Đại Bảo Bối

Chương 91



Chúc Chu sửng sốt rồi bật cười, anh cho rằng Thời Đường đang nói đùa, bèn hùa theo: “Tôi thấy được đấy, đã diễn thì phải diễn đến cùng thì mới là diễn viên tốt.”

Chuyện như vậy, tình cảnh như thế, cũng không có ai xem là thật.

Thời Đường thấy Chúc Chu bật cười thì biết anh không xem lời hắn là thật, nhưng hắn vẫn mừng vì Chúc Chu không tưởng thật, nếu không sẽ dọa người ta mất.

Chính hắn nói xong còn giật thót, quả nhiên rượu vào thì lời ra, dám nói chuyện như thế với người mình thích.

Hóa ra khi yêu thích một người thì sẽ không nhịn được mà tưởng tượng về tương lai, về chuyện con cái, chuyện phòng ốc khi về một nhà, giống như không thể đợi được fud chỉ một chút, thậm chí muốn tham dự vào, hoặc khiến anh tham dự vào.

Từ trước đến nay Thời Đường chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy.

Bởi vì Thời Đường đã uống rượu, ô tô tự bật chế độ lái tự động, đồng thời còn đo nồng độ cồn của hắn, tuy không cao nhưng xuất phát từ khía cạnh an toàn, xe tự mình khóa chế độ lái thủ công, nói cách khác thì bây giờ đang có AI thao tác trong xe, hắn có muốn đổi thành lái thủ công cũng không được, chỉ được phép chọn đích đến.

Sau đó hai người cũng không nói lời nào nữa, dựa lưng ra ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Vào gara, hệ thống AI nhắc nhở, Thời Đường và Chúc Chu đồng thời mở cửa xuống xe. Thời Đường xuống xe hơn còn tiện tay mở cửa xe sau cho Chúc Chu, Chúc Chu nói cảm ơn, khom lưng bế Quan Quan còn đang ngái ngủ ở trong ra, bên ngoài âu phục của Quan Quan còn mặc thêm một cái áo khoác bởi buổi tối hơi lạnh, người lớn thì không sao chứ trẻ con phải mặc ấm hơn chút.

Chúc Chu bế Quan Quan vào thang máy cùng Thời Đường, cảm nhận được trọng lượng trong tay, không nhịn được phải than một tiếng thật ngọt ngào.

“Nhóc con này càng ngày càng nặng.” Ngoài miệng thì oán giận mà nhìn hành động thì thấy Chúc Chu vẫn ôm con dễ như ăn cháo.

Thời Đường nhìn Quan Quan ngủ đến đỏ cả mặt trong lồng ngực Chúc Chu, tiếp lời: “Chắc chắn là cao lên rồi.” lúc nói còn không nhịn được mà bóp bóp tay nhỏ buông bên người của Quan Quan.

Chúc Chu nói: “Đúng thế, hôm qua đo chiều cao cho bé, thế mà lại cao thêm 2cm, bé lớn nhanh, cảm giác vóc dáng sau này sẽ cao hơn cả tôi ấy.” Chúc Chu 1m78, anh nghi sau này Quan Quan có thể vượt qua 1m80.

Thời Đường cao 1m83 không nhịn được khóe miệng đang nhếch lên, nói: “Sau này chắc chắn bé sẽ cao hơn anh, tôi thấy tay chân bé đều rất dài.”

“Nhưng cao lên cũng khó chịu, có lúc nửa đêm bé bị đau đến không ngủ được.”

“Phải bổ sung canxi.” Thời Đường chưa từng nuôi trẻ con bao giờ nhưng cũng biết trẻ con cần bổ sung canxi.

Chúc Chu gật đầu: “Cái đó là chắc chắn phải chuẩn bị rồi, bổ sung đúng lúc, bác sĩ cũng bảo phải uống thêm mấy viên canxi.”

Dưới sự tiếp lời của Thời Đường, thế mà Chúc Chu lại liên miên cằn nhằn không ít chuyện đến quá trình trưởng thành của Quan Quan, có một cuộc trao đổi nho nhỏ cùng Thời Đường, điều này làm Thời Đường thấy rất thỏa mãn.

Ra khỏi thang máy, suýt nữa Thời Đường đã theo Chúc Chu di vào nhà anh, lúc này Chúc Chu quay đầu lại nhìn hắn, Thời Đường lập tức tỉnh táo lại, trước khi quay người còn nói: “Tôi về đây, hai người nghỉ sớm nhé, hôm nay cảm ơn anh.”

Chúc Chu cười nói: “Chuyện nhỏ thôi, có thể giúp được cậu, ba con tôi cũng vui lắm, dù sao bình thường cậu cũng giúp chúng tôi rất nhiều.”

Thấy Chúc Chu khách khí như vậy, Thời Đường về nhà một mình lại thấy ủ rũ một cách khó hiểu.

Hắn vào bếp lấy cốc, rót cho mình cốc nước, mở đèn phòng khách, tháo nơ đứng trước cửa sổ sát đất nhìn ánh đèn nhà nhà ở bên ngoài.

Giờ này chỉ cần mở rèm ra là có thể nhìn thấy cảnh người một nhà vui vẻ hòa thuận nói chuyện, xem TV, tuy không nghe được âm thanh nhưng chỉ nhìn hình ảnh đã biết, bầu không khí hòa hợp vui vẻ, cả nhà vừa nói vừa cười.

Thời khắc này, Thời Đường bỗng nhiên muốn ngã bệnh thêm một lần nữa.

Biết rõ như vậy rất ấu trĩ, hơn nữa còn vô trách nhiệm, như Thời Đường vẫn nảy ra ý nghĩ như vậy.

Chỉ có hắn biết tại sao lại muốn phát sốt, bị cảm đến mơ màng thêm lần nữa.

Chúc Chu về nhà tắm qua cho Quan Quan, đánh răng rửa mặt cho bé ngay cả khi bé còn đang rầm rì phản đối, bấy giờ mới lau khô người và mặc áo ngủ cho con, ròi mới nhét bé vào chăn, mà chính anh cũng có thể thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn, tay ôm ngực. 

Chúc Chu không nói cho Thời Đường biết, rằng hắn mặc đồ âu so với vẻ thiếu gia nhà giàu của anh thì giống minh tinh điện ảnh hơn, chính là loại khí chất xuất chúng kia, đẹp trai điên đảo.

Đẹp đến nỗi anh không dám đề cập đến, sợ mình không nhịn được lại bắt đầu tâng bốc không ngừng, may mà anh nhịn được, nếu không thì không được nghiêm chỉnh lắm, sẽ lộ vẻ xốc nổi.

Đã đẹp trai còn tốt bụng như vậy, Chúc Chu biết rõ, đến lúc đó, nếu như Thời Đường muốn gia hạn hợp đồng, anh vẫn có thể từ chối… Khụ, thật sự từ chối được sao?

Chúc Chu chưa từng nghĩ mình sẽ bị ông chủ của mình hấp dẫn.

Chúc Chu nhìn nước trong bồn tắm, lẩm bẩm một câu.

“Mình xong đời rồi, có vẻ mình thực sự hơi thích người này, làm sao đây.” Giọng điệu khổ não, nói xong Chúc Chu lại lầm bầm một câu: “Nhưng còn may, trước mắt còn khống chế được, hẳn sẽ không thành si hán quái dị quấy rầy người ta đâu. Chu Chu ơi! Mày kiên trì được mà! Không được để sắc đẹp làm mờ mắt! Chuyên tâm làm việc, chuyên tâm kiếm tiền không tốt sao! Phải có tác phong nghiệp vụ! Giữ vững lòng mình, mày làm được!”

Ngày 10 tháng 5, Thời Đường phải đi công tác, đi Nhật Bản và Thái Lan, còn cả Hàn Quốc, khoảng nửa tháng mới về.

Hành trình đã được sắp xếp xong, Thời Đường cũng đã báo cho Chúc Chu, Chúc Chu tính toán một chút, có vẻ là về nước vào mấy ngày loanh quanh ngày sinh nhật.

Sau khi Thời Đường đi công tác, coi như là Chúc Chu được nghỉ phép. Lúc trước Thời Đường còn cẩn thận quy định rạch ròi, sau này những ngày không phải làm việc Chúc Chu sẽ phải bù bằng thời gian cá nhân, bây giờ thì hoàn toàn không đề cập đến chuyện đó nữa, từ ông chủ khát máu biến thành ông chủ dịu dàng.

Còn Chúc Chu với trái tim rộng lớn đã sớm quên Thời Đường khát máu thuở ban đầu rồi, có thể do có một lăng kính nào đó, bây giờ anh chỉ thấy Thời Đường không tỳ vết, là một ông chủ vô cùng hoàn mỹ, bởi vậy vừa hay nhân dịp Thời Đường đi công tác, anh sẽ chuẩn bị sinh nhật cho hắn.

Anh không biết khi Thời Đường về nước có thể đi tổ chức sinh nhật với ạn bè không, nhưng khi trang trí nhà cửa, anh vẫn quyết định được món quà.

Trước đó anh đã bàn với Quan Quan rồi, quà của Quan Quan là một bức tranh, còn của anh là một sản phẩm bằng gốm sứ, anh định làm cho Thời Đường một cái cốc.

Tuy không đáng tiền nhưng cũng là tấm lòng của bọn họ.

Vốn chỉ định làm một cái cho Thời Đường  thôi, thế như khi Chúc Chu đưa Quan Quan đến cửa hàng làm gốm, Quan Quan ngồi nhìn anh làm hồi lâu rồi lại hứng chí nói muốn tự làm một cái, đương nhiên là Chúc Chu sẽ không từ chối. Kết quả chính là không chỉ chuẩn bị quà cho Thời Đường mà hai ba con mỗi người cũng làm luôn một cái cốc, ba người ba màu, hình dáng từa tựa, hoa văn khác nhau. 

Cả một buổi chiều học nặn, ở giữa còn có giáo viên chỉ đạo nhiều lần, còn giúp Quan Quan làm phôi, sau đó là tô màu và thêm hoa văn, tạo hình. Bởi vì là sản phẩm thủ công nên sau đó còn phải đem đi nung, không thể xong ngay được, khoảng ba ngày nữa mới quay lại lấy.

Hai ba con làm xong thì dắt tay nhau ra ga tàu điện, Quan Quan ngước đầu hỏi Chúc Chu: “Baba, chú sẽ thích quà sinh nhật chúng ta chuẩn bị chứ?”

Chúc Chu đáp: “Chú sẽ thích chứ, tuy quà của chúng ta không phải là món đắt nhất trong những món quà mà chú ấy nhận được, nhưng nó là một phần tấm lòng của chúng ta, mang theo lời chúc phúc của chúng ta! Hy vọng chú phát tài!”

Đây là một lời chút vô cùng giản dị đó nha.

Tuy nhiên Quan Quan lại không hiểu, hỏi một câu.

“Ba ơi, phát tài là gì ạ?”

Chúc Chu bóp bóp khuôn mặt nhỏ bé của Quan Quan, đáp: “Phát tài nghĩa là kiếm được rất nhiều tiền, chính là nhiều tiền đó! Có tiền thì có thể làm được nhiều chuyện mình muốn hơn.”

Quan Quan đưa tay muốn Chúc Chu bế, sau khi được Chúc Chu bế lên, Quan Quan hồn nhiên nói: “Vậy Quan Quan cũng muốn phát tài!”

“Được, đợi đến khi Quan Quan lớn lên, đọc nhiều sách, có năng lực giống chú thì nhất định cũng sẽ phát tài, lúc đó đưa baba đi du lịch vòng quanh thế giới nhé, có được không?”

“Vâng ạ!” tuy Quan Quan còn chưa biết ‘du lịch vòng quanh thế giới’ nghĩa là gì, nhưng khi baba hỏi có được không thì nhất định bé sẽ đáp là được.

Ngày 24 tháng 5, Chúc Chu cố ý nhắn tin hỏi Thời Đường bao giờ về, không đề cập đến chuyện tổ chức sinh nhật, anh chỉ muốn biết rõ lịch trình mới nhất của hắn để chuẩn bị bánh ngọt và cơm canh thật kỹ, còn phải trang trí nhà cửa nữa.

Anh mua bóng bay cùng đủ loại đồ trang trí trên mạng để trang trí thật đẹp cho ra dáng tiệc sinh nhật, hôm qua anh đã bơm bóng rồi, một buổi tối là xong.

Thời Đường không nghĩ nhiều, với chuyện Chúc Chu hỏi bao giờ hắn về ấy, cái cảm giác được mong nhớ này cũng không tệ lắm, hắn nói thật với Chúc Chu: “27 về.”

Chúc Chu nhìn tin nhắn mà sững sờ, thấy mất mát một cách khó giải thích, trả lời: “Muộn vậy à, không thể về sớm hơn sao?”

Bình thường Chúc Chu sẽ không bao giờ nói câu này, Thời Đường lại thấy rất hời, vốn đang rất bận nhưng lại buông con chuột trong tay ra, dùng cả hai tay để soạn tin nhắn.

“Anh muốn tôi về sớm?”

Tất nhiên là Chúc Chu không thể nói muốn được, dù sao người ta đang đi công tác.

“Không, cậu bận thì cứ bận đi, chẳng qua là tôi thấy cậu đi đã lâu rồi, ở nhà nhàn rỗi đến điên, đã quen đến giờ thì sang nhà cậu nấu cơm rồi, dạo này lâu rồi không phải làm thế, không biết nên làm gì.” cứ hi hi ha ha như vậy.

Thời Đường mỉm cười, trong lòng kêu một tiếng tốt, mặc dù anh thấy tẻ nhạt vì không được nấu cơm nhưng ít nhất là cũng liên quan đến hắn mà, đúng không?

“Cũng gần xong rồi, có thể về ngay thôi. Tôi sẽ sớm về thôi, ăn ngán đồ nướng rồi.” Một tuần cuối Thời Đường ở Hàn Quốc, gần đây toàn ăn thịt nướng và mì sợi, thực sự hắn ăn không quen món kimchi bên này, Tiểu Lâm thì lại ăn say sưa ngon lành.

“Được rồi, trước khi về thì báo với tôi một tiếng nhé, tôi chuẩn bị cho cậu một bữa khuya!”

“Được thôi.” Nhìn nội dung tin nhắn, Thời Đường yên lòng, khỏi phải nói vui vẻ biết bao.

Tuy rằng Chúc Chu chưa nói muốn Thời Đường về sớm nhưng ngày 26 hắn vẫn quyết định leo lên máy bay về nước, khi đợi máy bay thì nhắn cho Chúc Chu cái tin.

“Khoảng 8 giờ tối sẽ về đến nhà.”

Khi Chúc Chu nhận được tin thì đang sắp xếp nguyên liệu nấu ăn vừa đưa tới, anh báo một tiếng cho Quan Quan đang ngồi trong phòng khách.

“Quan Quan, chú nói 8 giờ tối sẽ về! Lát nữa chúng ta ra tiệm bánh làm bánh ga-tô được rồi!”

“Hay quá! Có thể làm bánh ga-tô rồi! Con muốn ăn bánh dâu!”

“Con hay quá cái gì, là tổ chức sinh nhật cho chú chứ có phải cho con đâu, chúng ta chọn theo khẩu vị của chú chứ.”

Quan Quan quỳ trên sàn nhà rướn đầu nói với vào bếp: “Chắc chắn chú Thời sẽ cho con chọn!”

Chúc Chu nghe xong lại thấy nhóc con này nói đúng ra phết.

“Cũng được, vậy thì bánh dâu tây, dù sao chú của con cũng không thích ăn đồ ngọt, mua bánh ngọt là để hợp với hoàn cảnh thôi…”