"Hì hì!" Được sự tuyên dương từ mommy nên Trạm Thừa cười vui tới nỗi vành mắt cong cong lên như trăng non, hình như là vô cùng vui vẻ.
Ánh mắt Diệp Tri Thanh lại lóe lên, giọng nói cũng bớt khàn khàn và lạnh, "Đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau nhỉ? Sao con có thể xác định cô chính là mẹ của con?"
"Dạ, con có ảnh của mommy đây ạ." Trạm Thừa nhìn cô, từ trong ngực mình lôi ra một sợi dây chuyền, khi mở mặt dây chuyền ra sẽ thấy bên trong có một tấm hình, trên hình là một cô gái xinh đẹp mê người.
Cô gái này thoạt nhìn giống hệt Diệp Tri Thanh y như đúc, cô ấy có một nụ cười ngọt ngào và sáng sủa, điển hình của một thiên kim tiểu thư nhà lành.
Trạm Kình vẫn luôn biết bảo bối Trạm Thừa nhà mình lúc nào cũng mang theo sợi dây chuyền này, lúc đi ngủ cũng dùng một bàn tay nắm gắt gao lấy nó, bây giờ mới biết được, thì ra nơi đó còn giấu một tấm hình, hắn lạnh lùng liếc mắt sang Diệp Chí Tư.
Diệp Chí Tư bắt được ánh mắt của hắn, liền giơ tay lên sờ sờ cái mũi, tấm hình này là anh đưa cho Trạm Thừa thật. Lúc trước có lần Trạm Thừa bí mật hỏi anh, hỏi mẹ con là ai? Mẹ con trông như thế nào? Nhìn bộ dáng đáng thương đó, cho nên anh không nhịn được mới đưa tấm hình này cho Trạm Thừa.
Mặt khác, anh cũng biết là mình không nên đưa tấm hình này cho Trạm Thừa, vì Trạm Kình không muốn Trạm Thừa nhận mẹ nó, thậm chí càng không hy vọng nó có bất cứ liên quan nào tới mẹ nó, mặt khác, anh cũng ích kỉ hy vọng Trạm Thừa nhận mẹ ra mẹ nó, ngay cả khi không nhận thì ít nhất nó cũng biết mẹ nó là ai, trông như thế nào.
Không ngờ rằng, cuối cùng nó lại trở thành như thế này.
Trạm Kình thu hồi tầm mắt, hướng sang và dừng trên người Diệp Tri Thanh, ánh mắt khẽ dao động.
Diệp Tri Thanh nhìn cô gái giống mình y như đúc trên tấm hình, sắc mặt không thay đổi, ngước mắt lên nhìn Trạm Thừa, "Tuy rằng cô với cô gái trên tấm hình này có chút giống nhau, nhưng cô rất xin lỗi, cô không phải cô ấy, cũng không phải mẹ con."
Sắc mặt Trạm Thừa trắng lại nữa, "Mommy, mẹ có phải không thích Thừa Thừa không?"
Diệp Tri Thanh bắt gặp đôi mắt to ngân ngấn nước của bé, "Không! Cô thích con lắm! Mặc dù cô không phải mẹ con nhưng cô rất vui khi làm bạn với con?"
"Làm bạn sao ạ?" Trạm Thừa bình tĩnh nhìn cô.
"Ừ. Con có đồng ý kết bạn với cô không?"
Trạm Thừa nhìn Diệp Tri Thanh, đôi mắt to đen láy đảo vòng, "Cô ơi, cô có bạn trai chưa?"
Diệp Tri Thanh hơi ngây người ra, không nghĩ tới Trạm Thừa sẽ hỏi vấn đề này, đối mặt với đôi mắt to đọng nước, cô nhẹ lắc đầu, "Cô chưa có."
Thấy Diệp Tri Thanh lắc đầu, đôi mắt còn ngập nước của Trạm Thừa bỗng sáng lên, "Vậy cô làm bạn gái của daddy con đi và gả cho daddy con nhé? Daddy của con rất rốt! Cha rất đẹp trai, lại có nhiều tiền, cha là huyền thoại cao to, giàu có, đẹp trai đó!" Bằng cách này, mommy sẽ trở thành mẹ cậu thật rồi!
Diệp Tri Thanh ngốc ra, nhìn chăm chú vào tên tiểu quỷ xảo quyệt trước mặt mình, tự hỏi nhóc con này mới có bốn tuổi thật nhỉ? Bây giờ các nhóc đều khôn thế sao?"
Trạm Kình khẽ nhướng mày, ánh mắt lóe lên tia sáng kì quái nhìn về phía Diệp Tri Thanh.