Đại Bát Hầu

Chương 255: Hai quả Bàn đào



Dịch & Biên: †Ares†

Cửu Đầu Trùng ngẩn người, một lúc sau tựa như hiểu ra cái gì, nở nụ cười khổ:

- Cần như vậy sao? Cửu Đầu Trùng ta đã đáp ứng chuyện gì thì sẽ không đổi ý.

Khỉ Đá hơi nhíu mày, mặt không đổi đáp:

- Cẩn thận một chút không có gì không tốt.

Cửu Đầu Trùng chau mày nhìn chăm chú Khỉ Đá:

- Đúng là không có gì không tốt. Ngươi là yêu vương kỳ lạ nhất ta từng gặp. Nhưng ngươi sống thế này không mệt mỏi sao?

- Mệt cũng không có cách nào, phải sống, không phải sao?

Khỉ Đá thản nhiên trả lời.

Hai người bốn mắt giao nhau, một lát sau, Cửu Đầu Trùng không khỏi thở dài:

- Ta càng ngày càng không thích ngươi.

- Yêu vương cho tới bây giờ không phải dùng để ưa thích.

Khỉ Đá mặt không thay đổi đáp.

Liếc Bàn đào trên đĩa một cái, Cửu Đầu Trùng nhe răng nói:

- Nói thật, tuy ta không thích, nhưng làm yêu vương, ngươi thật sự là xứng chức. So với ta tưởng tượng còn xứng chức hơn nhiều. Yên tâm, ta không đổi ý. Nếu ngươi đã muốn gặp lão trượng nhân của ta thì giờ đi thôi.

Khỉ Đá khẽ gật đầu:

- Dẫn đường đi.

Xoay người, Cửu Đầu Trùng hóa thành một luồng sáng đen bay về phía Tây. Khỉ Đá cũng thi triển Cân Đẩu Vân đuổi theo.

Dựa vào thiên phú của mình, tốc độ bay của Cửu Đầu Trùng cực nhanh, có thể nói là thế gian hiếm có. Thế nhưng Khỉ Đá điều khiển Cân Đẩu Vân còn nhanh hơn một chút.

Chẳng qua mọi chuyện đều có lợi có hại. Cửu Đầu Trùng tiêu hao rất ít linh lực, còn Khỉ Đá lại tiêu hao linh lực kịch liệt khi bay. Hơi nhanh hơn một chút, kỳ thực phải bỏ cái giá cực cao.

Cũng chỉ có yêu quái có linh lực sung túc như Khỉ Đá mới có thể thi triển nổi loại pháp thuật cao cấp như Cân Đẩu Vân. Yêu quái bình thường, linh lực không chống đỡ nổi, cuối cùng còn không bằng sử dụng pháp thuật cưỡi mây thông thường.

Một đường xé gió, tại trước mặt hai đại yêu, mây trên trời cũng phải nhường đường, trong nháy mắt đã đến đích —— một vùng núi rừng xanh um.

Đi đến trước nhà gỗ, Cửu Đầu Trùng lấy tay đẩy nhẹ cánh cửa khép hờ.

Trong phòng, Vạn Thánh công chúa đang ghé bên giường quay đầu lại, nhìn thấy người đẩy cửa là Cửu Đầu Trùng mới nhẹ nhàng thở ra.

Còn Vạn Thánh Long Vương thì vẫn ngủ say.

- Nhanh như vậy đã trở lại sao?

Vạn Thánh công chúa nhìn Cửu Đầu Trùng hỏi.

Lúc này trên mặt nàng vẫn còn vương nước mắt, nhìn qua rất là tiều tụy.

Cửu Đầu Trùng không trả lời, bước tránh sang một bên, làm tư thế "mời".

Khi Khỉ Đá xuất hiện trước mặt Vạn Thánh công chúa, nàng hơi sửng sốt, hỏi:

- Ngươi là...

- Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương Tôn Ngộ Không, gặp qua Vạn Thánh công chúa.

Khỉ Đá lịch sự chắp tay chào.

Nghe được danh hào của Khỉ Đá, Vạn Thánh công chúa lập tức trở nên bất an, cảnh giác nhìn Khỉ Đá, lại nhìn Cửu Đầu Trùng đang đứng phía sau hắn.

Tới khi thấy Cửu Đầu Trùng gật gật đầu với mình, nàng mới có chút yên lòng.

Vạng Thánh công chúa đã nghe qua danh hào Mỹ Hầu Vương. Lúc trước sáu yêu vương mưu đồ mỗi ngày, không phải là Hoa Quả Sơn sao? Vì thế còn từng nhờ nàng thuyết phục Cửu Đầu Trùng ra tay tương trợ. Dưới tình huống như vậy, đối phương bỗng xuất hiện trước mặt mình, nàng có chút cảnh giác là hoàn toàn dễ hiểu.

Nhưng nếu Cửu Đầu Trùng đã cho rằng không co chuyện gì, vậy nhất định là không sao.

Lúc này, lão Long Vương cũng giật giật mí mắt, chậm rãi tỉnh lại.

- Có khách đến sao?

Vạn Thánh Long Vương thều thào hỏi.

- Vâng, là Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương tới.

- Mỹ Hầu Vương?

Vạn Thánh Long Vương được Vạn Thánh công chúa nâng ngồi dậy, sắc mặt trắng bệch, dùng từ gần đất xa trời để hình dung cũng chưa đủ.

- Đúng thế, tại hạ Hoa Quả Sơn Mỹ Hầu Vương, gặp qua Vạn Thánh Long Vương.

Lại lịch sự chắp tay, Khỉ Đá bước qua cánh cửa vào trong phòng, sau đó lấy từ trong tay áo ra một quả Bàn đào.

- Đây là... Bàn đào?

Vạn Thánh Long Vương vốn đang mơ mơ màng màng, thấy Bàn đào tức thì thanh tỉnh lại.

Vạn Thánh công chúa cũng kinh ngạc mở to hai mắt.

Cửu Đầu Trùng lúc trước nói đi cầu Bàn đào, nhưng chưa nói là cầu ai.

Theo cách nghĩ thông thường, cầu Bàn đào, tự nhiên phải đi tìm người có quan hệ với Thiên đình mới được. Hơn nữa, mặc cho đối phương làm thế nào có được, cũng vẫn phải lên trời hái chứ? Từ đó, bất kể thế nào cũng phải ngoài một tháng.

Dù là ai cũng không nghĩ được rằng trong tay một yêu vương lại có sẵn Bàn đào.

Ngay khi hai người còn đang ngẫm nghĩ, Khỉ Đá đã đi tới trước người Vạn Thánh Long Vương, đưa Bàn đào tới, nói:

- Lão Long Vương, quả Bàn đào này là đưa cho ngài.

- Đây, đây thật sự là Bàn đào sao?

Lão Long Vương run rẩy tiếp lấy quả Bàn đào, có chút không dám tin tưởng nhìn kỹ, chờ đợi hoàn toàn xác định, lại đẩy Bàn đào trở về, nói:

- Vô công bất thụ lộc, Bàn đào quá trân quý, lão Long không nhận nổi.

Khỉ Đá thản nhiên cười cười, nhưng không cầm lại Bàn đào.

Ngao Thính Tâm quả nhiên nói đúng, lão Long Vương này chính là một người cổ hủ. Song cổ hủ cũng có chỗ tốt của cổ hủ, đó chính là đáng tin.

Cửu Đầu Trùng có thể vì Vạn Thánh công chúa mạo hiểm chạy tới nghĩ cách cứu viện sáu yêu vương, có thể vì Vạn Thánh Long Vương mạo hiểm chạy tới Hoa Quả Sơn cầu Bàn đào, nhưng Hoa Quả Sơn lại không có gì có thể kiềm chế Cửu Đầu Trùng, chỉ có thể dùng Vạn Thánh Long Vương đến kiềm chế.

Thoáng trầm mặc, Khỉ Đá vươn tay đẩy quả Bàn đào lại về phía lão Long Vương, nhẹ giọng nói:

- Bàn đào này ta không thể thu hồi, nó đã là của nữ tế (con rể) của lão Long Vương rồi.

- Hả?

Khỉ Đá quay đầu lại, liếc Cửu Đầu Trùng vẫn lặng im một cái, nói:

- Nói thật, Bàn đào này quả thực vô cùng trân quý. Hoa Quả Sơn ta lần này tổng cộng được một trăm quả Bàn đào, là nhờ các tướng sĩ dùng mạng đổi lấy, chuẩn bị dùng để khao thưởng tướng sĩ có công. Nữ tế của lão Long Vương đã đáp ứng ta gia nhập Hoa Quả Sơn. Nếu đã là người Hoa Quả Sơn, Bàn đào này coi như là Hoa Quả Sơn ta chuẩn bị sính lễ thay hắn. Về sau lập thêm nhiều chiến công để trừ vào cũng không muộn.

Nhất thời, bất kể là Vạn Thánh công chúa hay là Vạn Thánh Long Vương, thậm chí Cửu Đầu Trùng cũng không khỏi sửng sốt.

Một lát sau, Vạn Thánh công chúa nhìn phía Cửu Đầu Trùng như để chứng thực.

Thấy Cửu Đầu Trùng khẽ gật đầu, ánh mắt của Vạn Thánh công chúa tức thì trở nên dịu dàng đến độ làm cho người khác không khỏi rung động.

Nhìn chăm chú vào quả Bàn đào trong tay, Vạn Thánh Long Vương nở nụ cười khổ:

- Bàn đào, sính lễ... Ài...

Đôi mắt già nua chậm rãi nhắm lại, vẻ lo lắng không giấu được trên mặt lão Long Vương.

Khỉ Đá tự nhiên biết ông ta nghĩ tới cái gì, liền lấy ra quả Bàn đào thứ hai từ trong tay áo, bắt lấy tay Vạn Thánh Long Vương, bỏ quả Bàn đào thứ hai vào trong đó.

- Đây là...

Trong lúc nhất thời, lão Long Vương hồ đồ.

Cho một quả cũng thôi, quả thứ hai này là ý tứ thế nào đây?

Cửu Đầu Trùng cũng hồ đồ. Gã nhớ rõ ràng mình chỉ cầu một quả, mà Bàn đào mỗi lần cũng chỉ cần một quả, quả thứ hai này là ý gì đây?

Khỉ Đá khẽ khom người, nói:

- Nghe nói lão Long Vương còn thiếu người ta một quả Bàn đào, đã vậy, Hoa Quả Sơn liền thay lão Long Vương giải quyết cái tâm sự này đi.

Tức thì, Vạn Thánh Long Vương nước mắt tuôn đầy mặt, đặt hai quả Bàn đào lên giường, cố gắng quỳ xuống, dập đầu nói:

- Lão Long, tạ ơn Mỹ Hầu Vương!