Liếc mắt qua, Ngọc Đế nhìn thấy Thái Bạch Kim Tinh vẫn bình tĩnh như thường...
- Về bản tấu của Lý Tịnh Lý Thiên Vương, chư vị ái khanh nghĩ thế nào?
Ngọc Đế cúi đầu vuốt bộ râu dài đen như mực, nói chậm rãi.
Trong đại điện yên tĩnh, có vẻ tất cả các tiên gia đều đang yên lặng để quan sát động tĩnh xung quanh.
- Chư vị ái khánh thấy thế nào?
Ngọc Đế hỏi lại lần nữa.
Qua lúc lâu, một tiên gia chẳng hề có địa vị gì cầm một thẻ ngọc nhẹ tay nhẹ chân đi đến phía sau Lý Tịnh đang ở giữa điện, cất cao giọng nói:
- Khởi bẩm bệ hạ, thần cho rằng, yêu nghiệt thế lớn thì chắc chắn sẽ nguy hại đến thế gian. Nếu ngồi yên không quan tâm đến, về lâu về dài, chắc chắn sẽ ngụy hại cho xã tắc của Thiên Đình ta. Để Lý Thiên Vương thống lĩnh quân đội diệt trừ Hoa Quả Sơn, cắt đứt niệm tưởng của yêu nghiệt thế gian, lại có thể lập uy cho Thiên Đình, tạo phúc cho tam giới, như thế rất rốt.
Các tiên gia trên điện xì xào bàn tán, Thái Bạch Kim Tinh thì vẫn lạnh nhạt dửng dưng.
- Ồ?
Một tay Ngọc Đế vuốt long án, ánh mắt vẫn không tự chủ được lướt qua trên người Thái Bạch Kim Tinh, gật đầu nói:
- Chư vị ái khanh còn lại có dị nghị gì không?
Tiếng nghị luận lại lớn hơn.
Thần Tài bước ra giữa điện, chắp tay nói:
- Bệ hạ, thần cho rằng làm vậy không ổn. Mối họa Hoa Quả Sơn có phải đã là lửa cháy lan ra đồng cỏ như Lý Thiên Vương nói hay không vẫn chưa biết được. Nhưng nếu lúc này bệ hạ mệnh lệnh xuất binh, vậy án của thủy quân Thiên Hà phải giải quyết thế nào đây?
- Thần Tài là muốn nói, Lý Tịnh ta đang nói xằng nói bậy sao?
Lý Tịnh đầu cũng chẳng quay lại, cười lạnh.
- Không dám.
Thần Tài lặp tức chắp tay với Lý Tịnh, nhưng lại nói với Ngọc Đế:
- Ai cũng có lúc sai lầm. Thần chỉ là muốn nói, có lẽ Lý Thiên Vương không cẩn thận nhìn nhầm, đã đánh giá cao thế lực yêu chúng Hoa Quả Sơn. Một chuyện bé xé ra to khiến đại quân Thiên Đình dốc toàn lực thì cũng không sao, nhưng nếu vì vậy mà... Thần cho rằng, tội lỗi mà Thiên Bồng phạm phải đều là tử tội, cho dù muốn xuất binh, cũng phải bắt hắn về trước, thay đổi thống lĩnh thủy quân Thiên Hà xong rồi mới xuất binh. Bằng không thì sau trận chiến này, công lao thuộc về ai, chỉ sợ sẽ nói không rõ được.
- Thật hay cho ý tưởng lâm trận đổi tướng!
Lý Tịnh nghiêng mặt quát mắng:
- Chuyện trên chiến trường, đâu phải một tên văn thần như ngươi nói là được!
Lời quát mắng này tới quá đột ngột, Thần Tài giật mình đến mức cả thẻ ngọc trong tay đều suýt nữa rơi xuống đất. Sắc mặt ông ta đỏ bừng, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ đành phải quăng ánh mắt cầu xin giúp đỡ đi khắp nơi.
Lời này đã tỏ rõ Lý Tịnh đang muốn giúp Thiên Bồng.
Nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì chứ?
Nam Thiên Môn và thủy quân Thiên Hà không hòa thuận, đây là chuyện mà ai ai cũng biết.
Chẳng lẽ qua trận chiến Hoa Quả Sơn, Lý Tịnh đổi tính luôn rồi à?
Có thể do màn diễn này của Lý Tịnh quá đột ngột, trong lúc nhất thời, chúng tiên đều ngơ ngác nhìn nhau, xì xào bàn tán, không một ai đứng ra giúp đỡ.
Đúng vào lúc này, chợt nghe thấy Ngọc Đế ngồi trên long ỷ ho khan hai tiếng nói:
- Đối với chuyện này, không biết Thái Bạch Kim Tinh có kiến giải thế nào?
Nghe vậy, Thái Bạch Kim Tinh thản nhiên cười cười, bước tới giữa đại điện, chắp tay nói:
- Bẩm bệhạ, việc này thần cũng cảm thấy rất tốt.
- Hửm?
Ngọc Đế hơi sửng sốt, nói:
- Ý của ái khanh là chuyện xuất binh rất tốt hay chuyện đổi tướng rất tốt?
- Thần muốn nói tới chuyện xuất binh.
Thái Bạch vừa nói xong, chúng tiên gia lập tức lại xì xào.
Nghe vậy, Ngọc Đế nhìn lướt qua Lý Tịnh, chỉ thấy Lý Tịnh đang nhìn xuống, không nói lời nào.
Yên lặng gật gật đầu, Ngọc Đế nói:
- Nếu đã như vậy, vậy cứ làm như lời của Lý Thiên Vương nói, lập tức ra lệnh chi viện.
- Bệ hạ, khoan đã.
- Thái Bạch Kim Tinh thay đổi ý kiến?
- Cũng không phải. Chuyện xuất binh thần không hề có gì dị nghị, chỉ là thần có một vật muốn dâng lên bệ hạ, xin bệ hạ xem thử.
Dứt lời, Thái Bạch Kim Tinh vươn tay vào trong tay áo móc ra một quyển lụa trắng, hai tay dâng lên long án.
Ngọc Đế tiện tay mở quyển lụa trắng kia ra, chỉ thờ ơ liếc nhìn một cái, lập tức ngây ngẩn cả người.
Thái Bạch Kim Tinh hơi khom người, nói:
- Như bệ hạ thấy, tội tướng Thiên Bồng đã khai nhận sự thực bản thân lạm dụng ôn thủy, tai họa thương sinh vào trong quyển lụa này.
Lời này vừa ra, trong điện lập tức ồ lên.
- Đã thừa nhận rồi?
- Nếu đã như vậy, nên lập tức phái binh đuổi bắt!
- Kháng chỉ quả nhiên không phải bởi vì chiến cuộc, mà là vì sợ tội!
- Nghịch tặc như vậy, sao có thể mặc kệ tiếp tục dẫn binh tiêu dao chứ?
- Trước khi phái binh tiêu diệt Hoa Quả Sơn, nên bắt Thiên Bồng trước đã! Nếu không làm vậy, tam giới sẽ không phục!
- Thần khẩn cầu bệ hạ lập tức hạ chỉ xóa bỏ tất cả quân vụ của Thiên Bồng, bắt hắn về quy án!
Trong sự xôn xao hỗn loạn, chúng tiên gia ta một câu ngươi một câu.
Sắc mặt Ngọc Đế thay đổi, ngồi thẳng người, tiện tay cuộn quyển lụa trên long án lại. Ngọc Đế lạnh nhạt nhìn chăm chú vào Thái Bạch Kim Tinh, cười nói:
- Vậy ý của Thái Bạch Kim Tinh là... Trước hết miễn trừ chức vụ của Thiên Bồng, sau đó lại phái binh?
- Cũng không phải.
Thái Bạch Kim Tinh chắp tay nói:
- Thần cho rằng, lời của Lý Thiên Vương nói rất đúng. Trước trận đổi tướng không có lợi cho cuộc chiến. Chỉ là, Thiên Bồng đã có tội từ trước, hơn nữa còn là trọng tội. Nếu không phạt, không đủ để phục chúng. Về sau, Thiên Đình ta sao có thể thống lĩnh tam giới được?
- Về chuyện này, thần cho rằng bệ hạ nên noi theo quân pháp của thế gian, công và tội không thể gôp chung được. Thiên Bồng trước đây đã có tiền án, nói về tội lỗi, sau cuộc chiến nên đánh xuống mười tám tầng địa ngục vĩnh viễn không được siêu sinh. Nếu Thiên Bồng thống lĩnh thủy quân Thiên Hà lập được công lớn trong trận chiến này, sẽ ban thưởng thứ khác. Ví dụ, hứa kiếp trở thành phàm nhân sẽ được phú quý. Nếu làm vậy, thần cho rằng dù không đổi tướng, cũng là chuyện có thể.
Sau khi Thái Bạch dứt lời, Lý Tịnh trầm mặc không nói, chúng tiên thì lại sôi nổi tán thành.
Ngọc Đế ngồi trên long ỷ bất giác siết chặc nắm đấm, cười nhạt nói:
- Chuyện này để trẫm suy xét kỹ hơn đã.
...
Cửa phòng "rầm" một tiếng rộng mở.
Ngọc Đế cầm quyển lụa bước nhanh qua cửa, đứng trên thảm ở chính giữa phòng cắn chặt răng.
Quyển Liêm theo sát phía sau, vội vàng khép cửa thay cho Ngọc Đế.
- Bệ hạ bớt giận.
- Bớt giận? Đây là chuyện gì hả? Hôm nay vừa vào điện Lý Tịnh dùng chiêu đó trẫm đã biết không đúng rồi, không ngờ hắn lại...
Ngọc Đế siết chặt tay đang nắm quyển lụa trắng, cắn chặt răng, thân thể run rẩy, nhưng cuối cùng vẫn không lật bàn.
Quyển Liêm khom người nói:
- Lúc trước Nguyên soái đã nhiều lần xin viện trợ, chỉ là... nếu mọi chuyện đúng như lời Lý Thiên Vương nói hôm nay, Hoa Quả Sơn đã thành lửa cháy lan đồng cỏ. Cũng chẳng trách Nguyên soái nguyện trả cái giá này để đổi lấy viện binh. Nếu chờ thêm mấy năm nữa, sợ là thật sự... Nguyên soái cũng chỉ đang thực hiện lời hứa hồi đó với bệ hạ, trung với Thiên Đình, trung với bệ hạ mà thôi. Xin bệ hạ bớt giận. Lời Lý Thiên Vương nói hôm nay, Nguyên soái đều đã sớm thượng tấu, chỉ là bệ hạ vẫn luôn... Nếu không phải như vậy, đoán chắc Nguyên soái cũng sẽ không dùng hạ sách này.
- Hừ, hắn là trung thành? Vậy trẫm là gì chứ?
Ngọc Đế cười lạnh, nói:
- Đúng! Nếu đúng như lời Lý Tịnh nói, yêu chúng Hoa Quả Sơn nên diệt, một khắc cũng không được làm lỡ. Yêu hầu đó có được bản lĩnh như vậy đúng là nên giết. Nếu không giết, đợi một thời gian nữa sẽ nguy hại Thiên Đình. Thân là chiến tướng của Thiên Đình, mọi thứ hắn làm đều không sai. Nhưng trẫm thì sao? Nếu nói vậy, hắn là tận trung, nhưng trẫm phải làm sao để bảo vệ hắn đây? Hắn muốn trẫm làm hôn quân sao? Hắn bị giáng chức rồi, thủy quân Thiên Hà cũng phế luôn, về sau trẫm phải dựa vào Nam Thiên Môn của Lý Tịnh để diệt yêu hả? Loại trung thần này, trẫm thật sự không nhận nổi! Hắn làm tròn lời hứa tận trung với Thiên Đình, nhưng lại đặt trẫm vào chỗ nào chứ!
Dứt lời, một ấm trà bằng ngọc bị Ngọc Đế ném mạnh lên mặt đất, vỡ nát.
- Bệ hạ, Nguyên soái cũng là bất đắc dĩ. Giờ đây chuyện đã đến mức này, nên quyết định thế nào, xin bệ hạ suy nghĩ kỹ.
Ngọc Đế trừng to mắt nhìn chăm chú quyển lụa trắng trong tay, cắn chặt răng, nhưng cũng chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ.
...
Bên ngoài điện Linh Tiêu, trên hành lang dài, Lý Tịnh và Thái Bạch Kim Tinh đứng cùng với nhau.
Thái Bạch Kim Tinh hai tay đan vào nhau, ưỡn người cười nói:
- Lý Thiên Vương à, lời Trường Canh hứa đều đã làm được rồi. Tiếp theo có thể xuất binh được hay không thì phải xem bệ hạ, không liên quan tới Trường Canh nữa.
- Lý Tịnh hiểu rõ.
Lý Tịnh chắp tay nói:
- Đa tạ Tinh Quân ra tay giúp đỡ.
- À còn nữa, làm phiền Lý Thiên Vương chuyển lời cho Thiên Bồng, nếu thật sự có cơ hội dẫn quân hạ được Hoa Quả Sơn, lập được chiến công, niệm hắn có lòng ăn năn, Trường Canh nhất định sẽ nói thay vài câu cho hắn trên điện Linh Tiêu, lấy được vinh hoa phú quý đời sau. Hy vọng hắn trên chiến trường đừng có buông lỏng nhé.
Dứt lời, Thái Bạch Kim Tinh đủng đỉnh rời đi.
Lý Tịnh trầm mặc không nói.
...
Còn chưa đợi Thiên Đình quyết nghị xong, tin tức đã truyền đến Hoa Quả Sơn, Khỉ Đá chợt có cảm giác như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
- Thái Bạch Kim Tinh đổi tính rồi à? Sao tự dưng lại thay đổi thái độ chứ?
Khỉ Đá trừng to mắt, hỏi:
- Những tiên gia khác thì sao? Những tiên gia khác đều nghe lời của lão ta sao?
- Địa vị của Thái Bạch Kim Tinh trên Thiên Đình không hề thấp, hơn nữa mấy lần vạch tội Thiên Bồng đều là do lão ta khởi xướng, những tiên gia khác tất nhiên đều lấy lão cầm đầu.
Dừng chốc lát, Dương Thiền nói tiếp:
- Hơn nữa, ngươi không nhìn ra được sao? Không phải Thái Bạch Kim Tinh đổi tính, mà là Thiên Bồng thỏa hiệp rồi. Thái Bạch Kim Tinh trước nay đều không quan tâm có nên chinh phạt Hoa Quả Sơn hay không, hay là ai đến chinh phạt Hoa Quả Sơn. Động cơ của lão từ trước tới nay đều chỉ là muốn lật đổ Thiên Bồng. Giờ đây Thiên Bồng đã chủ động nhận tội, lão thắng rồi. Trong tình huống này, cho dù lão có ủng hộ Thiên Đình thảo phạt Hoa Quả Sơn thì cũng có sao đâu?
Trong căn phòng nho nhỏ, bầu không khí lạnh đi vài phần.
- Để Phong Linh nói đúng rồi, không nên thả Lý Tịnh.
- Ta thì không cảm thấy vấn đề ở Lý Tịnh.
Dương Thiền nói:
- Mấu chốt là Thiên Bồng đã thỏa hiệp rồi. Hắn muốn thỏa hiệp thì sẽ có rất nhiều cách, Lý Tịnh chẳng qua chỉ là trung gian mà thôi. Không tìm Lý Tịnh, hắn có thể tìm người khác. Tuy nói Thiên Bồng đắc tội không ít người ở Thiên Đình, nhưng vẫn sẽ có người bằng lòng giúp hắn.
Khỉ Đá hít sâu một hơi, nói:
- Cô vừa nãy nói, Lý Tịnh dâng tấu phái những ai tới tiêu diệt chúng ta?
Dương Thiền cúi đầu nhìn thoáng thẻ tre trong tay, nói:
- Nhị Thập Bát Tú, Cửu Diệu Tinh Quân, Thập Nhị Nguyên Thần, Ngũ Phương Yết Đế, Tứ Trị Công Tào, Đông Tây Tinh Đấu, Nam Bắc Nhị Thần, còn có quân đội Nam Thiên Môn của ông ta.
Một chuỗi tên này, mỗi một cái tên không chỉ đơn giản là đại biểu cho một vị chính thần thôi đâu. Khỉ Đá nghe mà đau hết cả đầu.
Chúng tinh tượng (ngôi sao) trên trời, người có thực lực mạnh đều đã đến gần hết rồi?
Còn có ai chưa tới nhỉ?
Ngoại trừ Tam Thanh là Thiên Đình không thể nào điều động được, hình như chỉ còn lại một mình Dương Tiễn không muốn điều động mà thôi. Trận thế này, còn lớn hơn gấp mấy lần trận chiến hồi đó ở Quán Giang Khẩu nữa.
Dốc toàn bộ lực lượng luôn rồi sao?
Khỉ Đá bỗng nhiên bật cười.
Phản thiên, vốn đã giống như đi xiếc trên dây, chỉ cần không cẩn thận một cái, bên dưới chính là vực sâu vạn trượng.
Ngày hôm nay không phải đã sớm dự đoán được rồi sao? Chỉ là, nó tới sớm hơn so với trong tưởng tượng của mình rất nhiều.
Nếu như có thể cho mình thêm mười năm, hoặc là năm năm để phát triển...
- Nếu, ta nói là nếu, bọn họ thật sự tới, cô cho rằng với thực lực hiện giờ của chúng ta, có thể chống đỡ nổi không?
Dương Thiền thoáng suy tư, nói:
- Trong tình huống có chuẩn bị, bọn họ rất khó giải quyết được ngươi và Cửu Đầu Trùng. Nhưng nếu muốn đánh hạ Hoa Quả Sơn, tàn sát yêu chúng nơi này, chỉ sợ không phải là chuyện khó khăn gì.