Cùng với việc Lãnh Nguyệt chuẩn bị cho lần đầu tiên đi gặp bạn chat, Diệp Phong cũng phải đau đầu vì Hương Tạ Hiên.
"Cha!", nghĩ đi nghĩ lại, Diệp Phong đang ngồi trong văn phòng gọi điện cho cha, những chuyện liên quan đến chính quyền địa phương cha hắn ra tay vẫn còn tốt hơn, dù gì thì cha hắn cũng tung hoành mấy chục năm rồi, nói đến thích khách e rằng không ai là ông không biết.
"Có chuyện gì thì nói đi!" Diệp Chí Tôn ở bên kia đầu dây có ý trêu đùa, từ khi thằng quý tử của mình đủ lông đủ cánh rất ít khi dùng từ "Cha" tôn kính đó, hôm nay bảnh mắt đã gọi nhất định là có chuyện nhờ vả rồi, nếu không đau có gọi đến lão già này.
"Cha có quen biết người của sở kế hoạch thủ đô không?" cũng chẳng cần vòng vo, dù gì ông già cũng đoán ra mình không có ý đồ tốt đẹp gì, nếu hỏi những câu thăm rườm rà, có thể sẽ phản tác dụng, nói thẳng ra cho nhanh. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn
"Sở kế hoạch, sở kế hoạch…" Diệp Chí Tôn hình như do dự gì đó, hình như nghe tiếng gõ mặt bàn cạch cạch, đúng lúc Diệp Phong định giục thì có tiếng trả lời, "Cấp sở trở xuống thì ta không quen ai, nhưng có chút ấn tượng với Cục trưởng, con cũng biết cha con không giao du với những nhân vật không có tiếng tăm gì, cha con cũng không phải người trong ngành xây dựng, sao đến đó được chứ…"
Thao thao bất tuyệt hơn 5 phút, Diệp Chí Tôn mới nói: "Đương nhiên nếu con cần ta quen biết với người của Sở kế hoạch thì ta sẽ đi làm quen với họ, cũng không khó đâu mà">
Diệp Phong sớm đã quen với kiểu nói chuyện bông đua này rồi, sau khi phân tích rõ ràng mới nói: "Hiện đang có người muốn gây chuyện với Thính Vũ Các, xúi giục người của Sở kế hoạch đưa địa bàn của câu lạc bộ vào diện quy hoạch, cha cũng biết xây dựng lại với bọn con nghĩa là gì, vì vậy, ý con là muốn cha huy động mạng lưới quen biết rộng rãi của mình để dẹp chuyện này đi. Tin rằng cha ra tay, tên Cục trưởng đó có dỡ nhà mình cũng không dám dỡ nhà chúng ta">
"Cái gì?" im lặng một lúc mới có tiếng nói: "Cái thằng tiểu tử này trúng tà rồi chắc, từ lúc sinh ra đến nay chưa bao giờ ngươi nịnh hót người cha này. Ta còn nhớ khi ngươi 10 tuổi, ta khổ công cầu xin ngươi nói vài câu dễ nghe, ngươi đều không chịu. Sao hôm nay lại trái tính trái nết vậy?"
Diệp Chí Tôn đương nhiên không biết hắn coi trọng công việc thế nào, càng không hiểu hơn nữa tâm sức của hắn đều dồn vào câu lạc bộ đó.
Giúp Hà Tích Phượng hoàn thành sự nghiệp, để hắn thanh thản đối diện với cuộc sống. Đó là mục tiêu mà cũng là trách nhiệm của hắn.
"Cứ cho là con đã thay đổi đi, được không? Chuyện con nhờ bao giờ cha làm được?" Diễn trò nghiêm túc với ông già này cũng không có tác dụng gì, càng chân thật thì ông ta càng không lưu tâm, Diệp Phương cười cười, dùng giọng điệu trêu đùa để thúc giục cha.
"Ngay bây giờ" không ngờ hôm nay ông già lại mát tính đến vậy, lập tức đồng ý khiến Diệp Phong ngạc nhiên.
Thực ra, nguyên nhân rất đơn giản, Tôn Thi Phong lần này dù gì cũng có chuyện công, mà Diệp Chí Tôn chẳng qua nhàn nhã đến góp vui thôi, nhưng đến lúc Tôn Thi Phong bận ngập đầu bỏ mặc mình ông mới thấy chán, từ sáng đến giờ chỉ đọc báo và xem ti vi, thà ở T huấn luyện cho bọn người Lãnh Phong Đường còn hơn.
Cú điện thoại của Diệp Phong làm ông vui hẳn lên, tìm mấy ông bạn tâm tình cũng là một cách tiêu tốn thời gian, tiện thì giải quyết cho con trai luôn, có thể nói là một mũi tên trúng hai đích.
Sau khi gọi điện hẹn gặp, Diệp Phong lập tức bàn giao cho trợ lý, sau đó lên xe phóng về chỗ cha đạng ở, nơi mà Diệp Phong đã từng ở đó 15 năm.
Vừa đi vào khu phố, Diệp Phong đã nhìn thấy cha mình vẫn ăn mặc như thưở nào, chỉ có thể nói Diệp Chí Tôn là một lão đại không biết lặn mình, chiếc áo gió đen và cặp kính râm rất ngầu khiến người nào nhìn thấy đã biết người này không phải dạng lương thiện gì.
Diệp Phong nghi ngờ liệc mặc như vậy thì hai người có vào được tòa nhà làm việc hay không, dù là công an hay bảo vệ cũng rất hứng thú với loại người này.
"Hôm qua ta đã thấy chiếc xe này không tồi, hôm nay nhìn thấy còn tốt hơn cả hôm qua" Diệp Chí Tôn lên trên xe vỗ vỗ lớp đệm ghế bằng da thật.
"Cha có ý gì vậy?" Diệp Phong thấy sởn gai ốc, đây là phản xạ có điều kiện từ nhỏ của hắn, chỉ cần nụ cười đó xuất hiện nghi là lại có mưu đồ nào đó.
Quả nhiên, Diệp Chí Tôn cười hì hì nói: "Con xem lần này ta đến đây, một chiếc xe cũng không có, đi lại không tiện lắm, chiếc xe này để ta lái vài hôm nhé".
"Xe thì không vấn đề gì, quan trọng là chuyện câu lạc bộ của con" Diệp Phong thừa hiểu tầm quan trọng của việc mặc cả lúc này, từ lúc bắt đầu nhớ được mọi chuyện, tình cảm cha con chỉ có sự trao đổi mà thôi, như các loại tiền để giữ miệng chẳng hạn.
"Ta vừa nhớ ra, cục Trưởng cục kế hoạch là một người bạn cũ của ta, ta ra mặt thì sẽ không thành vấn đề"
"OK" Diệp Phong không hề do dự, lập tức nổ máy đi về phía Cục kế hoạch.
Vì trước đó đã biết đường trước nên đến nơi rất nhanh.
Thực ra thâm tâm Diệp Phong không hề muốn qua lại với mấy bọn quan chức này, làm thì chẳng là bao mà lại tác yêu tác quái, có điều hôm nay buộc phải tới đây, phải nhìn thấy những gương mặt đáng ghét kia.
Ngẩng đầu nhìn mấy dòng chữ bên ngoài Sở kế hoạch, Diệp Phong mở cửa xuống xe, đợi mười mấy phút sau cũng không thấy cha xuống, không phải ông già này lâm trận trùn chân đó chứ?
Đúng lúc đó thì ông già lại thò tay ra khỏi cửa xe đồng thời tay có kẹp vật gì đó.
"Này, cầm danh thiếp của ta đi tìm Cục trưởng của bọn họ, có yêu sách gì cứ nói, ông ta sẽ đáp ứng, ta không vào nữa, tránh dọa chết mấy tên tiểu tử". Diệp Chí Tôn khua khua cái danh thiếp, giải thích cho thằng con trai đang ngơ ngác không hiểu gì.
Diệp Phong nửa tin nửa ngờ cầm lấy tấm danh thiếp, hàng chục năm không gặp, chẳng lẽ ông già này đã hâm đến mức này rồi sao? Một cán bộ cấp cao của cấp Sở đâu dễ sai khiến như vậy?
"Con có thể dễ dàng gặp được Cục trưởng của bọn họ mà không cần hẹn trước chứ?" Diệp Phong cầm tấm danh thiếp nhìn lướt qua, ngoài 3 chữ Diệp Chí Tôn to vật vã ra không hề còn chi tiết nào làm người ta chú ý nữa, kể cả tên công ty nơi Lãnh Phong Đường lấy làm trụ sở.
"Con cứ thử là biết ngay!" Diệp Chí Tôn cười đáp, đồng thời mở cát xét trên xe, dựa vào ghế thưởng thức âm nhạc.
Diệp Phong khẽ thở dài, liều một phen đi thẳng vào tòa nhà làm việc của Sở kế hoạch, trong xe, khi Diệp Chí Tôn thấy thằng con trai đã đi khuất bóng mới tắt nhạc, mở di động ra, tra số điện thoại của một người, ông ta không biết liệu người này còn nhớ trận đòn mười mấy năm trước không, có lẽ nên nhắc nhở hắn một chút, nếu không hắn sẽ cho rằng đại ca này đã quy ẩn không màng chuyện đời nữa rồi.
Mà điều khiến cho người từng là sát thủ cao cấp không ngời đến, là cách chiếc xe không xa, môt thanh niên ăn mặc thời trang có nụ cười cổ quái lúc này cũng đang cầm điện thoại gọi cho ai đó.
----
Tính kĩ ra thì đây là người bạn nữ cùng tuổi đầu tiên của Lãnh Nguyệt, cô đã sống cuộc đời cô độc bao nhiêu năm nay, chưa từng có khái niệm bạn bè, không ngờ nhờ game online lại giúp cô có được một người bạn cùng giới vừa xinh đẹp vừa phóng khoáng.
Cái cô Bạo Long này không hề bạo lực như trong game nhưng tính cách thì đúng là rất hướng ngoại, trong mắt người khác, hai người này ngoài dung mạo xinh đẹp phi phàm thì chẳng có điểm nào chung, thế nhưng điều đó lại giúp hai người thành bạn, giúp họ mới gặp mà như quen biết đã lâu.
Câu chuyện từ game đến những chủ đề thường ngày trong cuộc sống, không khí ồn ào của quán nét cũng ảnh hưởng đến họ phần nào, sau khi suy nghĩ, họ quyết định chọn quán café để nói chuyện dễ hơn.
Nhưng đối với nơi trong hai năm mới xây dựng xong thì hai người không quen lắm, thế là khó khăn lắm hai người mới tìm được một quán trà tàm tạm.
Đợi được tách trà là Bạo Long lại huyên thuyên về chuyện dạo này không được gặp may lắm, Lãnh Nguyệt lắng nghe chăm chú, định an ủi cô ta tí, đúng lúc đó cô ta có điện thoại, nghe điện xong, sắc mặt cô ta thay đổi ghê gớm, nếu câu chuyện vừa nãy chỉ là sự tức giận vụn vặt thì bây giờ mới thật sự là bắt đầu.