không muốn lừa gạt,quả thật lúc này hắn chưa nghĩ tới.
Thấy mọi người có vẻ ngại ngùng, Tôn Thi Lam phá vỡ cục diện bế tắc, oán trách nói:"Những chuyện này là chuyện của bọn trẻ, ông không nên xen vào, bọn chúng có thể tự quyết định được." truyện được lấy tại TruyenFull.vn
Hiểu con không ai bằng mẹ, Diệp Phong nhìn mẹ đầy cảm kích. Diệp Phong bây giờ và Ảnh Phong trước đây vẫn vậy, một khi muốn kết hôn thì hắn sẽ kết hôn.
Chỉ có một người ngoài duy nhất là Hà Tích Phượng cảm thấy có chút ảm đạm, nhưng dường như không ai phát hiện ra. Bởi vì ấn tượng từ khi còn nhỏ nên cô luôn muốn tìm một người " vô địch" như Diệp Tồn Chí, có thể khiến cho cô ấy cảm giác an toàn, và khi cô phát hiện ra hình ảnh đó từ Diệp Phong thì vận mệnh lại vô tình cướp hắn đi, cô không còn cơ hội nữa rồi.
"Tất cả mọi người đều chưa ăn cơm trưa phải không? Vậy thì chúng ta tìm một nhà hàng nào đó thật ngon đi ăn." Hà Tích Phượng nhìn thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt Lãnh Nguyệt. Nếu như đổi lại là cô, e rằng phản ứng của cô còn mạnh mẽ hơn. Từ đầu đến cuối, Diệp Phong cũng không nói một câu, chứng tỏ hắn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn. Vô luận là do nguyên nhân nào, cũng đều khiến cho người yêu hắn lo lắng, cách tốt nhất là chuyển chủ đề nói chuyện, thời gian có lẽ là cách giải quyết tốt nhất.
Thấy hai đứa im lặng, Diệp Tồn Chí bất ngờ chuyển chủ đề nói:"Ta lăn lôn năm mươi mấy năm, ở đâu có đồ ngon ta biết rất rõ, Hà Tích Phượng đã nói vậy thì chúng ta cùng đến một nhà hàng này, cam đoan mọi người ăn một lần sẽ muốn ăn lần nữa."
Tôn Thi Lam cùng Diệp Phong đương nhiên biết rõ cái nơi mà hắn đang nói đến. Đó là Lão Bài Thực Phủ, nơi đó có những món ăn rất ngon. Nhớ khi xưa, Diệp Phong mới hiểu chuyện, bọn họ thường tới đây ăn mỗi khi có chuyện gì cần chúc mừng như sinh nhật, tết. Cả nhà gọi một bàn thức ăn, quây quần thưởng thức. E rằng ông chủ ngày đó giờ đã giao cửa hàng lại cho con trai rồi.
Dựa vào trí nhớ, Diệp Phong cũng có thể tìm ra nhà hàng đó, hơn nữa lại có cha chỉ dẫn, không mất nhiều thời gian bọn họ đã đến nhà hàng.
Chỉ có Diệp Tồn Chí một người đã thông thạo kinh thành mới tìm được một nhà hàng ngon nằm ở góc khuất như này.
Thời đại phát triển,khách sạn này vẫn giữ phong vị như trước kia, mặc dù là kết cấu hiện đại nhưng biển hiệu và bày đặt vẫn giữ theo lối xưa.
"Chính là chỗ này !" Diệp Tồn Chí chỉ vào nhà hàng nói. Tính ra cũng phải vài tháng chưa tới đây, khi ở thành phố t, hắn thường xuyên nhớ tới món ăn ở đây, lần nào đến đây hắn cũng phải bảo ông chủ giảm giá, coi như là ưu đãi cho khách quen.
Lãnh Nguyệt nghe thấy vậy cũng rất hứng thú, Diệp Tồn Chí đã thích nơi này như vậy, thì cô cũng phải xem xem tay nghề của đầu bếp ở đây thế nào, nếu như có thể thì cô sẽ học thêm vài món, nhất định sẽ thu phục được bố mẹ chồng.