Đại Bát Hầu

Chương 296: Ôn thủy



Dịch & Biên: †Ares†

Tựa như để biểu hiện quyết tâm cho Khỉ Đá thấy, sáng sớm cùng ngày, Sương Vũ sơn chợt vang lên trống trận.

Dưới sự dẫn dắt của Ngưu Ma Vương, ước chừng năm nghìn yêu quái loại phi cầm xung phong tấn công với hình thức "tự sát" tới ba nhóm thủy quân Thiên Hà do Thiên Cầm thống lĩnh. Trong đó càng không thiếu yêu quái cảnh giới Luyện Thần trở lên.

Đây coi như là đợt phản kích quy mô lớn nhất suốt mấy ngày qua.

Song tham dự chỉ có Ngưu Ma Vương, những yêu vương còn lại không hề thấy mặt. Đại khái hẳn là lại nội chiến.

Tựa hồ được hành động tối qua của Khỉ Đá ủng hộ sĩ khí, lần xung phong này ban đầu có hiệu quả rõ ràng, thậm chí đột phá phòng tuyến tầng ngoài cùng.

Để báo đáp lại, Khỉ Đá và Cửu Đầu Trùng ra tay kiềm chế khiến những nhánh thiên quân khác không thể nhanh chóng trợ giúp.

Tình huống như vậy càng khiến chúng yêu hăng hái.

Rất nhiều yêu quái đang bị vây trong hỗn loạn, không nhận được lệnh tiến công cũng bắt đầu chủ động gia nhập chiến đấu. Ở thời điểm cao trào nhất, ngoại trừ năm ngàn yêu quái phi cầm tham gia xung phong ngay từ đầu, thì có chừng ba vạn tiểu yêu trên mặt đất điên cuồng bắn tên về phía hạm đội thiên quân. Trong thời gian ngắn, làn sóng yêu quái ùn ùn kéo tới khiến thủy quân Thiên Hà phát mộng.

Thế nhưng loại ưu thế này chỉ duy trì được một lát.

Sau thoáng bối rối, chỉ huy chi hạm đội này là Thiên Cầm bắt đầu ổn định lại trận tuyến, mệnh lệnh phản công.

Ngay sau đó, một màn khiến kẻ khác há hốc mồm đã xảy ra.

Đối mặt cơn mưa tên từ trên không trút xuống của thiên binh, yêu chúng trên mặt đất gào khóc lùi bước như triều xuống. Yêu quái phi cầm trên trời thì loạn cào cào, chỉ biết mặc thủy quân Thiên Hà chia ra bao vây!

Gần nửa canh giờ, không cần hai cánh thiên quân khác tiếp viện, Ngưu Ma Vương vẫn luôn giả bộ xung phong nhưng chưa bao giờ tiến sâu vào đã chạy trốn, còn yêu quân thì bỏ lại thi thể đầy đất, thất bại thảm hại.

Ngay sau đó, thủy quân Thiên Hà bắt đầu thừa thắng xông lên, tiếp tục thu hoạch một mảng lớn yêu quái.

Kết quả cuối cùng là yêu quái run rẩy trốn trong động, thủy quân Thiên Hà vỗ cánh bên ngoài chửi mắng.

Đến giữa trưa, ngoại trừ những thi thể đầy máu tươi trên mặt đất, tất cả như đã khôi phục nguyên trạng.

Chiến đấu chấm dứt.

- Mười đánh với một... Hoàn toàn là nghiêng về một phía. Như vậy đánh tiếp có ý nghĩa sao? Tất cả yêu quái chỗ này cũng lên mà chỉ diệt được tối đa một vạn thiên quân... có lẽ còn chưa đến.

Cửu Đầu Trùng há hốc miệng.

Mặt Khỉ Đá không thay đổi nhìn thi thể đầy đất, rất lâu sau đó mới thở dài, xoay người nói:

- Ngươi nhìn không hiểu sao?

- Có ý gì?

Cửu Đầu Trùng vội vàng đuổi theo.

- Sáu tên kia... Bọn chúng điểm hết yêu quái cảnh giới Luyện Thần vào trong một đội ngũ, những yêu quái còn lại thì mặc kệ, hoàn toàn không có ai lãnh đạo. Một đội quân không có nòng cốt còn có thể thế nào đây? Chiến đấu đại quy mô cần nhất là chỉ huy phối hợp, mà trong đội ngũ kia toàn là tiểu yêu... Nhiều lắm cũng chỉ phân tán được chú ý của quân địch. Mà bết bát hơn là kể cả yêu quái cảnh giới Luyện Thần cũng không hề có kỷ luật chiến trường, hoàn toàn chỉ biết nghe lệnh rồi xông ào lên, sau đó làm theo ý mình, nghe theo mệnh trời.

Nói xong, Khỉ Đá lại bất đắc dĩ thở dài.

Như thế này có khác gì người nguyên thủy kéo bè kéo lũ đánh nhau? Quả thực là gỗ mục không thể đẽo gọt được!

Quay đầu lại, Khỉ Đá bỗng thấy Cửu Đầu Trùng vẻ mặt mờ mịt.

Được rồi, không chỉ là sáu tên kia, cả Cửu Đầu Trùng này cũng cùng một loại.

Chủng tộc "yêu" này, cho tới giờ vẫn không hề có khái niệm trị quân, binh pháp... Mặc dù bản thân Khỉ Đá cũng chẳng hiểu biết đến đâu, nhưng trải qua thực tế mấy năm này, rõ ràng mạnh hơn bọn chúng nhiều lắm.

Uy hiếp từ sáu yêu vương giảm xuống vài phần, nhưng nên vui vẻ sao? Uy hiếp từ thủy quân Thiên Hà lại tăng lên vài phần.

Sau giờ Ngọ, Ngưu Ma Vương lại xuất quân phát động xung phong lần nữa. Lần này số lượng hạ xuống chỉ còn hai ngàn. Còn những tiểu yêu đã tán loạn lại càng chỉ ngẫu nhiên có mấy con chạy khỏi huyệt động, bắn hai mũi tên lên trời rồi vội vội vàng vàng trốn trở về trong động.

Bên phía thủy quân Thiên Hà thì sẵn sàng nghênh đón. Hai tốp khác giờ hoàn toàn là thái đội xem cuộc vui.

Thấy thế, Khỉ Đá và Cửu Đầu Trùng trực tiếp gia nhập cuộc chiến. Kết quả là hai tốp thủy quân Thiên Hà khác ra tay, kiềm chế cả hai.

Không đến một nén nhang, Ngưu Ma Vương lại chạy, yêu quân tan tác.

Điều đáng ăn mừng duy nhất là do chạy trốn nhanh nên gần như không có tử thương.

"Đám ngu kia ăn cứ.t chó mà lớn chắc?" Đây là đánh giá cuối cùng của Cửu Đầu Trùng với yêu chúng Sương Vũ sơn.

Còn Khỉ Đá đã coi như không nhìn thấy rồi.

Hai ngày sau, Ngưu Ma Vương lại tiếp tục diễn trò, không ngừng dẫn dắt yêu quái xung phong, sau đó lại chạy. Một đường hai ngàn yêu quái theo sau, đến cuối cùng chỉ còn lại một trăm, hơn nữa thường thường là vừa chui đầu ra đã rụt về, trốn còn nhanh hơn cả Ngưu Ma Vương.

Về phần thủy quân Thiên Hà, mỗi ngày đều mài sáng đao kiếm chờ Ngưu Ma Vương xung phong. Kế hoạch hun đốt huyệt động vẫn khó thực hiện như trước. Toàn bộ cuộc chiến xem như bế tắc.

Khỉ Đá thậm chí cảm giác mỗi ngày mình đánh lén còn mang lại thành quả lớn hơn việc Ngưu Ma Vương xung phong. Nghiễm nhiên hắn và Cửu Đầu Trùng đã thành chủ lực tác chiến.

Điều đáng ăn mừng duy nhất là song phương đều không nhìn ra trận chiến này khi nào mới có thể chấm dứt. Chỉ cần một ngày chiến đấu nơi đây không kết thúc, sẽ là một ngày thủy quân Thiên Hà không thể khai chiến với Hoa Quả Sơn.

Thế nhưng Thiên Bồng sẽ chọn đánh tiêu hao như vậy sao?

Tới sáng sớm ngày thứ ba, một chiến hạm của thủy quân Thiên Hà chở theo đầy nước, dưới sự bảo vệ của năm mươi thiên tướng bắt đầu phun xung quanh Sương Vũ sơn.

- Bọn chúng muốn làm gì đây nhỉ?

Khỉ Đá chỉ một ngón tay, một giọt nước từ chiến hạm bị hút tới, lơ lửng trong lòng bàn tay hắn.

- Liệu có phải là hạ độc không?

Cửu Đầu Trùng hỏi.

- Ngươi uống thử nước bọn chúng phun xuống chưa?

- Chưa.

- Vậy làm sao kết luận được.

- Vậy ngươi nói bọn chúng phun nước là ý gì?

Nhìn chằm chằm giọt nước trong lòng bàn tay, Khỉ Đá nhíu mày lại, suy nghĩ hồi lâu, nói:

- Ngươi ở nơi này quan sát, ta đi U Tuyền cốc.

...

Trên Linh Tiêu bảo điện, chúng tiên tề tụ.

Thái Bạch Kim Tinh tươi cười bước tới trung tâm đại điện, chắp tay với Ngọc Đế, cao giọng nói:

- Bệ hạ, thần có việc bẩm báo.

- Ái khanh có chuyện gì quan trọng?

- Bẩm bệ hạ, là về việc cho phép thủy quân Thiên Hà hỗ trợ tiêu diệt Hoa Quả Sơn.

- Ừm?

Ngọc Đế hơi chần chờ, vuốt râu dài nói:

- Thiên Bồng Nguyên Soái mới vừa nhận được thánh chỉ, chẳng lẽ ái khanh đã có chiến báo?

- Đúng vậy.

Thái Bạch Kim Tinh hơi ngẩng đầu lên, cười nói:

- Thần nghe nói, Thiên Bồng Nguyên Soái nhận được thánh chỉ của bệ hạ, lại không đi Hoa Quả Sơn ở Đông Thắng Thần Châu trợ oai, mà là đi Sương Vũ sơn ở Nam Chiêm Bộ Châu.

Lời này vừa nói ra, cả triều lập tức toàn tiếng xì xào.

Sắc mặt Ngọc Đế khẽ biến đổi, nghiêng mắt nhìn Quyển Liêm ở bên cạnh.

Thấy thế, Quyển Liêm vội cúi người thì thầm.

Nghe vậy, Ngọc Đế gật gật đầu, cười nói với Thái Bạch:

- Ái khanh quá lo lắng, việc này trẫm đã sớm biết được. Yêu nghiệt ở Sương Vũ sơn vốn cùng là một nhóm với Hoa Quả Sơn, nếu muốn tiêu diệt Hoa Quả Sơn, tất phải tiêu diệt Sương Vũ sơn trước mới là sách lược vẹn toàn. Hành động lần này của Thiên Bồng không có gì đáng trách.

Thái Bạch Kim Tinh cười như không cười nhìn chăm chú Ngọc Đế, chậm rãi nói:

- Vậy bệ hạ có biết thủy quân Thiên Hà đã sử dụng ôn thủy ở Sương Vũ sơn, độc hại sinh linh một phương chưa?

Nhất thời, mặt Ngọc Đế cứng đờ, chúng tiên ồ lên.