Đám yêu quái được đưa đến những dãy nhà không có một bóng người. Cả đám nhìn từng căn nhà có to có nhỏ, ai nấy hoa cả mắt, lệ nóng tràn mi, chân tay luống cuống.
Thậm chí còn có một số gào khóc lớn trước mặt mọi người.
Mặc dù những căn nhà này chưa tính là hoa lệ, nhưng nhìn qua từng mảng gạch thớ gỗ thì thấy chỉ có nhà giàu có nơi thế gian mới có được. Mở cửa phòng, bên trong có đầy đủ các loại đồ dùng trong nhà, nhà kho còn chất đầy ngũ cốc.
Lữ Lục Quải vội vàng chạy lên dốc sức lôi kéo làm quen với đồng tử Tú Vân, chọc cho nó cười không thôi. Không rõ là do Lữ Lục Quải nói chuyện buồn cười hay vì cảm thấy tên yêu quái Lữ Lục Quải này quá buồn cười nữa.
Thu xếp cho đám yêu quái quen thuộc lẫn nhau là Khỉ Đá, Đại Giác, Đoản Chủy ở chung trong một căn nhà lớn, Nguyệt Triêu bèn vội vàng đi thu xếp cho những yêu quái khác. An bài cho cả gần một ngàn yêu quái không phải dễ dàng gì. Cũng may có Lữ Lục Quải nhân duyên cực tốt trong đám yêu quái phụ giúp nên mới giảm bớt cho Nguyệt Triêu không ít công sức.
Ngồi trong phòng nhỏ của mình, Khỉ Đá ngơ ngác nhìn lên bầu trời qua ô cửa sổ.
- Đỡ hơn chút nào không?
Dương Thiền đang đứng một bên pha trà, hỏi hắn với cái ngữ điệu vẫn còn nhàn nhạt mùi thuốc súng như trước.
- Vẫn như thế. Còn giận chuyện ta đánh cô ngất xỉu sao?
- Tiếp theo ngươi định làm thế nào? Cứ một mực mang theo bọn chúng?
- Tiếp theo, ừ, ở tạm đây một thời gian đi. Nếu nhị sư huynh không đuổi người thì cứ vậy.
Khỉ Đá khẽ khom người, không cẩn thận đụng phải miệng vết thương bèn rên khẽ một tiếng.
- Làm sao vậy?
Dương Thiền đặt chén trà trong tay xuống, chạy vội tới.
- Không có gì, không chết được.
Khỉ Đá cắn răng, người đổ mồ hôi lạnh, lắc đầu khoát tay.
- Sớm muộn gì ngươi cũng tự chơi mình đến chết thôi.
Dương Thiền oán hận trừng mắt liếc nhìn Khỉ Đá, bắt đầu càm ràm, quở trách từ đoạn mạo hiểm giết ngược Vương Lộ Kỳ ở núi Côn Lôn cho đến chuyện cứu đám yêu quái ở đầm Ác Long không sót chi tiết nào.
Khỉ Đá không để vào tai câu lải nhải nào của nàng, có điều vẫn gắng sức liên tục phụng bồi cười ngây ngô.
Hắn càng cười, Dương Thiền lại càng tức giận không thể trút được, lải nhải càng nhiều. Cuối cùng nàng cảm thấy hít thở không thông, dứt khoát phẩy tay áo bỏ đi, để lại hai chén trà nóng đang bốc khói nghi ngút trên mặt bàn.
Nhìn hai chén trà, Khỉ Đá ngồi ở trên giường gượng vươn tay ra. Thế nhưng cố làm sao cũng không với tới, hắn không khỏi nhíu mày:
- Cũng không biết bưng tới đây giúp ta. Lỡ như ta chạy qua đó cầm chén trà làm rách miệng vết thương thì làm sao đây? Được rồi, dù sao trên người đang bị thương, uống trà không hợp lý lắm.
Ngay lúc này ngoài cửa truyền đến âm thanh huyên náo, một bóng người xông vào trước sân, cao giọng hô to.
- Khỉ Đá ca, Khỉ Đá ca!
- Ở đây này!
Khỉ Đá tựa ở cửa sổ, vẫy tay ra bên ngoài.
Hắc Tử lao vọt tới chỗ hắn, sau lưng còn có Lữ Lục Quải đi theo vào.
- Khỉ Đá ca, ta muốn ở cùng với mấy ca!
- Bên này đã đủ người rồi, đủ người rồi ngươi hiểu không?
Lữ Lục Quải chống nạnh hô:
- Hừ, con chuột tinh nhà ngươi không nghe hiểu tiếng người hả?
Hắc Tử hoàn toàn không để ý tới Lữ Lực Quải, đưa hai con mắt nhỏ xíu nhìn chằm chằm vào Khỉ Đá.
Khỉ Đá liếc nhìn Lữ Lục Quải, hỏi:
- Bên này không có phòng?
- Thật sự không còn.
- Dồn vào một chút, chưa hẳn cứ phải mỗi người một phòng đấy.
- Cái này...
Lữ Lục Quải nhăn nhăn nhó nhó.
- Vậy nhét vào cùng phòng ngươi đi. Hai ngươi đều không to lớn gì.
Khỉ Đá thuận miệng nói.
Hắn vừa nói xong câu này, Lữ Lục Quải đã trợn mắt há hốc mồm.
- Hừ!
Hắc Tử đắc ý ngẩng đầu lên, nhìn Lữ Lục Quải nói:
- Phòng của ngươi ở đâu? Là cái này hả?
- Đừng đi loạn! Ở đây... Ta nói cho ngươi biết, trong khu này đều là nhân vật khó lường cả, thường ngày không được đi loạn biết không?
- Nhân vật khó lường? Ta biết Khỉ Đá ca, biết Nguyệt Triêu ca, ta cũng biết Dương Thiền tỷ. Ta cũng từng phục vụ qua Đoản Chủy ca và Đại Giác ca. Ngươi nha... hừ!
Mặt của Lữ Lục Quải nín nghẹn đến đỏ bừng.
- Hắc Tử, sao ngươi lại ở đây?
Tiểu hồ yêu chợt vui vẻ từ trong phòng nhảy xổ ra.
Hai con tiểu yêu cao hứng bừng bừng hàn huyên với nhau.
Lúc này Lữ Lục Quải mới lén lén lút lút chạy đến trước mặt Khỉ Đá, hạ giọng nói:
- Đại vương, con chuột nhỏ này chuyển đến nơi này là có ý đồ riêng đấy.
- Còn có thể có dụng ý gì?
Khỉ Đá không đổi sắc mặt ngáp dài một cái.
- Là... Đại vương còn không nhìn ra sao?
Lữ Lục Quải trợn trừng mắt liếc liếc ra hiệu.
- Không hiểu.
Khỉ Đá liếc y một cái.
- Ặc, đại vương, ngài không hiểu thật hay giả bộ không hiểu hả? Cái này… Cái này...
Lữ Lục Quải chỉ vào tiểu hồ yêu, lại chỉ vào Hắc Tử:
- Như thế còn không rõ sao?
Khỉ Đá ngẩng đầu lên hít một hơi thật dài, tức giận:
- Ta rất thích tiểu gia hỏa Hắc Tử này, nếu hai đứa nó lưỡng tình tương duyệt (hai bên yêu thích nhau), thanh mai trúc mã thì cũng không tệ.
Dứt lời hắn quay đầu vào trong phòng, không để ý tới Lữ Lục Quải nữa.
- A?
Lữ Lục Quải thoáng bối rối, gãi gãi đầu thở dài:
- Chẳng lẽ ta đoán sai rồi?
Y quay đầu nhìn xem Hắc Tử cùng tiểu hồ yêu, thì thầm lẩm bẩm:
- Tiểu hồ ly này có quan hệ thân thiết với đại vương như thế, lại không phải... Vậy đến lúc đó con chuột tinh này chẳng phải là...
Nghĩ tới đây, y tựa hồ đã hạ quyết tâm, chạy tới phía Hắc Tử:
- Này, ầy, ngươi tên là Hắc Tử phải không?
Nhìn Lữ Lục Quải cười tươi như hoa, Hắc Tử lập tức nổi da gà.
- Này, Hắc Tử ngươi có hành lý gì không? Có cần ta phụ ngươi chuyển đồ không? Đến đến đến, ta nhường cho ngươi một chỗ tốt trong phòng. Nghe nói lần này ngươi cứu được đại vương a, đây là một công lớn...
Tiếng nói bên ngoài phòng truyền đến, bên trong Khỉ Đá đang cẩn thận từng li từng tí duỗi lưng một cái, rồi nằm xuống. Hắn thầm nghĩ tranh thủ ngủ sớm một chút cho khỏe người, sáng mai còn đi tiếp kiến vị nhị sư huynh chưa từng gặp mặt này tạ ơn mới được.
Dù sao hiện nay không có mấy người dám tiếp nhận một đống yêu quái như vậy đấy.
Nghĩ đến, đột nhiên hắn cảm giác thân thiết hơn với bát sư huynh Lăng Vân Tử vốn có không ít khúc mắc với mình.
Lăng Vân Tử thu nhiều đồ đệ yêu quái ở Lăng Vân các như vậy xuất phát từ tâm tư gì đây? Là đơn thuần thương cảm hay sao?
- Không biết hiện tại bát sư huynh thế nào rồi? Hẳn là đã quay về Lăng Vân các tiêu dao một thời gian rồi đi.
Hắn nghĩ.
Nếu như không phải không đoán ra được tâm tư Tu Bồ Đề thế nào, Khỉ Đá thật sự sẽ nguyện ý một mực ở bên trong Tà Nguyệt Tam Tinh động. So với thế giới tràn đầy ác ý bên ngoài, Tà Nguyệt Tam Tinh động quả thật chính là thiên đường.
Đáng tiếc chính là, nhìn qua đủ loại dấu hiệu, với sở học Ngộ giả đạo suy diễn kế sách của mình, hắn có thể biết rõ kết quả mà Tu Bồ Đề mong muốn không phải là thứ hắn muốn.
Càng hỏng bét là nhìn tình huống hiện tại, xem như không có Tu Bồ Đề dẫn dắt nhưng bản thân hắn vẫn đang từng bước bước đi trên con đường mà ông ta mong muốn, không cách nào thay đổi được.
- Ài, đi tới đâu tính tới đó vậy.
Hắn thở dài thật dài, khẽ xê dịch thân thể, tìm một tư thế thoải mái nhất nhắm mắt lại.
Một đêm này, Nguyệt Triêu và Lữ Lục Quải bận rộn suốt cả đêm, mãi đến sáng ngày thứ hai mới trở lại trong sân. Nhìn bộ dáng mệt mỏi của Nguyệt Triêu, Khỉ Đá thật sự không đành lòng đề cập đến chuyện muốn đi bái phỏng U Tuyền Tử.
Không có Nguyệt Triêu dẫn đường, kế hoạch bái phỏng U Tuyền Tử cũng đành gác lại.
Đã như vậy, Khỉ Đá vừa dậy thật sớm đã dứt khoát tận hưởng cảm giác được ủ ấm trong chăn, có điều hắn cũng không được thoải mái mà ngủ nghê.
Những tên yêu quái kia thật sự quá mức hưng phấn. Cả bọn tụ tập lại trong sân dãy nhà của Khỉ Đá, muốn tìm Nguyệt Triêu cùng Lữ Lục Quải nghiên cứu thảo luận, nói là vì quy hoạch sau này. Có vẻ như bọn chúng đã thật sự có ý định ở lại chỗ này lâu dài không đi nữa.
Nguyệt Triêu đã cực kỳ mệt mỏi, bèn tránh trong phòng không đi ra. Lữ Lục Quải thì ngược lại, nghe nói có quy hoạch gì gì đó bèn hưng phấn không thôi, chạy tới trước cửa sổ phòng Khỉ Đá nói vài câu về những ý kiến thu thập được trong quá trình nghiên cứu thảo luận với đám yêu quái, rồi bảo để Khỉ Đá quyết định. Nhìn thấy một đống yêu quái mang theo ánh mắt đỏ hồng tụ họp ồn ào khắp sân nhà, Dương Thiền rốt cuộc nổi giận, đuổi cá đám yêu quái lẫn Lữ Lục Quải đi ra ngoài.
Lại nói tiếp, nơi này đám yêu quái này sợ nhất là Dương Thiền rồi. Chỉ cần nàng nhướng mày, cả đám yêu quái cao lớn thô kệch đều không dám lên tiếng.
Yên tĩnh nghỉ ngơi được buổi sáng, đến trưa thì Khỉ Đá đã ngủ đủ rồi. Hắn đứng lên ngồi trước cửa sổ, vừa vặn nhìn thấy khói bếp dưới nhà bếp cuồn cuộn bay lên.
Không bao lâu, Dương Thiền bưng mấy cái chén đĩa từ trong nhà bếp đi ra, theo sau là Hắc Tử và tiểu hồ yêu cũng đang bưng một mớ chén đĩa.
Ngoại trừ lúc ở Kim Hà Động, hắn còn chưa từng nhìn thấy Dương Thiền xuống bếp ở nơi nào khác đấy.
Nghĩ vậy, Khỉ Đá không khỏi nở nụ cười.
...
Tầng trời thứ sáu, Thiên Cung, từng dãy lầu các nhấp nhô trùng điệp ẩn cả trong màn sương mù, chỉ còn để lại hình dáng mơ hồ.
Suối nước chậm rãi lưu động tản ra từng mảng sương khói kỳ dị, trong đình viện rộng lớn có đủ loại hoa cỏ chim thú quý hiếm, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy vài vị tiên nữ vô cùng xinh đẹp đang đi tới đi lui.
Trên cầu đá được làm bằng ngọc thạch, Thiên Bồng thân mặc chiến giáp màu bạc chậm rãi đi tới.
Cung điện nơi nhân gian không thể bì được với ở Thiên Cung này, chưa kể còn có bốn mươi vạn đại quân đóng trước Nam Thiên Môn, cho nên nơi đây cơ bản không cần lo lắng vấn đề thích khách gì cả. Bởi vậy, trong nội viện Thiên Cung không nhìn thấy cái cảnh năm bước lại có một tốp lính, mười bước một trạm canh gác như trong cung điện nhân gian.
Thiên Bồng đáp xuống cầu đá to lớn, từng bước đi dọc theo con đường trải đá, đi ngang qua đình viện được cắt gọt từ đủ loại ngọc thạch tiến về phía trước. Thỉnh thoảng có vài tiên nữ, cấm vệ đi tới trước mặt y lặng yên hành lễ. Mỗi lúc như thế, y cũng chỉ nhàn nhạt gật nhẹ đầu coi như đáp lễ.
Vượt qua đình viện rộng lớn, đi vào một hành lang gấp khúc thật dài.
Hai bên hành lang gấp khúc đều là tùng bách núi đá kỳ dị, ở giữa là con suối trong vắt chảy xuôi, phát ra tràng âm thanh thanh tịnh dễ nghe.
Hai con chim tước đáp xuống một tảng núi đá mổ rêu xanh, rồi lại tung cánh bay đi.
Ở đầu cuối hành lang gấp khúc, Thiên Bồng nhìn thấy một cung điện to lớn. Trước cửa điện có hai thiên binh đứng canh thẳng tắp.
Nhìn thấy Thiên Bồng, hai người chào sơ một cái.
- Làm phiền hai vị khởi bẩm bệ hạ, Thiên Bồng đã đến.
Thiên Bồng cung kính chắp tay.
Một vị thiên binh trong đó chắp tay đáp lễ, rồi mở ra một cánh cửa phụ bên cạnh, đi vào con đường nhỏ bên trong.
Không bao lâu, cửa chính rộng mở, một thiên tướng có chòm râu dài, thân hình cao lớn tương tự như Thiên Bồng, mặc áo giáp màu bạc, cầm Phục Ma trượng trong tay đi ra.