Quan Quan đến lớp dưới ánh mắt chăm chú của cả Thời Đường lẫn Chúc Chu, trong lớp có chừng mười mấy bạn nhỏ, hầu như đã đến đủ rồi. Mấy ngày nay bé cũng quen dần với hoàn cảnh mới, cũng có một hai người bạn thích chơi cùng bé, nhưng tính bé hơi chậm chạp trong việc mở lòng, với người quen còn được, với người không quen, bé cũng rất bị động, an phận yên tĩnh.
Các thầy cô giáo đều rất chuyên nghiệp, cũng rất có trách nhiệm và tốt bụng, rất biết để ý đến cảm xúc của Quan Quan, nhìn ra bé tương đối yên tĩnh, tĩnh cách bị động, thường chủ động dẫn dắt Quan Quan tham gia hoạt động, vui chơi, cổ vũ bé vui đùa cùng bạn bè. Dưới sự cổ vũ của cô giáo, Quan Quan dần thả lòng, tham gia hoạt động hay vui chơi đều rất vui vẻ.
Trong lớp có một bạn nhỏ tên là Lam Lam, họ Lam rất hiếm thấy, nên biệt danh của bạn ấy cũng là Lam Lam luôn, tính cách tương đối hoạt bát. Bởi vì bé gan lớn, thậm chí còn có chút nghịch ngợm, chuyện phá phách dùa nghịch nào cũng có một chân của bé.
Nhóc thấy bạn mới Quan Quan liền thấy thật mới mẻ, dù sao mười mấy bạn trong lớp này đều biết nhau từ nhỏ đến lúc lên lớp chồi, quá quen rồi. Không nhịn được, nhóc chủ động muốn nói chuyện cùng Quan Quan, chơi cùng bạn, ngủ trưa trên giường nhỏ cũng muốn nằm một chỗ với bạn ấy, ăn cơm cũng phải ngồi cùng một chỗ. Thậm chí khi chơi cầu trượt thì sau lưng Quan Quan mãi mãi là Lam Lam.
Quan Quan yên tĩnh trượt xuống dưới, còn Lam Lam kêu gào trượt xuống.
Ban đầu Quan Quan không thèm đáp lại người bạn này, nhưng bạn ấy không làm ra hành động gì làm Quan Quan chịu thương tổn, cho nên dần dần bé cũng đáp lại Lam Lam.
Giờ cơm trưa, Lam Lam ngồi đối diện với Quan Quan, vừa gặm đùi gà vừa hỏi Quan Quan.
“Vậy bây giờ tớ là bạn tốt của cậu hả?”
Quan Quan thành thật lắc đầu nói: “Bạn tốt của tớ tên Đản Đản.”
Lam Lam lập tức không vui, nhóc nói: “Ở đây không có bạn tốt của cậu, tớ nói đúng rồi, ở đây tớ là bạn tốt của cậu mà!”
Bạn nam ngồi cạnh Lam Lam vô cùng nhiệt tình: “Lam Lam, bạn ấy không làm bạn tốt của cậu thì tớ làm!”
Lam Lam không để ý đến bạn kia, nói xong nhìn Quan Quan.
Quan Quan xúc một thìa cơm cho vào miệng, ăn xong mới trả lời Lam Lam, nói với nhóc: “Bạn tốt dù không ở đây thì vẫn là bạn tốt của tớ.”
Lam Lam lắc đầu một cái, vươn ngón tay ra nói: “Một người có thể có thật nhiều bạn tốt, bạn kia là bạn tốt của cậu, tớ cũng có thể là bạn tốt của cậu.”
Quan Quan mới quen Lam Lam, bé lại chậm chạp giống baba, bạn tốt mình biết chí có Đản Đản, bé và Đản Đản quen nhau được một năm rưỡi, quen Lam Lam chưa tới một tuần, giờ Lam Lam nói họ là bạn tốt, làm gì có chuyện bé tán thành.
Cho nên Quan Quan vẫn nói thẳng: “Tớ không muốn có nhiều bạn tốt như vậy, tớ chỉ muốn một Đản thôi.”
Cô giáo cầm trứng luộc vừa lúc đi qua bên cạnh Quan Quan, nghe thấy chữ “Đản” (trứng) bèn nhét một quả và tay Quan Quan, nói: “Con muốn ăn trứng gà sao? Ầy, của con đây.” Cô giáo phát trứng gà xong, tiếp tục phát cho các bạn đằng sau.
Lam Lam cũng nhận một quả trứng gà, nhưng nhóc sắp bị Quan Quan chọc cho tức chết rồi, vứt luôn quả trứng lên bàn, sau đó trứng gà thuận thế lăn xuống đất.
Quan Quan uống miếng canh, nói với Lam Lam: “Cô giáo nói không được ném đồ lung tung, cậu đi nhặt lên đi.”
Lam Lam còn đang giận dỗi, cứng đầu nói: “Tớ không nhặt.” Nói xong còn khoanh tay quay sang chỗ khác.
Quan Quan ngồi bên bàn hăng say đập trứng gà, chậm rãi lột vỏ, nói: “Bạn tốt của tớ không thể ném đồ linh tinh, ném đồ là không ngoan chút nào, tớ không thích.” Âm thanh bi bô non nớt lại nói lời nghiêm trang như vậy, trong mắt cô giáo thì đáng yêu chết đi được.
Cô giáo tới xem tình huống giữa Quan Quan và Lam Lam, nhưng cũng không nhúng tay vào. Chuyện của các bạn nhỏ, các bé có thể tự giải quyết, nếu cô giáo tùy tiện nhúng tay vào thì sẽ quá mạnh tay, cũng ảnh hưởng đến sự tương tác giữa các bé.
Lam Lam buông cánh tay xuống, nhìn Quan Quan nói: “Vậy tớ nhặt lên thì chính là bạn tốt của cậu sao?”
“Tớ không làm bạn với những bạn hư.”
Lam Lam lập tức kiêu ngạo nói: “Tớ cực kỳ ngoan!”
Cô giáo phát xong trứng gà quay lại, nghe Lam Lam nói thế, trêu nhóc: “Lớp chúng ta chỉ có con là nghịch nhất, ngoan chỗ nào hả! Nhóc khỉ nghịch ngợm này!”
Cô giáo nói xong, các bạn xung quanh phá lên cười sung sướng, Quan Quan cũng không nhịn được nhếch khóe miệng lên.
“Khỉ nghịch ngợm!” Bạn nam ngồi cạnh Lam Lam cũng reo lên.
“Trước đây tớ không ngoan, nhưng giờ sẽ ngoan mà!” Lam Lam cây ngay không sợ chết đứng, nói xong còn che đầu không cho cô giáo xoa, sau đó nhóc đứng lên đi nhặt trứng gà, học theo Quan Quan cẩn thận đập đầu quả trứng, bắt đầu lột vỏ, cười híp cả mắt, trông đến là vui.
Tuy Quan Quan chưa nói thẳng ‘cậu là bạn tốt của tớ’, nhưng nói cũng nói thế rồi, không phải ý là chỉ cần nhóc ngoan thì có thể làm bạn tốt sao?
Vậy nhóc chính là bạn tốt của Quan Quan rồi!
Lúc này đây Lam Lam nghĩ thông thấy mình như đang đứng trên cao vậy.
Trẻ con biến đổi thần kỳ như vậy đó, có thể vì một câu nói của đồng bạn mà thay da đổi thịt.
Trước đây là một nhóc con chuyên gây rối, thích kéo bím tóc của bạn gái, kéo cổ áo của bạn khác, cướp bóng của người ta…
Giờ có bạn học mới, muốn thành bạn tốt của người ta mà không kéo bím tóc, không kéo quần áo, không cướp dồ chơi của bạn khác, biết phải xếp hàng, cũng không lấy đồ dùng dạy học của cô giáo chạy quanh phòng nữa.
Vốn cô giáo cho rằng nhóc con này cũng chẳng nhiệt tình được bao lâu, có khi một hai ngày nữa lại về nguyên trạng, nhưng không ngờ nhóc vẫn kiên trì được đến giờ. Qua một tuần vẫn ngoan ngoãn, khi tham gia hoạt động cũng nghiêm túc trả lời câu hỏi tương tác với cô giáo.
Cha mẹ Lam Lam bận công việc, bình thường đều là bảo mấu trong nhà hoặc bà nội đến đón nhóc tan học.
Mỗi lần bà nội tới đón Lam Lam, đều có thể thấy Lam Lam đang bày trò nghịch ngợm, bà vẫn luôn phát sầu, chỉ lo nhãi con này lớn thêm chút nữa thì gia đình cũng không quản được, sau đó chẳng phải sẽ rất phiền sao.
Không ngờ bà di du lịch về, tới đón cháu trai cưng lại thấy bảo bối nhà mình khác trước, cô giáo còn kể biểu hiện gần đây của nhóc, nói nhóc ngoan ngoãn nghe lời ra sao, không quấy rối không bắt nạt các bạn, còn giúp cô giáo dọn đồ chơi. Bà nội Lam Lam nghe mà tưởng con nhà khác.
“Đây là đang nói Lam Lam hả?” Bà nội Lam Lam không thể tin được.
Cô giáo cười nói: “Đúng ạ, đây đều là nhờ Quan Quan mới vào lớp chúng ta làm một tấm gương tốt, sau khi bé làm bạn với Quan Quan thì ngoan hơn nhiều.”
Bà nội Lam Lam cầm tay cô giáo, cười hiền từ nói: “Cũng nhờ có các thầy cô giáo chăm nom dạy dỗ, không thì sao nhóc con này trở nên nghe lời thế được.” Với tính tình cháu nội mình, người nhà như bà đương nhiên là rõ nhất, cũng rất mừn vì sự thay đổi của cháu trai.
Khi hai người đang nói chuyện, lớp phó dắt Lam Lam đang nhảy nhót đi ra.
Lam Lam nhìn thấy bà nội đi du lịch đã về, lao ra ngoài, ôm lấy chân bà nội nói: “Bà nội về rồi, Lam Lam rất nhớ bà nội!”
Bà nội Lam Lam cũng vui vẻ, bế Lam Lam lên: “Bà cũng nhớ Lam Lam của bà, tạm biệt cô giáo đi, chúng ta về nhà thôi.”
Sau khi Lam Lam về với bà nội, Chúc Chu cũng tới đón Quan Quan.
Từ khi chuyển tới đây, Chúc Chu không cần gửi Quan Quan ở lại muộn nữa, mỗi ngày đúng giờ tới đón bé về, sau đó khi anh làm bữa tối thì Quan Quan có thể ở trong nhà mình tự chơi, cũng có thể sang tìm anh, tự do hơn ở lại vườn trẻ nhều!
Càng ngày Quan Quan càng vui vẻ, ở vườn trẻ sao có thể vui bằng ở cùng baba chứ?
Trên đường về nhà, Lam Lam kể cho bà nội nghe rất nhiều chuyện về bạn tốt Quan Quan.
“Bạn ấy là bạn siêu siêu thân của con!”
“Vậy thứ sáu này tổ chức sinh nhật cho con có phải con cũng nên mời bạn tốt của con tới không?”
Lam Lam nói một cách đương nhiên: “Dĩ nhiên rồi, bạn tốt của con nhất định phải tới!”
“Được, Lam Lam nhà ta muốn mời ai thì mời người đó, không bằng mời cả lớp con đến đi, như vậy càng náo nhiệt, còn có các thầy cô giáo nữa.”
“Được ạ.”
Hôm sau đến vườn trẻ, Lam Lam liền nói với Quan Quan chuyện thứ sáu sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, cũng mời bé tới.
Quan Quan nghĩ thứ sáu baba cũng phải đi làm, nhất định không đi được, bèn lắc đầu với nhóc: “Tớ không đi được, tối thứ sáu baba phải đi làm.”
“Vậy cậu có thể để mẹ cậu đưa tới mà!”
Quan Quan nói: “Tớ chỉ có baba, không có mama.”
Lam Lam cũng không lấy làm lạ, đáp: “A, vậy nhà cậu là gia đình đơn thân nha, hôm đó tớ cũng mời cả cô giáo nữa, có thể để cô giáo dẫn cậu đi! Đến lúc sắp kết thúc thì để baba cậu tới đón là được, còn chúng mình đều ở đó nha.”
Quan Quan suy nghĩ một chút, có vẻ rất được.
Lam Lam thấy Quan Quan không nói gì, còn do dự, kéo tay bé nói: “Cậu nhất định phải tới đó, trong nhà có nhiều cái chơi lắm, có cầu trượt, nhà hơi, còn có người chuyên thổi bóng nữa, chơi siêu siêu vui, tớ muốn chơi cùng cậu cơ!”
Quan Quan nói: “Đợi tớ hỏi baba rồi nói, baba bảo được thì tớ sẽ đi.”
“Ừm ừm!”
Tối đó Chúc Chu tới đón Quan Quan, Quan Quan nói chuyện Lam Lam tổ chức sinh nhật cho anh nghe, ban đầu Chúc Chu nói mình còn phải đi làm, không đưa bé đi được, nhưng sẽ cùng Quan Quan chuẩn bị một phần quà sinh nhật cho bạn của bé.
Sau Chúc Chu lại nghe Quan Quan nói: “Lam Lam cũng mời cả cô giáo nữa, nếu cô giáo đi thì con đi cùng cô được không ạ? Bạn ấy muốn chơi cùng con.”
Chúc Chu nghe vậy nói: “Cô giáo cũng đi à? Nếu như cô giáo cũng đi thì ba có thể nhờ cô dẫn con qua, trông con, như vậy ba sẽ yên tâm, chờ tiệc tan thì ba lại đến đón con là được.”
Quan Quan ôm cổ Chúc Chu nói: “Cảm ơn baba!”
“Đến lúc tổ chức sinh nhật cho con baba cũng mời mọi người qua nhà chúng ta chơi, tổ chức tiệc cho con, có được không?”
“Được ạ!”
Chúc Chu chưa từng tổ chức tiệc cho Quan Quan, sinh nhật của Quan Quan rơi vào tháng 6, mỗi lần tổ chức sinh nhật anh sẽ xin nghỉ phép một ngày cho Quan Quan, dẫn bé ra ngoài chơi một ngày. Nếu như anh bận thì sẽ mua bánh ngọt cùng hoa quả và đồ ăn vặt đem đến vườn trẻ, để Quan Quan tổ chức sinh nhật ở vườn trẻ với các bạn.
Hôm nay nói chuyện Lam Lam tổ chức tiệc anh mới nhớ ra. Chúc Chu nghĩ nhà mới rất rộng, dù là mở tiệc đứng hay liên hoan đều rất tiện, hơn nữa cũng gần vườn trẻ, cô giáo và các bạn qua đây cũng dễ.
“Được rồi, đợi chút baba hết bận sẽ cùng con lên mạng tìm một phần quà tặng bạn.”