Đại Bát Hầu

Chương 137: Vân Vực Thiên cảng



Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Dương Thiền và Nguyệt Triêu hạ thấp độ cao, bay là là trên những ngọn cây, bắt đầu đưa mắt tìm kiếm trong rừng cây tối đen.

Nhìn vẻ mặt Dương Thiền rất nghiêm túc, mày nhíu chặt, mười ngón tay mảnh khảnh thỉnh thoảng nắm chặt, so sánh với nàng thì Nguyệt Triêu có vẻ bình tĩnh hơn nhiều.

Trong doanh địa, Hắc Tử hôn mê trên mặt đất, tay khẽ nhúc nhích, mơ màng ngẩng đầu mở mắt, giây tiếp theo nó chợt mở bừng mắt nắm lấy Tam Xoa kích bật dậy.

- Sao ta lại ngủ chứ?

Trong sự hoảng loạn, nó liếc mắt nhìn Khỉ Đá vẫn đang ngủ yên, mới thở phào nhẹ nhõm yên tâm.

Thả Tam Xoa kích xuống, Hắc Tử ngồi xếp chân bên cạnh Khỉ Đá. Đúng vào lúc này, nó nhìn thấy hai người đang bay quan quẩn trên bầu trời chỗ xa.

- Đó là... nhân loại?

...

Thời gian tìm kiếm đã lâu nên Nguyệt Triêu khá lo lắng:

- Sao lại không tìm được chứ? Theo đạo lý, sư thúc nhìn thấy chúng ta nhất định sẽ ra.

- Nếu hắn không thấy thì sao?

Dương Thiền nhìn Nguyệt Triêu, vẻ mặt nghiêm trọng:

- Theo như Đoản Chủy nói, lúc gặp bọn hắn thì Khỉ Đá đã hôn mê rồi...

- Cho dù sư thúc có hôn mê, nhưng Lão Ngưu thì sao? Hai người đều hôn mê cả sao?

- Nếu bọn họ gặp phải thiên binh...

Ý nghĩ này vừa nảy ra, Dương Thiền chợt lắc đầu, cố quăng nó ra khỏi đầu.

Lão Ngưu bị thương, Khỉ Đá hôn mê, gặp phải thiên binh thì sẽ thế nào đây?

Nàng không dám nghĩ tiếp nữa.

Ngơ ngác lơ lửng trên không trung khiến hô hấp bình phục, nàng quát lớn:

- Tìm tiếp đi!

Tiếp tục lượn vòng nơi rừng cây trong sơn cốc chốc lát, bọn họ phát hiện doanh địa nọ, nhưng không nhìn thấy Hắc Tử và Khỉ Đá trong doanh địa, chỉ có ba con yêu quái.

Thấy ba con tiểu yêu vẫn ngủ say không hề có chút cảnh giác nào, Nguyệt Triêu dứt khoát thi một pháp thuật để bọn chúng ngủ say hơn nữa.

Hai người thoải mái hạ xuống doanh trại đơn sơ, bắt đầu tìm kiếm xung quanh, chẳng mấy chốc Nguyệt Triêu đã tìm được mấy sợi lông khỉ.

- Tìm được ở đâu vậy?

Dương Thiền đột nhiên đoạt lấy, để dưới ánh trăng nhìn cẩn thận.

- Ở nơi này.

Nguyệt Triêu chỉ vào chiếc giường được xếp bằng lá cây.

Dương Thiền lập tức khom người xuống dùng tay sờ lá cây, cảm nhận được vẫn còn hơi ấm:

- Vừa nãy hắn ở đây.

- Sao ngươi biết được là lông của sư thúc?

- Dù sao không thể nào là của ba con tiểu yêu này, nơi này còn có con yêu quái thứ tư, hơn nữa vừa mới rời đi. Đuổi theo!

Dương Thiền hất ống tay áo, cưỡi gió, chỉ chớp mắt đã bay ra ngoài mười trượng.

- Ai cũng bảo sư thúc cố chấp, ta thấy Dương Thiền sư muội còn cố chấp hơn cả sư thúc, đặc biệt là lúc gặp phải chuyện có liên quan tới sư thúc.

Nguyệt Triêu nhìn Dương Thiền bay nhanh, thở dài bất đắc dĩ đuổi theo.

Trên tảng đá, dưới bóng mờ của ánh trăng, Tu Bồ Đề và Thanh Phong Tử đứng phía xa nhìn hai người một trước một sau rời đi.

Thanh Phong Tử nghiêng mặt hỏi:

- Sư phụ không nhân lúc này dẫn sư đệ trở về sao?

- Không dẫn về được.

Tu Bồ Đề mím môi, cười khẽ:

- Nếu muốn Ngộ Không trở về, nó chắc chắn muốn vi sư giải thích rõ ràng tất cả. Nhưng nếu giải thích rõ ràng rồi thì nó sẽ càng không muốn trở về nữa.

Nói xong, Tu Bồ Đề xoay người, thở thật dài:

- Vẫn cứ để nó đi vậy. Cây Hành Vân côn kia mất rồi, trở về bảo ngũ sư đệ của con đưa cho nó một cây khác. Lần này có thể làm nặng hơn chút.

- Đệ tử cẩn tuân sư mệnh.

Một cơn gió lạnh thổi qua khẽ đè thấp chạc cây, hai người trên tảng đá đã biến mất không thấy.

Trong rừng cây đen kịt, Hắc Tử thân người nhỏ bé cõng Khỉ Đá liều mạng chạy như điên, từng giọt mồ hôi trượt xuôi theo lông tóc nhỏ xuống. Trong cơn hoảng loạn, nó đã ném mất thanh Tam Xoa kích tùy thân rồi.

Đột nhiên nó như thể cảm giác được điều gì vội vàng lách người cõng theo cả Khỉ Đá tránh núp vào trong bụi cây bên cạnh.

Trên đỉnh đầu, Nguyệt Triêu và Dương Thiền lướt qua.

- Hắn đang di chuyển, là phương hướng này!

Dương Thiền cầm ngọc giản, vẻ hưng phấn đã lộ rõ trên mặt:

- Hắn vẫn còn sống... hắn vẫn còn sống!

Trên mặt đất, Hắc Tử nằm sấp trong bụi cây ngửa mặt nhìn bóng hai người đi xa, thở hổn hển, ngơ ngác nuốt hai ngụm nước bọt:

- Hai người này là ai chứ? Không giống như thiên binh.

Nó cúi đầu, nhìn Khỉ Đá đang nằm bên cạnh.

Nói về sức lực, bảo nó phải cõng Khỉ Đá chạy thì không khó lắm. Nhưng nói từ góc độ chiều cao... Khỉ Đá cao hơn nó cả một khúc, cõng lên thì đúng là không dễ chút nào.

Nhưng không dễ thì có thể mặc kệ sao?

Chống mặt đất chậm rãi đứng dậy, Hắc Tử lại cõng Khỉ Đá lên lưng, thở hắt ra một hơi thật dài, nó nhấc chân bước ra khỏi bụi cây, đang tính đi trở về lại. Nhưng nó còn chưa đi được mấy bước, bèn đột nhiên nín thở, cả người đều đơ ra.

Mồ hôi lớn chừng hạt đậu xuôi theo lông tơ ngắn ngủn trên trán nó trượt xuống.

Phía sau lưng, hai người Dương Thiền và Nguyệt Triêu đang lẳng lặng nhìn chăm chú vào nó.

- Ngươi là ai? Tại sao phải chạy.

Tay của Dương Thiền đã đè lên chuôi kiếm, lớn giọng quát:

- Thả hắn xuống!

- Chắc là tiểu yêu cùng chạy trốn đó, sư muội đừng kích động.

Nguyệt Triêu liếc Dương Thiền bất đắc dĩ thở dài.

- Chắc chắn không phải, bằng không sao lại không nhận ra chúng ta chứ. Nếu như nhận ra chúng ta, tại sao nó còn chạy?

"Keng" một tiếng, kiếm đã ra khỏi vỏ.

Âm thanh đó như gõ lên trái tim Hắc Tử, lập tức khiến tim nó đập nhanh hơn.

Nó không biết tu vi của hai nhân loại này chừng nào, nó chỉ biết nó tuyệt đối không đối phó nổi.

"Phải để lại Khỉ ca sao?" Nó thầm nghĩ.

Chân mày vốn căng thẳng nhăn lại thành hình chữ bát chậm rãi nhíu chặt hơn nữa, nó cắn răng, sải chân chạy phi nước đại. Còn chưa chạy được hai bước đã phát hiện hai chân của mình bị dây leo không biết từ đâu ra cuốn lấy, cả người xiêu vẹo, nó chợt cảm giác được có thứ gì đó đang kéo Khỉ Đá ra khỏi người mình.

Chẳng kịp suy nghĩ nhiều, nó trở người, ôm chặt lấy chân của Khỉ Đá.

- Buông tay…!

Dương Thiền lơ lửng giữa không trung cũng ôm chặt lấy Khỉ Đá.

- Ngươi buông tay…!

Hắc Tử ngửa đầu rống lớn, đôi tay ôm lấy Khỉ Đá đang run rẩy.

- Còn không buông tay ta sẽ giết ngươi!

- Giết đi! Giết ta đi này!

Nguyệt Triêu ở bên cạnh không nhìn được nữa, trợn trắng mắt nhìn Dương Thiền, nói với Hắc Tử:

- Tiểu tử kia, bọn ta tới để cứu người đó.

- Cứu... cứu người?

- Đúng. Nếu không phải cứu người thì cứ dứt khoát ra tay luôn, cần gì phải đoạt chứ.

Hắc Tử lúc này mới thả lỏng tay.

Dương Thiền ôm Khỉ Đá hạ xuống bên cạnh, đặt hắn trên mặt đất, căng thẳng kiểm tra vết thương trên người hắn.

Hắc Tử thì đứng bên cạnh nhìn với vẻ đầy cảnh giác.

Nhân lúc này, Nguyệt Triêu đi đến bên cạnh Hắc Tử, cúi đầu hỏi:

- Ngươi tên là gì? Quen biết với vị này thế nào?

Hắc Tử không nói chuyện, Nguyệt Triêu đành phải nhàm chán tách ra.

Qua hồi lâu, Dương Thiền lau mồ hôi, thở hắt ra một hơi, cười khẽ ra tiếng:

- Vẫn may, vẫn may... hắn không có chuyện gì. Cũng đúng, hắn là tên yêu quái có sức sống nhất mà ta từng thấy, sao có thể xảy ra chuyện được.

Lấy tay của Khỉ Đá vòng qua bên vai mình, Dương Thiền cố hết sức đỡ Khỉ Đá bay lên.

Nguyệt Triêu đang định đi theo, lại nghe Hắc Tử ở đằng sau hét lớn:

- Các ngươi muốn dẫn Khỉ ca đi đâu?

Nguyệt Triêu quay đầu nhìn Hắc Tử nói:

- Ngươi cũng theo đi.

Vươn tay túm lấy, một luồng linh lực bó lấy Hắc Tử đang muốn né tránh.

...

Đêm khuya, sao trời sáng chói, trong thiên không dài vạn dặm, một thiên binh giương cánh qua lại giữa những tầng mây.

Ở sâu trong tầng mây, gã ngẩng đầu đột nhiên bay lên cao, nhanh chóng thoát ra khỏi tầng mây, lơ lửng.

Ở trước mặt của gã là một vùng đất rộng lớn, hệt như một đáy chảo bằng phẳng khổng lồ đang bay lơ lửng!

Cái vùng đất này không hề có núi non sông nước như đất liền ở thế gian. Nó có hình tròn, đường kính chừng trăm dặm, bằng phẳng như mặt kính. Phía trên nó có lầu các san sát, đèn đuốc sáng trưng, trên không trung đâu đâu cũng thấy các binh sĩ thiên binh đang vỗ cánh qua lại.

Ở xung quanh vùng đất là quân cảng khổng lồ. Vô số chiến thuyền san sát xếp theo trận hình vuông, cờ xí có hình bọt sóng và kiếm sắc đón gió bay phấp phới trên đống cột buồm lít nha lít nhít.

Thuyền chiến lui tới không dứt trong những tầng mây xung quanh.

Đây là tổng bộ của ba mươi vạn thủy quân Thiên Hà - Vân Vực Thiên cảng.

Nói một cách nghiêm túc thì vị trí của vùng đất này thuộc về phàm giới, nhưng bởi vì do tầng mây dày đặc bao quanh nên đứng dưới mặt đất không thể nhìn thấy được. Mà cái gọi là ba mươi vạn thủy quân Thiên Hà, cũng không chỉ là ba mươi vạn.

Bởi vì đã khuếch trương đến cực hạn, giờ đây binh lính thực tế của thủy quân Thiên Hà đã vượt qua bốn mươi lăm vạn, vượt mức biên chế tới năm thành. Nếu trong đó tính thêm cả hậu cần cùng với số người trú đóng tại quân cảng phân tán khắp nơi, con số này chỉ sợ là sẽ vượt qua sáu mươi vạn.

Thế mà với tình huống thế đó, bọn họ vẫn không đủ người. Nghe nói Thiên Bồng Nguyên Soái vẫn còn muốn khuếch trương, khổ nỗi là không có đủ tiền tài để chống đỡ.

Tại Thiên Đình thì tất cả vật tư đều được lưu thông với hình thức tiền tệ, mà tiền tệ này chính là kim tinh. Thiên Đình căn cứ vào biên chế để cấp kim tinh cho quân đội. Quân đội lại lấy kim tinh từ trong phủ khố của Thiên Đình để thu mua vật tư mình cần, bên trong đó bao gồm thức ăn, vũ khí v.v.... Thậm chí chi trả lương bổng cho thiên binh đều là dùng kim tinh.

Vượt biên chế mang ý nghĩa là phần lớn nguồn gốc chi tiêu của thủy quân Thiên Hà không chỉ do Thiên Đình cấp phát, mà là thông qua chinh phạt yêu chúng dưới trần gian để thu hoạch phần thưởng.

Từ góc độ nào đó thì đây cũng là một trong những nguyên nhân thúc đẩy thủy quân Thiên Hà không tiếc cái giá lớn tích cực tham gia chiến đấu với yêu quái phàm giới. Vì để có thể thích ứng nhanh chóng tác chiến với yêu quái, bọn họ thậm chí đã dời cả tổng bộ đến phàm giới. Cũng vì vậy bọn họ đã nhận được mỹ danh "Thiên Đình lợi kiếm", tức "thanh kiếm sắc của Thiên Đình".

Tất nhiên tại Thiên Đình không phải đội quân nào cũng đều vượt biên chế. Ví dụ như quân đoàn Nam Thiên Môn được xưng là "Thiên Đình kiên thuẫn", tức "lá chắn kiên cố của Thiên Đình" thì không vượt biên chế.

Thiên Đình dựa theo biên chế cấp phát kim tinh cho quân đoàn Nam Thiên Môn theo hạn ngạch bốn mươi vạn đại quân, nhưng quân số thực tế của quân đoàn Nam Thiên Môn chỉ có hai mươi vạn. Phần dư ra tất nhiên sẽ rơi vào trong túi của tướng soái. Ở trần gian, tình huống này có một định nghĩa đặc thù, gọi là "không làm mà hưởng".

Nhân số càng ít thì càng không muốn tham chiến, càng không tham chiến thì càng không cần quá nhiều nhân số, ác tính cứ tuần hoàn, kết quả là số đông binh sĩ quân đoàn Nam Thiên Môn lúc nào cũng trốn ở Nam Thiên Môn dưỡng lão.

Thế là cách nói "Kiếm sắc bén và Thuẫn mục nát" đã truyền bá khắp trong chúng thần tiên Thiên Đình, đây cũng là nguồn gốc mâu thuẫn không thể hòa giải giữa thủy quân Thiên Hà và quân đoàn Nam Thiên Môn.

Một tòa tháp cao chót vót cao đến mười lăm tầng mây nằm ở trung tâm vùng đất. Người nắm quyền lực cao nhất trên vùng đất này đang tham gia hội nghị mỗi ngày đều phải trải qua.

- Nguyên soái, đây là phương án dùng binh lần này của Bắc Câu Lô Châu, mạt tướng muốn điều Lôi Đình bộ đi chinh phạt, xin ngài phê chuẩn.

Một nam tử nhìn dáng vẻ đã là trung niên, mặt có vết sẹo, hai tay cầm một quyển sổ con đặt trên bàn của Thiên Bồng, sau đó lại cúi người lui vào trong đội ngũ hơn mười thiên tướng.

Thiên Bồng ngồi trên chỗ cao liếc mắt nhìn quyển sổ con nọ, day day vị trí giữa hai lông mày:

- Lôi Đình bộ hình như mấy ngày trước có mấy chiếc quân hạm bị Thiên Cầm điều đi rồi nhỉ? Như vậy có ổn không?

- Mạt tướng có tự tin.

Chiến tướng nọ đấm một quyền lên lồng ngực của mình, thân áo giáp vang lên thành tiếng.

- Vậy cứ làm theo lời ngươi nói đi.

Thiên Bồng dùng bút lông chấm chút mực, phê chuẩn, tiện tay lấy con dấu của mình đóng lên phía trên, sau đó trả lại sổ con cho đối phương:

- Thiên Nhậm, lần này Thiên Nội sẽ làm phó tướng của ngươi, đề phòng bất trắc.

- Tạ ơn Nguyên Soái.

Thiên tướng tên là Thiên Nhậm cung kính vươn tay đón lấy sổ con.

Một thiên tướng gấp gáp đi từ bên ngoài lầu các vào, tới bên người Thiên Bồng khom người nói nhỏ bên tai y:

- Nguyên soái, Nghê Thường tiên tử tới rồi, muốn gặp Nguyên soái.

Tay Thiên Bồng hơi khựng lại, y trầm mặc chốc lát bèn nói:

- Nói với nàng ta đang bận, lần sau đi.

- Đã nói rồi nhưng tiên tử nói đợi.

- Vậy cứ để nàng đợi đi.

- Còn có Trì Quốc Thiên Vương tới rồi, dẫn theo Na Tra.

- Tới đòi người?

Thiên tướng khẽ gật đầu.

Khóe miệng Thiên Bồng nhếch lên, cười nói:

- Cũng cho bọn họ đợi đi!