Hào quang mờ ảo, mây mù lượn quanh, một tảng đá khổng lồ như ẩn như hiện.
Đỉnh tảng đá là một vùng cỏ cây tươi tốt xanh um. Trên đó lại đặt một chiếc bàn đá với hai băng ghế đá dài hai bên. Hiện ngồi ở đó phân biệt là một ông lão tóc bạc và một ông lão tóc đen.
Ông lão tóc đen chính là người đánh cờ với Thái Thượng lúc trước. Còn ông lão tóc bạc thì có làn da hồng hào, khuôn mặt hiền lành, lại mặc cả bộ áo trắng, toàn thân đắm chìm trong hào quang trắng ngà. Nếu phàm nhân trông thấy ông ta, sợ là không mở mắt ra nổi.
Hai người yên lặng thưởng trà. Hồi lâu sau, ông lão tóc đen nói:
- Nghe nói, gần đây có hai tiên nữ được điều tới Đâu Suất cung.
- Ồ?
Ông lão tóc bạc nhấp tiếp ngụm trà, thản nhiên nói:
- Đây đúng là chuyện lạ. Từ khi xây cung đến giờ, Đâu Suất cung chưa bao giờ có nữ lưu thì phải? Chắc là sư huynh chợt muốn tăng thêm chút khí âm nhu cho Đâu Suất cung. Ha ha ha ha.
- Nếu thật sự là như vậy thì cũng là chuyện tốt.
Ông lão tóc đen ngẩng đầu lên nhìn bầu trời giống như ngọc lưu ly, nói:
- Trời đất này ngàn vạn năm không thay đổi, sớm đã nhàm chán, hiếm có lần này sư huynh hứng trí. Nhưng chỉ sợ là có nguyên nhân khác.
Dứt lời, đôi mắt đen nhánh như vực sâu kia liếc nhìn ông lão tóc bạc.
Ông lão tóc bạc lại thảnh thơi nhấp một ngụm trà, một lúc lâu sau mới nói:
- Sư đệ nghĩ rằng sẽ là nguyên nhân gì?
- Đã nhiều ngày, chiến sự diệt yêu ở Đông Thắng Thần Châu biến đổi bất ngờ, sư huynh cũng biết chứ?
Ông lão tóc bạc ngửa đầu suy tư, nghi ngờ hỏi:
- Ta cũng có nghe, nhưng không để tâm. Sao, chiến sự này có huyền cơ gì hả?
- Cái này...
Ông lão tóc đen đặt chén trà xuống, không nhịn được nói:
- Nếu sư huynh nói như vậy thì hôm nay dừng tán gẫu thôi.
- Đệ đã hỏi, đại sư huynh chỉ nói là thiên đạo không khác, chẳng qua là rẽ vào đường vòng thôi.
Ông lão tóc đen không chút để ý đáp.
- Nếu đại sư huynh nói không khác thì đúng là không khác rồi. Chúng ta đều đã ở ẩn, làm sao còn lăn tăn chút chuyện này làm gì? Có rảnh thì đi tìm hiểu số trời có hơn không?
Ông lão tóc đen không đáp.
Lại hàn huyên vài câu, uống hết nửa ấm trà, ông lão tóc đen lạnh nhạt cáo từ.
Tiễn ông lão tóc đen xong, ông lão tóc bạc cúi đầu bấm tay tính toán, thu lại nụ cười trên mặt, xoay người bay đi.
Chỉ trong nháy mắt, ông lão tóc bạc kia đi tới trước một cung điện mộc mạc. Một đồng tử vội bước tới chào đón, khom người chắp tay nói:
- Cung nghênh sư phụ.
Ông lão tóc bạc không nói lời nào, lướt qua đồng tử đi vào bên trong. Tới trước mặt một đồng tử khác, ông ta thấp giọng nói:
- Nghe nói Đâu Suất cung mới có thêm hai vị cung nữ, con nhanh đi điều tra rõ lai lịch hai người này, xem khi nào thì thành tiên, trước khi thành tiên có thân phận gì, bạn bè thân quyến có ai, sư tòng người nào, sau khi thành tiên lui tới với người nào, đã làm chức gì, làm chuyện gì. Phải điều tra đầy đủ mọi thứ, không được sai sót. Đồng thời, không được để ai biết chuyện này!
- Đồ nhi, cẩn tuân sư mệnh!
...
Trong Đâu Suất cung, một đồng tử cung kính quỳ gối trước mặt Thái Thượng.
- Lúc vi sư đi vắng, tiểu thư có nói gì không?
- Bẩm sư phụ, tiểu thư có nhắc tới "khỉ".
- Nhắc "khỉ"? Cụ thể nói thế nào?
Đồng tử kia vội lấy ra một cuộn thẻ tre từ trong tay áo, hai tay dâng lên, nói:
- Đồ nhi có ghi lại từng lời tiểu thư nói, mời sư phụ xem.
Nhận lấy cuộn thẻ tre, Thái Thượng mở ra xem qua, sau đó lại cuộn trở lại, nhét vào tay áo, nói:
- Chỉ nói ít như vậy thôi sao?
- Bẩm sư phụ, tiểu thư tựa như đã quên rất nhiều chuyện, cần có thời gian để từ từ nhớ lại. Hơn nữa tiểu thư mới đến đây, có lẽ đang lạ, nên cũng ít nói.
- Vậy thì năng nói chuyện với tiểu thư, để tiểu thư nhớ lại mọi chuyện.
- Đồ nhi tuân mệnh.
- Việc trực tiếp tiếp xúc với tiểu thư giao cho hai tiên nữ kia, con chỉ phụ trợ bên cạnh thôi. Tất cả việc sinh hoạt do con lo liệu, không được thờ ơ. Mặt khác, nhớ phong tỏa chặt chẽ chuyện này, không được truyền ra ngoài. Hai tiên nữ kia, từ nay về sau cũng không được rời khỏi Đâu Suất cung.
Hơi ngừng một chút, Thái Thượng lại nói:
- Vi sư còn có chuyện quan trọng, trong lúc ta đi vắng, chuyện nơi này toàn quyền phó thác cho con.
- Đồ nhi nhất định không phụ sư phụ giao phó!
Đồng tử kia bái thật sâu. Đợi khi đồng tử ngẩng đầu thì Thái Thượng đã biến mất.
...
Hoa Quả Sơn.
Vô số thương binh dưới thành ngầm đã được chuyển dời tới nơi sâu hơn trong lòng đất. Toàn bộ Hoa Quả Sơn tanh bành, mỗi yêu quái đều mệt mỏi.
Theo từng mệnh lệnh của Khỉ Đá, đại quân bắt đầu bỏ trận địa ban đầu mà co rút lại. Cũng không phải co rút phòng ngự, mà là cải tổ lần nữa, chuẩn bị tiến công, quyết chiến.
Chuyện tới bước này, chủ động tìm thời cơ quyết chiến, sớm chấm dứt dây dưa với thủy quân Thiên Hà mới là quyết định chính xác nhất cho Hoa Quả Sơn.
Thế nhưng ngay cả Khỉ Đá cũng không nói được nếu thành công tiêu diệt toàn bộ thủy quân Thiên Hà thì sẽ mang lại bao nhiêu hy vọng cho nơi này.
Mà với đại đa số yêu quái, bọn chúng thậm chí còn không biết Hoa Quả Sơn sắp đối mặt với cái gì, chỉ nghe nói kẻ địch mới còn mạnh hơn thủy quân Thiên Hà, nhưng mạnh tới đâu thì bọn chúng hoàn toàn không biết.
Đương nhiên, đây cũng không phải do Khỉ Đá giấu giếm. Thực tế, mỗi mệnh lệnh của Khỉ Đá đã nói cực kỳ rõ ràng. Có điều đại đa số yêu quái vẫn không có một khái niệm cụ thể nào với kẻ địch sắp đến.
Dù sao, trạng thái hiện giờ sớm đã vượt xa tưởng tượng của tất cả.
Mới không lâu trước, thủy quân Thiên Hà, thậm chí là hạm đội Nam Thiên Môn tới trước, chẳng lẽ không phải là kẻ địch không thể chiến thắng trong mắt chúng sao?
Tuy rằng chiến sự thảm thiết, tuy rằng còn chưa giành được thắng lợi hoàn toàn, nhưng tốt xấu cũng chống cự được, hơn nữa thế cục đang phát triển theo hướng có lợi cho phe mình.
Mấy ngày nay, không phải thủy quân Thiên Hà đã không phát động tiến công nữa sao?
Suốt mấy năm nay, yêu chúng Hoa Quả Sơn dưới sự dẫn dắt của Khỉ Đá đều có thể biến nguy thành an bất kể gặp bao nhiêu kẻ địch mạnh mẽ. Trong lòng đại đa số yêu quái đã đạt thành một nhận định chung — ở trong mắt bọn chúng, dường như dù có gặp chuyện gì, Khỉ Đá cũng có thể dễ dàng hóa giải. Nhận định này khiến các yêu quái có thể điều chỉnh tâm lý trở về mức lạc quan.
Đương nhiên, lạc quan không đồng nghĩa với lười biếng. Dưới mệnh lệnh của Khỉ Đá, mỗi một yêu quái đều bị động viên dồn hết sức lực chuẩn bị chiến tranh...
...
Trong lúc hỗn loạn dồn dập ấy, Phong Linh bước qua một con đường tối đen thật dài. Rất nhiều yêu quái có thoáng lướt qua mặt nàng, nhưng chẳng ai liếc nhìn nàng một cái.
Đúng vậy đấy, đến giờ phút này, nàng chính là một người không có việc gì làm ở Hoa Quả Sơn, còn ai chú ý tới nàng chứ?
Hai ngày này, cả người nàng muốn gặp nhất là Khỉ Đá cũng không thấy mặt rồi.
Ngơ ngác đi về chỗ ở của mình, Phong Linh hít một hơi thật sâu, đưa tay đẩy cửa phòng khép hờ.
Trong phòng, Thái Thượng đang ngồi ngay ngắn cạnh chiếc bàn dài, bên trên có một ấm trà.
- Này tiểu nha đầu, sao phòng ngươi không có cả lá trà thế hả? Ngươi nói lão đầu tử ta từ xa chạy tới mật báo cho ngươi dễ dàng lắm sao? Vậy mà ngay cả trà cũng không có, hừm hừm.
- Lão tiên sinh còn chưa đi ạ?
- Ô, ngươi đang đuổi khéo ta đấy à?
Phong Linh đi tới trước bàn, ngồi xuống, ỉu xìu cầm lấy ấm trà trong tay Thái Thượng, cũng rót cho mình một chén, rồi cầm chén, u oán nói:
- Hắn không tin con. Hắn để Lý Tịnh chạy rồi... Nếu mà tin con thì đã không biến thành như bây giờ.
- Hắn không tin là bình thường, tin mới là bất thường.
- Vì sao không tin mới là bình thường ạ?
Phong Linh ngẩng đầu hỏi.
- Bởi vì xem xét từ bất kỳ một góc độ nào cũng không nên thành như vậy. Đừng nói hắn, cả chính Thiên Đình cũng không có ai tin. Thậm chí cả Ngọc Đế cũng không ngờ sẽ biến thành như vậy.
- Vậy tại sao lão tiên sinh lại cho rằng nhất định sẽ như vậy?
Phong Linh cau mày hỏi.
- Bởi vì... Bởi vì...
Thái Thượng vuốt râu cười gượng hai tiếng, nghiêm mặt nói:
- Bởi vì lão phu biết trước.
- Người lại khoác lác rồi.
Phong Linh lườm Thái Thượng một cái, nói:
- Chẳng qua là ăn may mà thôi. Ngay cả sư tổ Tu Bồ Đề tổ sư của con cũng không dám nói mình biết trước, người lại biết trước á?
- Sư tổ của ngươi sao có thể so với ta!
Thái Thượng cười híp mắt ngẩng đầu lên, lại nhận tiếp cái lườm xem thường của Phong Linh.
Ngơ ngác ngồi hồi lâu, Phong Linh chậm rãi hỏi:
- Lão tiên sinh, Hoa Quả Sơn... thật sự sắp xảy ra tai họa sao?
- Ừm, có lẽ vậy.
- Tại sao lại là có lẽ chứ?
- Ngươi không phải nói lão phu không thể biết trước sao?
Thái Thượng liếc Phong Linh một cái nói.
- Người ~!
Phong Linh cao giọng, đứng dậy:
- Lão tiên sinh! Nếu... nếu quả thật biến thành như vậy, người sẽ giúp con chứ?
Thái Thượng xoay người qua chỗ khác, đưa lưng về phía Phong Linh, vừa uống trà vừa nói:
- Không phải ngươi nói sư tổ ngươi lợi hại hơn ta sao? Ngươi đi nhờ ông ta đi.
- Lão tiên sinh!
Phong Linh vội vàng chạy vòng tới trước mặt Thái Thượng, mắt nhìn chằm chằm Thái Thượng nói:
- Người sẽ giúp con chứ.
- Sư tổ ngươi lợi hại hơn...
- Sư tổ lợi hại, thế nhưng... sư tổ sẽ không giúp. Nếu giúp đã sớm giúp rồi, còn không ra tay chứng tỏ dù có đi tìm sư tổ cũng vô dụng. Đây là Khỉ Đá nói.
- Không biết, ông ta lợi hại hơn thì ngươi đi tìm ông ta đi.
Dứt lời, Thái Thượng tiếp tục xoay người sang chỗ khác uống trà.
Phong Linh cuống lên, đành nói:
- Được rồi được rồi, người lợi hại hơn, được chưa? Giúp con một chút đi mà!
Thái Thượng cười lớn:
- Sớm nói như vậy không phải tốt rồi sao.
- Vậy người có thể giúp con chứ?
- Không thể
- ...
- Sao vậy?
- Đến lúc nào rồi người còn trêu đùa con!
Phong Linh nhăn mày, nhấc ấm trà định đập lên đầu Thái Thượng.
- Đừng đừng đừng!
Thái Thượng vội vàng khoát tay nói:
- Ta chỉ nói là ta không có cách, nhưng ta biết người có cách.
Phong Linh vội hỏi:
- Ai vậy?
- Ngọc Đế.
Tức thì mắt Phong Linh híp thành một đường nhỏ, vẻ mặt hoài nghi nói:
- Ngọc Đế đồng ý hỗ trợ sao?
- Ờ... Có lẽ sẽ vậy. Lão phu đi mời hắn uống chén trà, tâm tình hắn sẽ tốt, rồi sẽ đồng ý thôi.