Đại Bát Hầu

Chương 128: Thiếu nợ



Dịch: †Ares†

Biên: Spring_Bird

Gió phần phật thổi qua, bóc ra những vết thương mới sơ cứu, để lại từng vết đỏ tươi phủ trên lớp lông, giống như đất phù sa.

Khỉ Đá ngơ ngác ngồi trên mặt đất cháy đen, gác Hành Vân côn lên vai, ngẩng đầu nhìn phía trời Tây:

- Cô và Nguyệt Triêu đi trước đi, bảo vệ cho những yêu bị thương, mang theo cả tiểu hồ ly nữa.

Ánh mắt kia bình thản như nước.

Xa xa, nhóm yêu quái còn sống đang lần nữa sắp xếp để chuẩn bị trận chiến tiếp theo. Hai chiếc chiến hạm chiến lợi phẩm từ thiên quân đã sẵn sàng bay lên.

- Vậy còn ngươi?

Dương Thiền nhìn chăm chú Khỉ Đá:

- Thật muốn ở lại chờ Giao Ma Vương sao? Có lẽ không chỉ gã, mà còn một chi thiên quân nữa...

Khỉ Đá cúi đầu, ngậm miệng, chớp đôi mắt mỏi mệt che kín tơ máu:

- Muốn chạy trốn cũng không có đường để trốn, không phải sao?

- Ta có thể hủy tất cả dấu vết của ngươi, để gã có đuổi theo cũng không đuổi đến ngươi!

- Ngươi có thể xóa được cả dấu vết của họ sao?

"Họ", chính là nói yêu chúng tội nghiệp phía xa.

Bọn chúng đang mở to mắt, lẳng lặng nhìn Khỉ Đá.

Những ánh mắt kia, không đường có thể trốn.

Bầu không khí trở nên nặng nề.

Khỉ Đá cúi đầu, Dương Thiền nắm chặt nắm tay.

Yên lặng, chỉ có lại tiếng gió ào ào.

Hồi lâu sau, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, Dương Thiền hít sâu một hơi, cố gắng bình phục tâm tình của mình, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Khỉ Đá, cắn chặt răng:

- Ngươi đã đáp ứng ta chỉ liều mạng lần này.

- Đây không phải là còn chưa liều mạng xong sao?

Khỉ Đá nghiêng mặt qua, ngây ngô cười, âm thanh kia run nhè nhẹ, như chột dạ.

- Đến cùng ngươi có biết ngươi đối mặt với ai không?

Dương Thiền lớn tiếng:

- Đó chính là một con thuồng luồng thành tinh cảnh giới Hóa Thần Thái Ất Tán Tiên, ngươi biết không hả? Còn có một chi thiên quân, tám chín phần là quân của Thiên Bồng Nguyên Soái. Ngươi cho rằng đám binh lính Huyền Quy bộ so sánh được với thân binh của Thiên Bồng sao?

Đối mặt với gương mặt giận dữ của Dương Thiền, Khỉ Đá ngẩng đầu, nhìn nàng, chỉ có thể cười:

- Bọn chúng là ai không quan trọng, quan trọng là... Ta là ta.

Ánh mắt kia mang theo vẻ cảm kích, thế nhưng Dương Thiền muốn lại không phải là cảm kích.

Nàng chỉ muốn hắn còn sống, không muốn hắn chết.

- Ngươi điên rồi, ngươi thật sự điên rồi!

Dương Thiền cắn răng, nhìn thân nàng run lên, giọng cũng run rẩy:

- Từ lúc vừa mới bắt đầu ta đã không đồng ý, hiện giờ ngươi lại còn muốn đi đối mặt với Yêu Vương kia!

- Nơi này trừ ta, còn ai có thể ứng đối với Ác Giao chứ? Dựa vào bọn họ sao?

- Ngươi cho là ngươi đi thì có thể thay đổi gì sao?

Chỉ vào yêu chúng nơi xa, Dương Thiền hô:

- Ngươi cho là ngươi thật sự đang giúp bọn họ sao? Lần này ngươi giết nhiều thiên binh như vậy, Thiên Đình sẽ mau chóng dốc toàn bộ lực lượng! Tất cả yêu quái sẽ bị tiêu diệt! Ngươi cho là ngươi thay đổi được gì sao? Ngươi cho là ngươi là anh hùng? Ngươi chỉ là kẻ điên! Một cái kẻ ngu! Một cái vai hề không lượng sức mình!

Dương Thiền nói như hét lên. Âm thanh kia quanh quẩn trong màn đêm lạnh băng, truyền vào tai Khỉ Đá, chẳng biết tại sao lại trở nên ấm áp.

Hắn nở nụ cười, cười phát ra từ nội tâm.

Ngẩn ngơ chớp mắt, hắn mỉm cười nói:

- Nhưng mà thế giới này vẫn phải có người như vậy, không đúng sao? Khụ khụ khụ...

Hắn ôm ngực, ho kịch liệt, mỗi lần ho ra, ngũ tạng lục phủ đều như muốn vỡ. Hắn ho ra máu, đau đớn không cần nói cũng hiểu, nhưng hắn lại cười.

Nội thương đã càng ngày càng nghiêm trọng, thậm chí ẩn tật do lúc đột phá lưu lại cũng đã tái phát. Nhưng bất kể thế nào hắn cũng không thể ngã xuống.

Bất kể như thế nào, đều phải chống đỡ.

Hắn nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng, cười.

Dương Thiền lòng đang quặn đau.

Qua trận ho kịch liệt, hắn che miệng, nghiêm mặt lại, thản nhiên nói:

- Kết quả thế nào, kỳ thật ta không quá để ý. Nhưng nếu không đi làm, không bằng ta chết đi cho xong. Ta không tốt như bọn họ nghĩ, ta rất ích kỷ. Ta chỉ cầu không trái với lòng mình.

- Không trái với lòng mình? Ha ha.

Dương Thiền nở nụ cười lạnh.

- Người luôn có một số việc nhất định phải làm, bất kể thắng thua, không phải sao?

Khỉ Đá nhìn xuống mặt đất cháy đen, thản nhiên cười lên.

Người luôn có một số việc nhất định phải làm... Ví dụ hồi sinh Tước Nhi, ví dụ thay Bạch Viên bảo vệ đám yêu quái này.

Ngẩng đầu lên, hắn nhìn bầu trời đầy sao, hít một hơi thật sâu rồi thở ra một làn sương trắng. Làn sương nhanh chóng tiêu tán trong đêm lạnh, chẳng còn lưu lại vết tích gì.

Dương Thiền thở hổn hển, tay nắm chặt đến độ run lên, mở to hai mắt nhìn chằm chằm con khỉ quái dị này, vành mắt đã ầng ậng nước.

- Người luôn có một số việc nhất định phải làm, người?

Cúi đầu, nàng lặp lại lời Khỉ Đá. Ngẩng đầu lên, nàng cười, cười lạnh, cười chua xót, cười khinh miệt:

- Người? Ha ha ha ha...

Trong nháy mắt, cắn môi, nàng dậm mạnh chân đi về trước, dồn hết sức lực tát mạnh một cái lên mặt Khỉ Đá.

"Chát!"

Một tiếng vang trong trẻo vang lên trong trời đêm.

- Ngươi điên đủ chưa? Tỉnh cho ta! Tỉnh!

Nàng gào lên.

Một tát này, Dương Thiền như muốn đánh tỉnh chính mình, cũng đánh tỉnh yêu chúng đang trông ngóng xa xa.

Thậm chí có con hỏi sư tử tinh

- Có cần lên hỗ trợ không?

Ở trong mắt con người, yêu tinh là ngoại tộc. Ở trong mắt yêu tinh, Dương Thiền lẽ nào lại không phải là ngoại tộc?

Giữa người và yêu, cho tới giờ vẫn không phải là đồng loại.

Thế nhưng một tát này lại không có đánh tỉnh Khỉ Đá.

Dương Thiền đánh mạnh tới đau tay, khiến đầu của Khỉ Đá cũng nghiêng đi, nhưng hắn chỉ cười, cười nhẹ nhàng như nước. Thật giống như một cái tát này không phải là đánh hắn.

Dương Thiền ngơ ngác nhìn nụ cười kia, có cảm giác lo lắng, đau xót đến ngạt thở.

Nàng tình nguyện bị hắn tát lại, chứ không phải cười như vậy.

Cắn môi, từng giọt nước mắt chảy dài trên mặt ngọc, nàng lảo đảo rồi ngã ngồi lên mặt đất.

Nước mắt vẫn kìm nén cuối cùng trào ra như vỡ đê.

Cúi đầu bụm mặt, Dương Thiền nức nở:

- Ngươi là yêu tinh! Làm sao ngươi lại không rõ chứ? Ngươi dựa vào cái gì mà muốn đi làm việc người phải làm? Ngươi chỉ là yêu tinh! Ngươi có biết là làm vậy ngươi sẽ chết không? Ngươi có biết hay không? Ngươi không thể sợ chết như một yêu tinh sao? Cái kẻ điên này! Đồ vong ân bội nghĩa!

Nước mắt rơi như mưa.

Nàng khóc, khóc như một cô gái bất lực, khóc đến mức trở về bộ dạng mà nàng nên như thế.

Ngàn năm rồi, ở trong tuyệt cảnh, nàng cắn răng chịu qua. Ẩu đả sinh tử cùng Thiên Đình cường đại, nàng cắn răng chịu qua. Cho dù trái ngược cắt quan hệ với ca ca mình, nàng cũng cắn răng chịu qua.

Nàng cho là mình chỉ còn lại có cừu hận, sớm đã không có trái tim.

Nhưng giờ khắc này, nàng lại đau lòng, tim nàng như muốn vỡ vụn.

Vì sao phải khóc, vì sao phải khóc?

Ngay cả chính nàng cũng không hiểu.

Đây rõ ràng chỉ là một con khỉ.

Vì con khỉ ngoan cố như tảng đá thối trong hầm cầu này, vì con khỉ sinh từ đá chết tiệt này, tim nàng lại muốn vỡ tan.

Vì sao phải đi phân cao thấp với Ác Giao, vì sao phải tuân thủ nghiêm ngặt lời hứa không thể thực hiện?

Vì sao phải cố chấp như vậy, ngay cả mạng cũng không cần?

Nàng không ngừng chất vấn trong lòng.

Nhưng, ngàn năm rồi, nàng không phải cũng như thế sao?

Chủng tộc bất đồng, thứ muốn bảo vệ cũng bất đồng, song bọn họ cuối cùng đều là một loại người.

Chẳng lẽ thế giới này thật sự cần người như họ?

Ngay cả chính nàng cũng không rõ.

Nước mắt theo khóe mắt chảy xuống, nhỏ lên mu bàn tay nàng. Nàng cảm giác có gì đó xé nát tim mình, cảm giác mình muốn hóa thành nước rồi bốc hơi biến mất trên thế gian này, cảm giác mình muốn điên rồi.

Ở đây, vô số yêu quái đều nhìn tới nàng. Nhìn cô gái xinh như ảo mộng ấy, giờ lại thất thố như thế.

Cúi đầu, Khỉ Đá mím môi, mặt vẫn một nét cười:

- Như vậy không phải tốt sao? Ta cùng Thiên Đình đối lập, nhất định sẽ có một ngày như vậy. Không cần cô yêu cầu, ta cũng đã làm như cô muốn...

- Ta không cầnnnn ~

Dương Thiền hét lên.

Mọi ánh mắt đều hội tụ lên trên người nàng.

Nàng cố hít thở đều, liều mạng kiềm chế, nhưng càng kiềm chế, nước mắt của nàng lại càng rơi nhiều. Nàng lau nước mắt, cố nặn nụ cười, tóm lấy tay Khỉ Đá, nói:

- Chúng ta không tranh nữa được không? Chúng ta trở về Tà Nguyệt Tam Tinh động, cái gì cũng không tranh nữa... Chúng ta trở về Tà Nguyệt Tam Tinh động được không?

Giọng điệu kia đã là cầu xin.

Nàng ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Khỉ Đá, nhìn hồi lâu, nhưng không thấy được đáp án nàng mong muốn.

Quay đầu nhìn vị mỹ nhân tuyệt sắc này khóc đến nghẹn ngào trước mắt mình, Khỉ Đá chớp chớp mắt, nhìn thật lâu. Sau đó, hắn chống Hành Vân côn, xiêu vẹo đứng lên, khom người ôm lấy cổ nàng:

- Nghe ta, cô đi với bọn họ, sau đó ta sẽ đuổi kịp.

- Không, ta không đi!

Dương Thiền lắc đầu.

- Xin lỗi, đừng khóc, được không? Ta đáp ứng cô, nhất định sẽ để mạng lại thực hiện lời hứa. Chúng ta thay đổi giao dịch được không? Cứ theo như yêu cầu ban đầu của cô.

Dương Thiền đẩy hắn ra, gào lên:

- Ta không cần lời hứa của ngươi! Ta không cần! Ngươi là một tên lừa gạt! Ngươi mỗi lần đều như vậy, sớm muộn gì cũng có một ngày, ngươi sẽ bị chính mình hại chết!

Xa xa, tất cả yêu chúng đều ngơ ngác nhìn hai người.

Nguyệt Triêu mặt không thay đổi nắm tay tiểu hồ ly.

- Ta không muốn như vậy...

Nàng bụm mặt nức nở, Khỉ Đá mặt không thay đổi đứng thẳng.

Hai người cứ như vậy ngơ ngác đối diện.

Một lúc lâu sau, Khỉ Đá chậm rãi xoay người sang chỗ khác.

- Xin lỗi... Đây là ta thiếu Bạch Viên, ta nợ hắn một mạng.

- Còn ta? Ngươi không nợ ta sao? Ngươi một lần lại một lần mạo hiểm, ngươi có nghĩ tới ta sao? Ngươi chết, lấy cái gì trả ta đây?

- Xin lỗi.

Ngơ ngác đứng hồi lâu, Khỉ Đá cuối cùng mím chặt môi, bước về phía trước, đi tới khắp nơi yêu chúng.

Dương Thiền nhào lên, đưa tay muốn níu hắn lại.

Đúng lúc này, chỉ thấy Khỉ Đá bất ngờ xoay người, vỗ một cái vào sau gáy Dương Thiền.

- Không... không được đi...

Cảnh tượng trước mắt dần dần mơ hồ, nàng ngất đi, ngã vào lòng Khỉ Đá.

...

Cách đó vạn dặm, tại Quán Giang Khẩu, trong một lương đình phong cách cổ xưa thuộc phủ đệ của Nhị Lang Thần, một văn sĩ nho nhã áo trắng đang ngồi trước bàn đá, nâng chén trà định đưa lên miệng.

Đột nhiên, thân hình văn sĩ chấn động, con mắt thứ ba luôn nhắm chặt ở giữa trán chợt mở lớn.

Ngay sau đó, văn sĩ biến mất, chén trà lơ lửng trong tích tắc rồi rơi xuống, lăn một vòng trên bàn khiến nước trà tung tóe, nhưng không có rơi xuống đất.

...

Bay cực nhanh như lướt trên gió, mây cũng phải nhường đường cho văn sĩ. Mặt đất bên dưới không ngừng biến ảo, sao trời trông như những đường chỉ phát sáng, không gian bốn phía cũng như bị bóp méo.

Văn sĩ khẽ lật tay, từng tia sáng hội tụ, một thanh đao có ba mũi nhọn và hai cạnh bén nhanh chóng hiện hình.