Đại Bát Hầu

Chương 131: Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao



Dịch: Mink

Biên: †Ares†

Thế tới mãnh liệt!

Những chiếc chiến hạm này không nặng nề chậm chạp như của Huyền Quy bộ, cũng không giống ba chiếc chiến thuyền tới núi Côn Lôn của thủy quân Thiên Hà.

So với những chiến hạm kia, chúng nhỏ hơn nhiều, có vẻ thon dài, cột buồm bốn phía không nhiều lắm, còn lớn hơn. Trên boong tàu không hề có những kiến trúc vô dụng chỉ để làm đẹp nên trông rất gọn gàng.

Nhìn từ phía xa, đội tàu này giống như một đàn chim nhạn khổng lồ.

Tốc độ của đoàn chiến hạm này đều phải nhanh gấp đôi các loại nhóm yêu chúng đã thấy.

Nhìn thấy vô số chiến hạm lao ra khỏi tầng mây, trên mặt đất, yêu chúng trở nên xôn xao. Trong lúc bối rối, tất cả yêu chúng đều vứt bỏ thức ăn trong tay, cầm lấy vũ khí, nhanh chóng tụ lại.

Nhưng không đợi bọn chúng chuẩn bị thỏa đáng, những chiếc chiến hạm đã bay qua đỉnh đầu và bắn ra hàng loạt viên đạn Liệt Diễm.

- Chú ý - Ẩn nấp!

Sư tử tinh gào thét.

Đạn Liệt Diễm nổ tung như pháo hoa rồi tạo thành một trận mưa lửa rơi xuống.

Trên mặt đất, yêu quái nắm chặt những thứ đồ vật trong tay, ở trong tư thế sẵn sàng phòng bị.

"Vèooooo~..."

Mưa lửa rơi xuống.

Đây là lần thứ hai gặp đạn Liệt Diễm, yêu chúngcũng đã biết loại lửa này không thể chạm vào. Tất cả nắm những vật có bên cạnh, bất kể là lá chắn hay quần áo, dùng để ngăn cản ngọn lửa từ đạn Liệt Diễm, sau đó nhanh chóng vứt đi.

Từ trên nhìn xuống, mặt đất giống như một biển lửa khiến bầu trời cũng bị nhuộm đỏ. Thế nhưng lại rất ít yêu quái bị lửa dính phải.

Bên trong lửa cháy hừng hực, nhóm yêu chúng bắt đầu tự động tập trung lại, đứng trên bãi đất giơ cao vũ khí.

Trên trời, Thiên Hành đứng ở đầu chiến hạm cúi đầu nhìn quân đoàn yêu quái trên mặt đất, cười nhẹ:

- Huyền Quy bộ đã dùng đến cả đạn Liệt Diễm vẫn không thể đánh bại bọn chúng, ngược lại để bọn chúng học được cách tránh thoát, thực là một đám phế vật. Chẳng qua, bọn chúng không có nghĩ rằng đánh bại được cái đám đầu bếp Huyền Quy bộ đó, sẽ có thể khiêu chiến với thủy quân Thiên Hà chúng ta đấy chứ?

Gã giơ cao tay lên cao, hét lớn:

- Xuất kích!

Cờ lệnh đỏ như lửa được phất lên. Ở đuôi chiến hạm, chiến sĩ đánh trống giơ cao trọng chùy trong tay.

Trống trận rung trời, kèn lệnh vang lên.

Tiếng trống trận dồn dập lan truyền khắp mọi ngõ ngách không gian. Từng nhịp trống như nện thẳng lên ngực yêu chúng. Vô số thiên binh chen chúc mà ra che khuất cả bầu trời.

Những thiên binh này cách biệt một trời một vực với thiên binh của Huyền Quy bộ, cũng không hề giống thiên binh mà Khỉ Đá nhìn thấy ở núi Côn Lôn.

Bọn họ mặc giáp nhẹ, tay phải cầm thuẫn dài, tay trái cầm cung. Cung kia dài gần bằng thân người, hai bên đều có lưỡi kiếm sắc bén nên vừa có thể bắn, vừa có thể cận chiến. Thoạt nhìn cực kỳ dũng mãnh.

Rất nhanh, những thiên binh này ngay ngắn trật tự tạo thành quân trận. Mỗi mười người một tổ, ngoại trừ sáu cung tiễn thủ còn có đao thủ và cùng giáo thủ. Mỗi mười tổ lại có một thiên tướng ở giữa cầm pháp khí.

Ở hậu phương lại khác xa với tiền phương, bọn họ đều cầm các loại pháp khí linh lực.

Bọn họ kết thành quân trận hình tròn để bảo vệ xung quanh chiến hạm.

Trận thế kín kẽ như vậy khiến Khỉ Đá nhất thời cũng hơi rùng mình.

Trên mặt đất, yêu chúng đều được mở rộng tầm mắt. Những yêu quái có kiến thức lại sợ đến tái mặt.

- Chỉ có tầm hai ngàn quân, nhưng tại sao ta cảm giác không phải cùng một cấp bậc so với đám lúc trước? Ta tình nguyện đánh với năm ngàn quân cánh Đông lúc trước, cũng không muốn đánh với một ngàn quân này.

Sư tử tinh đứng bên cạnh Khỉ Đá căm giận chửi thề rồi nắm chặt vũ khí trong tay.

- Kẻ địch là ai có khi nào đến lượt chúng ta chọn? Nếu tới rồi, đánh là được.

Trên bầu trời, Thiên Hành đứng ở chiến hạm chỉ huy, cầm cự phủ trong tay hô to:

- Ám Tiễn bộ thuộc Thiên Hà thủy quân, phụng mệnh Thiên Bồng Nguyên Soái, hạ phàm trừ yêu, phù trợ thiên đạo. Đám yêu vật các ngươi còn không mau mau thúc thủ chịu trói!

- Mau mau thúc thủ chịu trói! Mau mau thúc thủ chịu trói!

Tất cả thiên binh đồng loạt gõ vào thuẫn và hô theo.

Trước thanh thế ngập trời ấy, mặc kệ cỏ cây trên đất hay mây bay trên trời đều run rẩy.

Trên mặt đất, một ít yêu chúng mơ hồi có chút khiếp đảm. Khỉ Đá thấy rất nhiều yêu chúng lặng lẽ lẩn về cuối hàng.

Đây không phải là dấu hiệu tốt.

- Phù trợ thiên đạo? Nói nghe hay thật.

Hổ tinh cười hặc hặc.

- Thúc thủ chịu trói? Ý của bọn chúng là giơ cổ lên cho chúng giết rồi đi đầu thai sớm phải không?

- Đây là đang hư trương thanh thế để đe dọa chúng ta. Nghe nhiều thành quen.

Lão Ngưu than thở, liếm liếm môi rồi nắm chặt đại đao.

Lời muốn nói đều đã nói hết rồi, Thiên Hành giơ tay lên quát:

- Giết!

Lập tức, thiên binh giữ bắt đầu bắn tên như mưa xuống dưới bầy yêu.

...

Cùng lúc đó, ở một rừng cây không biết tên phía Đông, hai chiếc chiến hạm cướp được từ Huyền Quy bộ đang chậm rãi bay.

- Không biết tình hình bên kia thế nào?

Nguyệt Triêu đứng trên boong, nghiêng đầu nhìn về phía Tây.

Dương Thiền hôn mê nằm ở phía sau y, khuôn mặt an tường.

Lúc này trong khoang thuyền đã chật cứng yêu quái bị thương nên Dương Thiền đành phải ở lại trên boong.

Vì đã quá kiệt sức, nhóm yêu chúng phòng thủ trên boong sớm đã ngã ngồi ngủ gật, chỉ còn lại một vài con yêu làm công tác cảnh giới.

- Nguyệt Triêu ca ca, Khỉ Đá ca có thể trốn thoát không?

Tiểu hồ ly ngẩng đầu hỏi Nguyệt Triêu, hai mắt còn vương lệ.

- Có chứ.

Nguyệt Triêu xoa đầu tiểu hồ ly, nói tiếp:

- Khỉ Đá ca của muội ấy à, võ công cái thế, đánh nhau vô địch, bây giờ có khi kẻ địch đang phải chạy trốn ấy chứ.

- Thật sao?

Tiểu hồ lý nín khóc, mỉm cười.

- Chắc chắn rồi. Đó là sư thúc của ta, ta còn không rõ sao? Yên tâm đi, chúng ta chỉ cần không cản chân sư thúc, sư thúc rất mạnh đó!

Đúng lúc này, Lữ Lục Quải đang ở trên đỉnh cột buồm hét lớn:

- Phát... Phát hiện tàu địch! Cảnh giới! Cảnh giới!

Tiếng hô vừa vang lên, nhóm yêu chúng vốn mệt mỏi không chịu nổi trên hai chiến hạm lập tức như bừng tỉnh, bật dậy hết.

Một con yêu vì quá căng thẳng còn chém nhầm vào đồng bạn ở bên cạnh, khiến trên boong chợt hỗn loạn.

Phía trước, hai chiếc chiến hạm treo cờ thủy quân Thiên Hà bay ra khỏi tầng mây.

Lập tức, tiếng la hét vang lên liên tục.

Tất cả yêu chúng đều hoảng sợ cầm vũ khí, kéo dây cung. Trạng thái mệt mỏi như đã biến đâu mất.

- Đây là có chuyện gì? Đến gần như vậy mới phát hiện?

Nguyệt Triêu điên cuồng hét lớn vào ngọc giản.

- Ta... Ta cũng không biết. Bọn chúng ẩn nấp trong tầng mây nên không điều tra được.

- Quay lại nhanh!

- Rõ!

Nguyệt Triêu chống tay lên mép thuyền, cắn răng.

Nằm mơ cũng không ngờ sẽ bị phục kích

Thủy quân Thiên Hà không phải thiên quân Nam Thiên Môn có thể sánh bằng.

Quay đầu lại đã không kịp, mà có kịp cũng vô dụng. Chiến hạm của đối phương có tốc độ vượt xa bên mình. Trước mắt, chỉ có thể cứng đối cứng thôi.

Nếu như bên mình đều gặp phải phục, vậy đội kia đang gặp phải điều gì?

Nghĩ đến đây, Nguyệt Triêu không khỏi run lên.

Từ đầu đến cuối, có lẽ nhất cử nhất động của phe mình đều đã bị thủy quân Thiên Hà biết rõ như lòng bàn tay.

Hai chiếc chiến hạm của thủy quân Thiên Hà không thèm chào hỏi đã bắt đầu tấn công. Trống trận nổi lên, kèn lệnh ngân vang, hai trăm thiên binh đã tràn ra bên ngoài.

Lữ Lục Quải làm chỉ huy lâm thời cũng luống cuống tay chân ra lệnh nghênh chiến.

Nếu dựa theo số lượng, phe yêu chiếm đủ ưu thế. Trừ số thương binh, số lượng yêu loại phi cầm có thể đánh cũng hơn bốn trăm, tính cả đội thám báo của Đoản Chủy trở về thì còn đạt tới hơn sáu trăm.

Nhưng dù có ưu thế như vậy, ngay khi hai bên vừa giao chiến, nhóm yêu ở tiền phương đã có dấu hiệu thất bại.

Đám yêu đang không hề sẵn sàng chiến đấu gặp phải thiên quân đã nghỉ ngơi dưỡng sức đầy đủ, lại còn tập kích bất ngờ.

Trong lúc vội vã, nhóm yêu chúng thả ra linh lực tác, đáng tiếc Linh lực tác dọa lùi Huyền Quy bộ lại không hề có tác dụng trước mặt thủy quân Thiên Hà. Ngay khi linh lực tác đến gần, những thiên binh kia lại có thể đỡ chuẩn xác bằng thuẫn, sau đó phất tay gạt, đánh nát linh lực tác.

Luận tu vi, những thiên binh này không cao hơn thiên binh thuộc Huyền Quy bộ. Nhưung luận kinh nghiệm chiến đấu, đám thiên binh này mỗi ngày đều bôn ba tiêu diệt yêu quái ở tuyến đầu, kinh nghiệm phong phú không cần phải nói.

Vào đường cùng, sau mấy vòng mưa tên so đấu thì hai bên đã bắt đầu giáp lá cà.

Một con bồ câu tinh xông lên tuyến đầu đánh nhau với một thiên binh. Ngay khi nó đang chiếm ưu thế lại bị một thiên binh khác ở phía sau đâm thủng lưng.

Nó muốn chạy, nhưng lại bị hai thiên binh bên cạnh mỗi người chém thêm một đao.

Một con chim sẻ tinh cầm trường thương tiến lên. Nó còn chưa kịp đánh đến trước mặt quân địch thì đã bị bắn trúng một tên, rồi bị ba thiên binh phối hợp chém giết.

Từng đợt mưa máu bay tung tóe...

Chiến đấu trên bầu trời càng cần phối hợp đoàn đội so với chiến đấu trên mặt đất vì đó là chiến đấu tầm xa. Đám yêu này chỉ biết một chọi một, dưới sự phối hợp chặt chẽ của hai trăm thiên binh, toàn bộ tuyến đầu bị giết gần hết.

Bốn chiến hạm lần lượt đan xen vào nhau. Chiến hạm đối phương bắn pháo liên tục, từng hồi hoa lửa tóe lên, khiến chiến hạm bên phe yêu rung lắc kịch liệt. Có họng pháo thậm chí còn thò cả vào trong khoang thuyền.

Trong khoang thuyền, thương binh đã chết nhiều không đếm hết.

Mà đám yêu bên này thậm chí còn không biết làm sao để khởi động pháo...

Nếu cứ tiếp tục như vậy hai đợt tấn công nữa, Nguyệt Triêu chắc chắn chiến hạm phe mình sẽ bị đánh rơi.

Trước mắt, đã đến tuyệt cảnh.

- Làm sao bây giờ?

Nguyệt Triêu nắm chặt tay, thở hổn hển. Y ngẩng đầu, nhìn thấy hai thiên tướng của đối phương đang mỉm cười theo dõi chính mình.

Y hít thật sâu, cúi xuống nhìn Lữ Lục Quải và tiểu hồ yêu nói:

- Nghe đây, không được để bọn chúng lên chiến hạm.

- Ta biết!

Lữ Lục Quải nắm chặt dao găm, nặng nề gật đầu.

Một cơn gió mạnh thổi qua. Nguyệt Triêu phất tay áo rồi lướt theo gió, lao vào chiến trường.

Trong tay y chợt xuất hiện ba thanh phi kiếm thật nhỏ, bay quay hai tay rồi bắn về bốn phía! Ngay lập tức năm tên thiên binh mất mạng.

Ngay lập tức hai tên thiên tướng cũng ra tay. Một gã cầm trường kiếm, một gã cầm loan đao cùng lao về phía Nguyệt Triêu.

Nguyệt Triêu nhìn thấy thế thì cả kinh.

Ngộ giả đạo sợ nhất là đánh cận thân, mà hai tên trước mắt đều lựa chọn cận chiến. Chẳng lẽ cả hai là Hành giả đạo?

Nguyệt Triêu bất đắc dĩ phải thu hồi phi kiếm, miệng lẩm bẩm, vòng quanh những chiến hạm để trốn.

Trận chiến giữa yêu chúng và thiên binh đã đến giai đoạn gay cấn. Dù cho Nguyệt Triêu có muốn hay không thì chiến tranh cũng đã lan tràn lên đến boong tàu.

Trong loạn chiến, Đại Giác và Lữ Lục Quải cùng hơn mười yêu quái đứng tạo thành một vòng tròn, tử thủ bảo vệ Dương Thiền bên trong. Mà thiên binh từ trên trời hạ xuống thì cầm đủ loại binh khí bao vây xung quanh.

Vòng vây càng lúc càng nhỏ lại, yêu chúng lại từng con từng con ngã xuống, còn thiên binh càng lúc lại càng nhiều ở trên boong.

Nguyệt Triêu nhìn thấy tình cảnh toàn quân sắp bị diệt hoàn toàn thì chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài.

Hai tên thiên tướng có cảnh giới Luyện Thần tu Hành đạo giả. Nếu Khỉ Đá ở đây thì hắn có thể ứng phó được, nhưng Nguyệt Triêu thì... Lúc này, Khỉ Đá cũng không thể phân thân tới được.

Mọi chuyện đến quá nhanh, nhanh đến mức mà Nguyệt Triêu căn bản không thể nghĩ ra cách gì cả.

Đây mới là chiến lực thiên quân nên có.

- Thủy quân Thiên Hà, tinh nhuệ thiên hạ, quả nhiên danh bất hư truyền.

Nguyệt Triêu cười khổ trong sự bất lực.

Trong nháy mắt, vòng vây kia đã nhỏ đến mức không thể lùi được nữa, vì ngay đằng sau đã là Dương Thiền.

Trong hỗn chiến, một tên thiên binh xuyên qua vòng vây, cầm đao định chặt đầu Dương Thiền.

Ngay lúc đó, Lữ Lục Quải bối rối ôm lấy chân thiên binh, Đại Giác giơ chiến phủ để đỡ, Nguyệt Triêu phóng phi kiếm.

Nhưng đao của tên thiên binh đó nhanh hơn tất cả, nên cả ba chỉ biết đứng nhìn thanh đao chém xuống.

Ngay khi ai cũng nghĩ Dương Thiền chắc chắn phải chết thì luồng sáng trắng như tia chớp chợt lóe lên. Trong nháy mắt, thiên binh như bị trúng thuật định thân, rồi một vết máu xuất hiện từ trên mi tâm gã lan dần qua mũi, qua môi, tiếp đó là áo giáp cũng bị tách ra.

Khi vết máu lan tới bụng, cả người gã lập tức nổ thành một đống thịt nát như pháo hoa!

Tất cả mọi người đều cảm thấy hoảng sợ.

Ngay ở chỗ thiên binh kia vừa đứng, một thanh đao có ba mũi nhọn và hai cạnh sắc không biết từ lúc nào đã cắm trên boong thuyền vương đầy máu thịt, cán đao khẽ rung. Máu tươi dính trên thân đao từ từ bị hút vào trong, một giọt cũng không để lại.

Đợi tới khi đường vân trên thân đao hoàn toàn hiện rõ, thiên binh ở đây đều hít sâu một hơi.

Ngay lập tức, chiến trường đang chém giết vô cùng thảm thiết như bị xé mở, mà ranh giới ở giữa là Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao kia. Thiên Binh và yêu chúng lùi tách nhau ra.

Ngẩng đầu lên, mây trên trời bay loạn, giống như tạo thành một vòng xoáy. Mà ở trung tâm vòng xoáy, tất cả nhìn thấy một văn sĩ áo trắng từ trên trời hạ xuống.

Thủy quân Thiên Hà chết dưới Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao này nhiều không kể hết, thiên binh thiên tướng ở đây làm sao có thể không biết người nào vừa tới?