Đại Bảo Bối

Chương 52



Thời Đường đi đón Quan Quan, con vừa được đón đi, điện thoại của người giám hộ Chúc Chu cũng nhận được tin nhắn thông báo, báo con của ngài đã rời vườn trẻ, người đưa đón là ai, thời gian rõ ràng, cùng lúc đó Chúc Chu cũng kiểm tra video giám sát gara trong nhà Thời Đường, chỗ đỗ xe cố định, có thể quan sát nó từ màn hình video ngoài huyền quan, rất tiện, tình hình trong thang máy cũng xem được.

Chính bởi vì việc giám sát rất toàn diện, khi Thời Đường ngỏ ý giúp đỡ anh, Chúc Chu quyết định thử một lần, vì điều này rất có lợi cho anh và Quan Quan. 

Lúc trước anh không muốn để con có cơ hội ở một mình với những người khác, thế nhưng nhờ video giám sát lúc nào cũng có thể xem, anh đã thấy yên tâm hơn. Tuy không ở bên người Quan Quan, nhưng thỉnh thoảng anh sẽ xem Thời Đường đưa đón con mình đến đâu rồi, sau đó tiếp tục vùi đầu vào nấu cơm, hai việc đều không bị chậm trễ.

Trước khi Quan Quan đi học lớp năng khiếu, Chúc Chu đã dùng màn hình giám sát để xem Thời Đường hay chưa, sau đó căn cứ vào thời gian đỗ xe để quyết định thời gian bắt đầu xào món chay, xe xuất hiện ở gara thì bắt đầu xào, chưa thấy thì đợi thêm chút nữa, đồ chay thì không cần gấp, xào một lúc là chính.

Hôm nay anh đã xào xong hai món mặn, nhìn thời gian rồi đi xem video giám sát thì thấy trong thang máy là một lớn một nhỏ, người lớn thì trầm mặc không nói gì cũng không động, người nhỏ lại vô cùng phấn khởi, thỉnh thoảng còn giơ tay, ngửa mặt nói chuyện với người lớn, cười đến là xán lạn.

Chúc Chu vừa nhìn thấy nụ cười của con trai thì cũng không kiềm được nụ cười, lập tức quay về bếp xào rau, tiện tay rót cho Quan Quan cốc nước, chờ bé về uống.

Nói tóm lại, ngày đầu tiên tiến hành, ba người trong cuộc đều rất vui vẻ. Thời Đường không thấy trẻ con rời khỏi cha thì sẽ mất khống chế, Chúc Chu thấy Thời Đường vẫn trước sau như một, không thấy Quan Quan phiền, bản thân anh lại thấy một lớn một nhỏ ở chung rất hài hòa, lo lắng gây phiền cho người khác dần dần vơi đi, yên lòng hơn chút.

Khi cùng ăn bữa tối, Quan Quan đợi Chúc Chu dọn dẹp xong rồi về nhà.

Chúc Chu không quan trọng chuyện lớn hay nhỏ, hỏi một lượt từ lớp năng khiếu đến về nhà, thấy bé vui vẻ, không có gì kinh hoảng khi anh không đi đón bé, tâm lý anh được an ủi rất nhiều.

“Con thích là ba vui rồi, chỉ sợ con không thích, ba cũng không vui nổi.”

Quan Quan ôm cổ Chúc Chu nói: “Con không hề không vui, baba phải vui vẻ.”

Chúc Chu hôn Quan Quan một cái: “Con vui vẻ thì baba cũng vui vẻ! Nói chung, bảo bối bé bỏng của ba không phải sợ, baba sẽ mãi ở bên con, con có chuyện gì cũng có thể nói với ba. Chúng ta là người một nhà, cho nên ba hi vọng dù bảo bối gặp chuyện vui hay không vui đều có thể nói với ba.”

Tuy bé con vẫn còn mơ hồ với khái niệm “người nhà” này nhưng bé hiểu rõ, người nhà là chỉ quan hệ giống bé và baba, như vậy chính là người một nhà. Những gia đình khác thì có ba, mẹ, chị gái, em trai vân vân cũng là người nhà, nhiều hơn thì bé nghĩ không ra.

“Vâng ạ.” Quan Quan nghe vậy, tựa vào ngực Chúc Chu.

“Được rồi, buổi nói chuyện hôm nay kết thúc, đi tắm thôi?”

“Có thể không gội đầu không ạ?”

“Lần này baba đảm bảo nhất định sẽ không cọ vào mắt của con đâu, tin tưởng ba! Cho baba một cơ hội!” Chúc Chu bày ra vẻ mặt hối lỗi với Quan Quan, lần trước anh gội đầu cho Quan Quan đã bất cẩn để dầu gội chảy vào mắt bé.

Quan Quan nửa tin nửa ngờ: “Thật không ạ!”

“Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ! Trưởng quan!” Chúc Chu đưa tay lên chào kiểu quân đội, chọc cho Quan Quan cười khanh khách.

Khi Chúc Chu đang tắm cho Quan Quan, Lam Lam đang được ba mẹ ôm lên xe, tới nhà dì.

Dì của Lam Lam sống ở một khu khác, cũng là một tiểu khu cao cấp, nhưng kém hơn nhà Lam Lam nhiều, vườn trẻ cũng không phải miễn phí cho các hộ gia đình, là trường mẫu giáo bên ngoài thuê.

20 phút sau, Lam Lam đến nhà dì Lưu Hiểu Nguyệt.

Người làm ăn đều không nói chuyện trực tiếp, ba của Lam Lam khách sáo vài câu với anh rể trước rồi mới nói đến chuyện của Lưu Hiểu Nguyệt và cháu trai, lời lẽ rất uyển chuyển.

Lưu Hiểu Nguyệt nghe xong đáp: “Đúng rồi, có qua, Đại Bảo có cầm theo một món đồ chơi nhỏ về. Làm sao vậy?” Ngữ khí câu cuối mềm nhẹ, hỏi Lam Lam còn đang rơm rớm nước mắt.

Lam Lam còn là trẻ con, nói năng thẳng thừng, không có khách sáo như người lớn.

“Anh ấy lấy quà bạn học tặng con, là một cái hộp nhạc hoàng tử bé.” Nói tới đây còn đau lòng sụt sùi một chút.

Chồng của Lưu Hiểu Nguyệt thấy thật mất mặt, lập tức vỗ lên vai con trai một cái, nói: “Nhanh đi lấy ra đây, đồ của em thì không được đụng loạn. Con làm anh thì phải ra dáng anh trai chứ.”

Nhóc mập luôn sợ ba, tuy mẹ chiều nó, nhưng chuyện trong nhà vẫn do ba làm chủ.

Cũng không có rắc rối gì, nhóc mập cầm hộp nhạc về thì ném một góc, nó cầm về nhà thấy mới mẻ một lúc chứ lại ném sang một bên.

Lam Lam lấy được đồ xong thì muốn về nhà, gia đình Lưu Hiểu Nguyệt muốn giữ nhà nhóc lại, cùng ăn tối hay gì đó, Lam Lam không chịu, nhất định muốn về nhà.

Tình cảm giữa Lưu Hiểu Nguyệt và Lưu Hiểu Tuyết không tệ, hai người hàn huyên vài câu, cũng không có gì ngăn cách.

Lưu Hiểu Nguyệt tiễn nhà em gái xong, vừa quay vào nhà đã thấy chồng đang đánh mông con trai.

Con trai kêu oa một tiếng, bắt đầu gào khóc thảm thiết, trong đó còn lẫn mấy câu “Mẹ cứu con”.

Lưu Hiểu Nguyệt lập tức đi qua cản không cho chồng đánh nữa, đồng thời kéo con trai ra che sau lưng, nói: “Con còn nhỏ, anh đánh nó làm gì. Đồ nhà em gái nhiều, cũng không thiếu một hai món này, cái này vừa hay là món đồ Lam Lam thích thôi. Anh phải làm đến mức này sao?”

Chồng Lưu Hiểu Nguyệt cười châm chọc: “Em không ngại mất mặt nhưng anh ngại. Anh còn tưởng là người ta quý nên cho, ai ngờ là con mình thừa dịp người ta không có nhà thó về. Mẹ con hai người thật biết giữ mặt mũi cho tôi!” Nói đoạn lẻn ra sau lưng Lưu Hiểu Nguyệt, tiếp tục đè con trai ra ghế salon đánh, đồng thời cũng dạy nó lần sau không được lấy đồ của người khác, như thế không lễ phép, nếu còn lấy sẽ bị đuổi ra ngoài đi ăn xin, đừng hòng về nhà nữa.

Trận đòn này có thể khiến nhóc mập ghi tạc vào trí nhớ, nhớ cái mông bị đau phải nằm úp sấp trên giường một ngày, còn phải xin nghỉ học ở nhà nữa.

Sau khi Lam Lam cùng ba mẹ về đến nhà, Quan Quan và Chúc Chu đã ngủ rồi, cũng không biết chuyện nhỏ này.

Phải đến thứ hai đi học, Lam Lam chủ động kể thì Quan Quan mới biết.

Lam Lam hầm hừ: “Hộp nhạc cậu tặng tớ bị anh họ tớ lấy đi! May mà ba mẹ tớ đưa tớ đến nhà dì lấy về, nếu không tớ cũng không còn nữa!”

Quan Quan: “Anh họ của cậu không tốt, làm như vậy là không đúng.”

Lam Lam gật đầu nói: “Anh không tốt!”

Bạn học bên cạnh nghe được, chen miệng vào: “Siêu không tốt, không thể tùy tiện lấy đồ của người khác! Quà tớ tặng anh ấy không lấy đi chứ?”

Lam Lam nói: “Không lấy.”

“Há, vậy tớ an tâm rồi.” Bạn học gật đầu đứng dậy di rót nước uống.

Quan Quan an ủi Lam Lam vài câu, hai người nói chuyện không thôi.

Lam Lam hỏi Quan Quan: “Hôm nay chúng ta cũng cùng đi hoạt động ngoại ngữ sao?’

Quan Quan gật đầu đáp: “Đúng thế, sau này ngày nào cũng học.”

“Hoạt động ngoại ngữ chơi vui đúng không?” Lam Lam cười hỏi.

Quan Quan nói: “Vui, nhưng tớ thích lớp vẽ, không đúng… cả hai lớp tớ đều thích.”

“Tớ cũng thích cờ vua. Đúng rồi, người đón cậu hôm qua là ai vậy?” Lam Lam gặp baba của Quan Quan rồi cho nên biết người hôm qua không phải ba của Quan Quan.

Quan Quan nói: “Là chú.”

Lam Lam ồ một tiếng: “Tớ cũng có chú, chú tớ đang học đại học bên Mỹ đây! Mẹ tớ nói sau này tớ cũng phải lên đại học.”

Quan Quan không biết đại học là cái gì, chỉ biết tiểu học thôi, tự nghĩ có khi đại học là nơi phải đến sau khi học xong tiểu học nhỉ.

Hôm nay Thời Đường về tương đối sớm, vì đang cuối năm, tổng kết quý, chuyện phải bận khá ít, nên các vụ đàm phán và các hạng mục tháng 12 đã xong hết rồi. Tháng 12 ngoài là quý tổng kết ra còn là quý chuẩn bị, một vài hạng mục có thể được bắt đầu tiến hành, mà khi đưa vào tiến hành cần có thời gian quá độ, vừa vặn sang năm mới sẽ là thời điểm bận rộn thực sự.

Về sớm cũng là sớm nửa giờ, Thời Đường lái xe về nhà trước, tắm rửa thay quần áo, có thể chậm rãi đến vườn trẻ đón Quan Quan về.

Khi Thời Đường đi đón con, Chúc Chu đã xào xong hai món chay.

Mấy phút sau, ra xem video giám sát, thấy đại bảo bối nhà mình đang nắm tay Thời Đường, lần này bé không khua tay múa chân, chỉ cười quơ quơ một tay nói gì đó, hình ảnh rất ấm áp.

Bỗng Chúc Chu thấy một lớn một nhỏ ở chung thật hợp.

Trong thang máy, Quan Quan đang dùng những từ đơn và câu mình mới học hôm nay để nói chuyện với Thời Đường.

Thỉnh thoảng Thời Đường sẽ đáp lại bằng tiếng Anh, dùng từ tương đối đơn giản, thế mà Quan Quan nửa hiểu nửa đoán, đáp lại lời Thời Đường, giống như hoạt động giải đố vậy, thấy vui vẻ khi đoán được đáp án.

Thời Đường cũng không ngờ Quan Quan nho nhỏ như vậy nhưng khẩu ngữ lại không có lỗi gì về phát âm hay giọng địa phương, đối thoại đơn giản với hắn cũng không tệ, khá là bất ngờ.

Điều này làm cho Thời Đường nghĩ tới khi mình còn đi học, chương trình nào cũng học tốt, đặc biệt là hắn hứng thú với chương trình học cao hơn. Thầy cô giáo không chỉ một lần lấy hắn làm tấm gương học tập của lớp, có gì không hiểu cũng có thể hỏi hắn.

Lúc ấy hắn lên tiểu học, không được nhìn thấy cha mẹ thường xuyên, mà một khi được nhìn thấy cha mẹ, như là hy vọng nhận được sự chú ý, hỏi bọn họ có nhìn thấy phiếu điểm của hắn gửi về điện thoại không.

Phiếu điểm là thành tích mỗi lần thi cuối kỳ và thi tháng, hắn có rất nhiều môn đạt điểm tối đa. Bạn cùng bàn của hắn nói: nếu cậu ta có thành tích như hắn thì ba mẹ cậu ta sẽ vui muốn chết mất, nhất định sẽ mua cho cậu ta thật nhiều đồ chơi, đưa cậu ta đi du lịch, đi chơi.

Thế nhưng hắn hỏi xong, cha mẹ đều qua loa nghía một cái, thực ra cũng như không xem.

Họ giống như người của hai thế giới, rõ ràng là máu mủ mà lại như người xa lạ.

Hồi còn đi vườn trẻ còn đỡ, ông bà nội chăm hắn, cũng không đến nỗi không có người yêu thương. Nhưng thân thể ông bà càng ngày càng kém, sau đó hắn bị gửi đến trường nội trú, bởi vì từ nhỏ đã không hợp với anh em, tất nhiên sẽ đưa kẻ “ngoài cuộc” là hắn đi.

“Chú ơi, về đến nhà rồi! Ăn cơm thôi!”

Ngay khi Thời Đường đang chìm vào hồi ức u ám, một giọng nói lanh lảnh kéo suy nghĩ của hắn trở về từ ngõ cụt, hắn cụp mắt nhìn sang, nhìn thấy một nụ cười như thiên sứ, sau đó nhìn ra ngoài thang máy, cửa nhà đã được mở ra, một người đàn ông đeo tạp dề bưng đồ ăn, đứng lại trước bàn ăn nhìn họ từ xa.

“Nhanh đi rửa tay đi! Có thể ăn cơm rồi!”

Thời Đường chợt thấy hoảng hốt, hoảng hốt cho rằng hắn đang dắt tay con trai mình, người đang làm cơm kia là người yêu của hắn.

Bọn họ là người một nhà chung sống đã lâu.

Cũng ngay lúc ấy, Thời Đường mới nghiêm túc quan sát người tên Chúc Chu này.