Đại Bát Hầu

Chương 307: Chi viện giả



Dịch: alreii

Biên: †Ares†

Trong căn phòng đen kịt một màu, Thiên Bồng cúi thấp đầu nhắm chặt hai mắt đứng trước bàn sách của mình không hề nhúc nhích.

Y biết rõ, với quyết định của y lúc nãy, rất có thể đẩy y, thậm chí đẩy toàn bộ thủy quân Thiên Hà về phía vực sâu.

Nhưng vậy thì đã sao chứ?

Y đã không còn có lựa chọn nào khác tốt hơn nữa rồi.

Chỉ bỏ lỡ năm năm đã khiến yêu quái đạt được cơ hội thở dốc khó có được. Y đã gây nên một sai lầm, không thể lại gây nên sai lầm thứ hai được.

Một cơn gió mát xuyên qua cửa sổ thổi vào, thổi bay những sợi tóc rũ trước trán Thiên Bồng, lật trang sách ở trên bàn tạo thành tiếng vang đơn điệu duy nhất trong phòng.

Thiên Phụ từ bên ngoài cửa đi vào, lúc đến cửa nhìn thấy cảnh bên trong thì hơi ngẩn người.

Thiên binh canh ở bên cạnh đang định mở miệng, lại thấy Thiên Phụ đã khoát tay, bèn hiểu ý ngậm miệng.

Thiên Phụ nhấc chân, bước qua cửa.

- Tiễn đi rồi chứ?

Thiên Bồng đè thấp giọng hỏi.

- Tiễn đi rồi.

Thiên Phụ bước tới trước người Thiên Bồng, nói khẽ:

- Không động đến binh đao. Quyển Liêm tướng quân nhờ Thiên Phụ xin Nguyên soái hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy làm.

- Suy nghĩ kỹ?

Thiên Bồng cười nhạt.

Sau hai câu ngắn ngủi, lại là sự im lặng vô tận.

Qua lúc lâu, Thiên Bồng nói khẽ:

- Có điều gì muốn hỏi thì hỏi đi.

Thiên Phụ nhìn chăm chú Thiên Bồng, do dự chốc lát, cúi đầu trả lời:

- Thiên Phụ không có gì muốn hỏi.

Thiên Bồng mỉm cười:

- Cảm ơn ngươi.

- Đây là Thiên Phụ nên làm, Nguyên soái không cần nói như vậy.

Thiên Phụ chắp tay nói.

Thiên Bồng ngơ ngác nhìn hình vẽ đơn giản do ánh sáng yếu ớt bên ngoài phòng chiếu qua song cửa sổ lưu lại trên bàn, nói:

- Lần này Quyển Liêm trở về, chỉ sợ về sau sẽ không xin được chi viện nữa, ngay cả vật tư cũng sẽ bị cắt đứt. Trước có hổ đói, sau lại không có đường lùi. Đặt toàn quân vào trong cảnh nguy hiểm, ngươi cảm thấy làm như vậy có đáng không?

- Nguyên soái cảm thấy đáng giá thì Thiên Phụ cảm thấy đáng giá.

Thiên Phụ nói.

Gió mát từ bên ngoài thổi vào, quét quanh mỗi một góc phòng.

Thiên Bồng kéo chặt áo, vẫn ngơ ngác đứng đó. Qua lúc lâu, y cười khẽ:

- Cảm ơn ngươi, cảm ơn các ngươi. Nhưng ta lại có lỗi với sự tin tưởng của các ngươi. Chín vạn đại quân bại trận ở Hoa Quả Sơn, Thiên Hành chết thảm. Kết quả là toàn bộ thủy quân Thiên Hà đều tiến lùi không được. Nếu không phải ta cố chấp muốn tấn công Hoa Quả Sơn, có lẽ... sẽ không rơi vào cảnh này.

- Chiến tướng chết bởi sa trường, đó là vinh dự, không nên, cũng không thể có oán hận.

Thiên Phụ nói khẽ:

- Nguyên soái không phải có nói sao? "Chúng ta thân ăn bổng lộc của Thiên Đình, hưởng hương hỏa thế gian. Đã khoác lên thân bộ giáp này, thì phải xứng đáng với lá cờ kia. Mọi việc không thể chỉ không muốn quan tâm là không cần quan tâm được". Toàn quân tướng sĩ đều giống Thiên Phụ coi câu nói này là tín điều của mình. Người khác có thể không quan tâm, tham sống sợ chết, đó là chuyện của người khác. Chúng ta là quân nhân, nên tuân thủ nghiêm ngặt thiên chức của quân nhân. Đó là phòng thủ tam giới, là bảo vệ Thiên Đình, nửa bước cũng không được lùi.

Thiên Bồng mở to hai mắt, lặng lẽ nhìn Thiên Phụ chăm chú.

- Lần này nếu Nguyên soái lĩnh chỉ về điện Lăng Tiêu, tuy nói cũng không nhất định tệ như trong tưởng tượng, nhưng chuyện tiễu trừ Hoa Quả Sơn sẽ vì vậy bị trì hoãn. Hoa Quả Sơn đến nay chỉ không tới mười năm đã phát triển đến trình độ hiện giờ, nếu còn cho bọn chúng thêm mấy năm nữa, chỉ sợ...

- Người là Nguyên soái. Huống chi, người còn vì chuyện này tự nguyện đặt mình vào sự nguy hiểm với tội "Mưu phản". Chúng ta một đám tướng sĩ, làm gì có mặt mũi chất vấn chứ? Cho nên, Thiên Phụ không có vấn đề gì muốn hỏi cả. Thiên Phụ tin, trên dưới toàn quân cũng sẽ không có vấn đề gì muốn hỏi.

Nói tới đây, Thiên Phụ quỳ một chân, cất cao giọng:

- Tình cảnh mà Nguyên soái phải đối mặt Thiên Phụ không thể nào san sẻ. Thiên Phụ có thể làm được chỉ là tin tưởng. Nếu Nguyên soái muốn Thiên Phụ dẫn binh giết thẳng tới điện Lăng Tiêu, Thiên Phụ cũng tuyệt đối không chần chừ! Xin Nguyên soái đừng lo lắng gì cả.

Nói xong, Thiên Phụ đấm mạnh một cái lên trước ngực.

Tiếng giáp sắt vang lên quanh quẩn trong căn phòng nhỏ.

Mặt trăng ghé qua tầng mây cuối cùng đã để lộ toàn bộ ánh sáng của nó. Gió nhẹ lướt qua, lá xanh trên cành cây bên ngoài lay động.

Trong căn phòng tối đen, nương theo ánh trăng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào. Nó chiếu rõ đôi mắt hơi đỏ tràn đầy tơ máu của Thiên Bồng, chiếu rõ khuôn mặt đầy nếp nhăn của Thiên Phụ.

Qua rất lâu rất lâu... Thiên Bồng mím môi, cắn chặt răng, khó khăn nặn ra một cụ cười, thở dài:

- Thiên Phụ, có phải ta rất ngốc không?

- Nguyên Soái không ngốc, chỉ là thế giới này thay đổi rồi. Quá nhiều người tự cho rằng mình thông minh, còn những người thật sự thông minh, nhìn đều giống mấy kẻ ngốc cả.

...

Lúc này, trung bộ Nam Chiêm Bộ Châu.

Một con suối nhỏ uốn lượn chảy xuôi giữa dãy núi chạy dài.

Ngưu Ma Vương thân thể khổng lồ quỳ bên dòng suối, dùng bàn tay chỉ có bốn ngón hứng dòng nước trong húp mạnh hai cái, sau đó vẩy số còn lại lên mặt.

Lau mặt xong, gã thở hổn hển ngẩng đầu ngơ ngác nhìn mây trôi trên bầu trời.

- Kết cục vẫn là trốn chui trốn nhủi...

Trên khoảng đất trống cách chỗ gã không xa, vô số yêu quái mặc áo giáp rách nát nằm ngổn ngang, tên nào tên nấy đều phờ phạc.

Hơn hai ngàn con yêu quái này, chính là gia sản cuối cùng của thế lực Sương Vũ sơn.

Chẳng bao lâu, một cái bóng từ trong đám mây bay xuống, vững vàng rơi xuống trước mặt Ngưu Ma Vương.

- Thế nào?

Ngưu Ma Vương vội vàng hỏi.

Mi Hầu Vương liếm liếm đôi môi khô ráo:

- Đại quân đang hướng về phía bên này, coi bộ chúng ta lại phải di chuyển rồi.

- Lại phải di chuyển?

Bằng Ma Vương tựa dưới bóng cây bên cạnh hoảng sợ. Gã ngồi thẳng người, có vẻ không cẩn thận làm rách miệng vết thương, ngũ quan lập tức nhăn nhúm thành một cục.

Giao Ma Vương ngồi thẳng thở dài chậm rãi đứng dậy, phẩy phẩy áo choàng, mặt không cảm xúc nói:

- Sợ là di chuyển được thêm mấy lần, sau đó cũng không cần di chuyển nữa.

- Ngươi nói vậy là có ý gì?

Bằng Ma Vương thoáng cái ngẩng đầu nhìn Giao Ma Vương.

- Tự mình nhìn đi.

Giao Ma Vương tiện tay chỉ đám yêu quái cách đó không xa, cười giảo hoạt:

- Lúc chúng ta vừa rút lui khỏi Sương Vũ sơn còn dẫn theo năm ngàn yêu chúng. Sau khi rút lui còn chưa đánh được trận nào, đến bây giờ mới mấy ngày, còn lại bao nhiêu chứ? Ha ha, lúc trước không nên bỏ lỡ cơ hội tấn công thủy quân Thiên Hà. Không ngờ bọn chúng thoát được không những không đi, ngược lại còn tiếp tục tiến công...

Nụ cười của gã khiến các yêu vương khác đều kinh ngạc.

Tên này có bệnh sao? Chuyện này đáng để vui cười sao?

- Ngươi!

Bằng Ma Vương giận tím mặt, siết chặt nắm đấm gào lên:

- Lúc đó từ bỏ tấn công thủy quân Thiên Hà ngươi cũng tán thành, bây giờ muốn sửa miệng nhắc lại chuyện cũ à?

Gã gào thét xong thì ho đến mức sắp không thở được.

Nếu là theo lẽ thường, thương thế hiện nay của ga đáng lẽ nên tốt hơn từ lâu rồi, đáng tiếc mấy ngày nay vẫn không ngừng di chuyển, chẳng hề có thời gian cho gã tĩnh dưỡng. Kết quả, tuy là có đan dược trợ giúp, nhưng vẫn khiến vết thương đang có xu thế nặng hơn.

Tất nhiên, nguyên nhân quan trọng hơn nữa là lúc Tiểu Bạch Long cung cấp đan dược, đều là chú trọng số lượng, nên đa số đan dược lấy được chỉ được một lần.

Giao Ma Vương duỗi cổ nhìn mấy giọt máu đen rơi lên cỏ xanh trước người Bằng Ma Vương, cười hí hửng:

- Ta tán thành lúc nào chứ? Nhiều nhất chỉ là không phản đối thôi.

- Ngươi...!

Bằng Ma Vương lập tức giận dữ, nghẹn một lúc lâu, run rẩy nói:

- Nơi này đâu chỉ phải Đại Bằng ta nói là có thể định đoạt? Lúc đó... lúc đó ta đề xuất, mỗi người các ngươi trừ đại ca ra đều tán thành, bây giờ muốn chỉ trích ta à?

Gã ôm ngực, ngẩng đầu nửa ngày mới dịu đi được.

- Lúc đó ta là thấy ngươi và tứ đệ kiệt lực chủ trương không trêu chọc đến thủy quân Thiên Hà, vì để tránh sau này bất đồng mới cầu toàn nhân nhượng! Sao lại biến thành...

- Câm miệng...! Đừng cãi nhau nữa!

Ngưu Ma Vương ở bên cạnh rống giận:

- Bây giờ còn chưa đủ phiền hả? Về sau ai còn dám ầm ĩ thì cút hết cho ta!

Hai yêu vương lúc này mới yên tĩnh liếc mắt nhìn nhau.

Sáu yêu vương lẳng lặng ngơ ngác hồi lâu, Ngưu Ma Vương nín giận lạnh lùng nói:

- Lão ngũ, đêm nay ngươi gác đêm, gặp phải đào binh thì bắt lại, ngày mai chém đầu thị chúng! Ta xem còn ai dám trốn!

Mi Hầu Vương chống gậy, lập tức trả lời:

- Được.

Giao Ma Vương nghe vậy không khỏi bĩu môi:

- Thực ra cũng không thể trách chúng chúng được. Các ngươi nói, đi theo chúng ta có tiền đồ gì chứ? Một đám yêu quái lớn thế này, thủy quân Thiên Hà tùy tiện cũng có thể tìm được, đi theo chúng ta chỉ có một con đường lưu vong thôi. Nếu đã như vậy, không bằng lén lút bỏ chạy, ngược lại an toàn hơn rất nhiều.

- Cũng đúng nhỉ.

Mi Hầu Vương suy nghĩ, ôm gậy trêu chọc:

- Lời ngươi nói rất có đạo lý đó nha, nói tới mức ngay cả ta đều muốn chạy đây này. Hay là đêm nay ta thừa dịp lúc gác đêm một mình chạy trước?

Ngưu Ma Vương ngẩng đầu lườm gã, không nói gì.

Giao Ma Vương lại sáp đến bên cạnh Ngưu Ma Vương chậm rãi nói:

- Nhưng ta có một cách có thể giải quyết vấn đề này.

Trong lúc gã đang muốn khoe khoang, không ngờ Ngưu Ma Vương xoay người túm lấy cổ áo gã nhấc lên:

- Mẹ nó, đến lúc này còn quanh co lòng vòng, có chuyện mau nói có rắm thì mau thả!

- Đại ca! Đừng! Đại ca, thả ta xuống trước đi! Thả ta xuống trước...

Đám yêu quái xung quanh không nhịn được đều bật cười, khiến mặt Giao Ma Vương đỏ bừng.

Sửa sang lại cổ áo, gã xấu hổ ho khan hai tiếng:

- Thực ra, chúng yêu muốn chạy trốn, chủ yếu là vì theo chúng ta không có hy vọng. Vậy không bằng chúng ta cho bọn chúng một hy vọng.

- Nói trọng điểm được không?

Ngưu Ma Vương tức giận quát.

Giao Ma Vương vội gật đầu nói:

- Chúng ta nói với bọn chúng, chúng ta đi chi viện Hoa Quả Sơn, đến Hoa Quả Sơn sẽ được sống tháng ngày yên vui.

Lời này vừa ra, chúng yêu vương đều nhìn về phía gã.

Giao Ma Vương nói là muốn đi chi viện Hoa Quả Sơn, đây là chuyện hiếm lạ đó nha. Đừng nói sẽ dọa cho thủy quân Thiên Hà sợ choáng váng đó chứ?

- Bằng chuyện vừa rồi, người ta còn có thể tiếp nhận chúng ta chắc?

Mi Hầu Vương cười lạnh.

Giao Ma Vương khoát khoát tay, nhìn chúng yêu không xa, đè thấp giọng nói:

- Chúng ta chỉ nói mà thôi, lại không phải thật sự làm như vậy. Chúng ta cứ nói với bọn chúng là đến Hoa Quả Sơn, sau đó lấy cớ vì tránh thủy quân Thiên Hà nên đi đường vòng. Dù sao tốc độ hạm đội của thủy quân Thiên Hà không nhanh bằng chúng ta, sẽ không đuổi kịp. Đi thế nào còn không phải do chúng ta quyết định hay sao? Chỉ cần chúng ta cứ đi về phía Đông là được rồi. Đoạn đường này, chúng ta cứ đi vòng một năm nửa năm, chiến trận ở Hoa Quả Sơn cũng sớm nên đánh xong rồi.

Lập tức chúng yêu vương đều lộ vẻ chần chờ.

- Đến lúc đó nếu Hoa Quả Sơn thắng, thủy quân Thiên Hà làm gì còn thời gian quản chút chuyện của chúng ta chứ? Nếu là thủy quân Thiên Hà thắng, chúng ta liền giải tán, nên trốn đâu thì trốn đó. Các ngươi nói, có đạo lý hay không?