Chuyến này Hoa Quả Sơn rốt cuộc đưa tới bao nhiêu kim tinh? Chuyện này thật sự không nói rõ được.
Kim tinh nhỏ chừng hạt đậu nành, lớn lớn nhỏ nhỏ tận hai mươi mốt rương, muốn đếm thì chắc phải mất một tháng không ăn không ngủ có lẽ mới đếm hết được. Dùng cái cân sắt không chính xác của Ngự Mã giám, cân sơ kim tinh cùng cả rương thì đoán chừng cỡ sáu mươi vạn.
Xé giấy niêm phong, mở rương ra, ánh sáng vàng óng ánh lập tức chiếu sáng cả căn phòng.
Lúc biết Khỉ Đá chuyển kim tinh ở Hoa Quả Sơn lên, một đám tiên nữ tiên nô Ngự Mã giám đều thấp thỏm cả lên. Nhưng lúc này đây, bọn họ chỉ còn lại biểu cảm trợn mắt há mồm.
Khỉ Đá giẫm một chân lên rương, ngửa đầu lạnh nhạt nhìn đống "đậu nành nhỏ" này, nói:
- Nguyệt Sương!
Tiểu mỹ nữ đứng ngơ ngác bên cạnh lập tức bừng tỉnh, vội vàng khom người nói:
- Có Nguyệt Sương.
- Lại đây.
Nguyệt Sương cẩn thận đi đến bên cạnh Khỉ Đá, đè thấp giọng nói:
- Đại nhân có gì sai bảo?
- Tay.
- Tay?
Nguyệt Sương mở to mắt, không hiểu gì cả.
Khỉ Đá kéo tay của nàng qua, thuận tiện nắm một đống kim tinh nhét vào tay nàng. Hắn nhét xong còn nhíu mày, như thể cảm thấy quá ít. Hắn bèn kéo tay Nguyệt Sương để nàng cầm váy thành hình cái đấu, rồi dùng hai tay bốc mấy đống kim tinh thả vào.
Nguyệt Sương trợn tròn mắt, lập tức quỳ xuống đất:
- Đại... đại nhân...
- Thưởng cho ngươi, mấy ngày nay ngươi cực khổ rồi. Chuyện của Ngự Mã giám ta thật sự không hiểu, sau này còn phải làm phiền ngươi. Ngươi cũng biết rồi, có người muốn nắm điểm yếu của ta, về công vụ đừng khiến ta có sơ sót gì.
Nguyệt Sương chớp mạnh mắt, kích động đến mức hít thở không thông. Nàng nghẹn lúc lâu, mới nhỏ giọng nói:
- Đại nhân, đây là bổn phận của Nguyệt Sương. Không... không cần làm thế này đâu.
Khỉ Đá cúi đầu nhìn nàng, nói:
- Ta mới là chủ sự của Ngự Mã giám, có cần hay không do ta quyết định, hiểu rồi chứ?
Nguyệt Sương run rẩy cúi thấp đầu, nói:
- Vâng, vâng...
Giọng nói đó nhỏ đến mức không nghe rõ được.
Khỉ Đá quay mặt qua, lại hét lên:
- Lý Bình!
- Đại nhân... tiểu, tiểu nhân cũng có?
Thân thể Lý Bình hơi nghiêng về phía trước, ánh mắt trừng lớn, vẻ chờ mong trên mặt đã không thể che đậy được nữa.
- Không chỉ là ngươi.
Khỉ Đá ngẩng đầu lạnh nhạt nói:
- Còn có Vân Sương, Lưu Đại, Lưu Nhị. Y phục trên người các ngươi có bao nhiêu túi cứ đựng lúc nào đầy thì thôi.
- Đại nhân vạn tuế!
Ba tiên nô hoan hô ra tiếng, quỳ trên đất dập đầu rất mạnh.
- Vạn tuế này không thể gọi bậy được.
- Vậy... đại nhân cửu thiên tuế!
Khỉ Đá suýt chút nữa bị sặc chết.
- Này còn ghê hơn cả vạn tuế nữa...
Khỉ Đá miễn cưỡng khoát tay, nói:
- Đừng nói lung tung nữa, tranh thủ thời gian, có thể đựng được bao nhiêu thì đựng, đều là của các ngươi cả.
Hắn nói xong thì lách người qua một bên.
Ba tiên nô mừng rỡ nhào tới. Vân Sương thì vẫn giữ được sự thận trọng của nữ tử, chỉ chậm rãi đi tới bên cạnh Nguyệt Sương, chờ vị tỷ tỷ này của nàng cho phép.
Khỉ Đá một mặt quay đầu nhìn ba tiên nô đang mừng rỡ, một mặt thì cười nheo mắt đi về phía Phong Linh ở cửa.
- Huynh làm vậy có được không?
Nàng khẽ giọng hỏi.
Khỉ Đá khoanh tay dựa vào cạnh cửa, lẳng lặng nhìn ba tiên nô nhét kim tinh vào trong túi áo, thong dong nói:
- Đều nói "Có tiền có thể sai khiến ma quỷ". Ta thấy có tiền thì thần tiên và ma quỷ cũng chả khác gì nhau.
- Bọn họ chỉ là tiên nô tầng lớp thấp nhất.
- Vậy sao?
Khỉ Đá không khỏi nhớ tới giao dịch ở đầm Ác Long, hừ cười nói:
- Đối với phần lớn thần tiên, không thể khiến bọn hắn làm quỷ, là bởi vì cái giá vẫn chưa đủ cao mà thôi.
(Truyện Đại Bát Hầu được dịch và đăng tải miễn phí tại diễn đàn bạch ngọc sách. com)
...
Có tiền không nhất định mua được nhân tâm, nhưng sự trung thành tạm thời thì chắc chắn mua được. Mà thứ Khỉ Đá cần, chỉ là "Sự trung thành tạm thời", chừng đó là đủ rồi.
Hào phóng ban thưởng xong, sĩ khí của Ngự Mã giám lập tức trở nên khác biệt, đặc biệt là ba tiên nô.
Cơ cấu nho nhỏ của Ngự Mã giám này không giống bộ phận khác có được thuyền bay của riêng mình. Nghe nói ngày hôm sau Khỉ Đá muốn đi phủ khố, Lưu Đại Lưu Nhị ngay trong đêm lau một chiếc xe ngựa đã lâu không dùng của Ngự Mã Giám đến sáng bóng, còn Lý Bình thì mới sáng đã hứng khởi đứng chờ ngoài cửa phòng Khỉ Đá.
Lái chiếc xe ngựa bay lên còn không ngừng kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, Khỉ Đá, Lý Bình, thêm cả Phong Linh, mang theo đầy xe kim tinh xuất phát về phía phủ khố Thiên Đình ở tầng trời thứ chín.
Từ tầng trời thứ tám đến tầng trời thứ chín thực ra rất gần, nhưng đó là với tốc độ của Khỉ Đá. Nếu là dùng chiếc xe do sáu con ngựa kéo này, ít nhất cũng phải mất một canh giờ.
Trong lúc buồn chán, Khỉ Đá dứt khoát lên nóc xe ngựa trò chuyện với Lý Bình.
- Ngươi có mục tiêu lâu dài gì không?
Lý Bình vừa lái xe ngựa vừa cười ha ha nói:
- Bẩm đại nhân, vốn là không có, nhưng... He he, bây giờ tiểu nhân tính đi kiếm ít đan dược và công pháp về, tu luyện Hành giả đạo.
Khỉ Đá hơi sững sờ, hỏi:
- Hành giả đạo hả? Tư chất của ngươi có đủ không?
- Tư chất chắc chắn là không đủ rồi, nhưng Ngộ giả đạo thì phải có danh sư, còn cần ngộ tính... Không sợ đại nhân cười chê, tiểu nhân từ nhỏ đã nuôi ngựa, mấy cái khác thì chẳng biết gì cả. Nếu là có thể tu luyện được Hành giả đạo tới cảnh giới Luyện Thần, hay là cảnh giới Nạp Thần cũng được, vậy thì sẽ có những con đường khác, không đến mức cứ mãi nuôi ngựa.
- Cũng đúng.
Khỉ Đá gật đầu, thoáng trầm mặc chốc lát, hỏi:
- Trên tầng trời thứ bảy này, không tính thiên binh thiên tướng, đại khái có bao nhiêu tiên gia?
- Đại nhân là chỉ chân tiên cảnh giới Hóa Thần trở lên sao?
- Ừm... sống tại Thiên Đình thì đều tính cả, thường gọi là "Tiên gia" ấy, đại khái khoảng chừng bao nhiêu?
- Khoảng chừng hơn hai trăm vạn, trừ đi thiên binh thiên tướng thì còn khoảng chừng trăm vạn. Còn cụ thể bao nhiêu thì tiểu nhân cũng không rõ.
Lý Bình nói.
- Hơn hai trăm vạn...
Khóe mắt của Khỉ Đá không khỏi giật giật.
Thiên Đình thực ra không đơn giản như phàm gian vẫn hay tưởng tượng. Nó là một con quái vật khổng lồ có chức năng cực kỳ phức tạp.
Đối với bên yêu quái, quen thuộc nhất không ai qua được thiên quân đuổi bọn chúng chạy cả ngày. Nhưng mà, thiên quân phòng thủ tam giới, chừng trăm vạn người, chẳng qua cũng chỉ là một bộ phận của Thiên Đình mà thôi.
Chỉ nói về một Hồng Hi cung, Nguyệt Lão là chủ sự nơi này, đây là chuyện mà mọi người ở thế gian đều biết.
Nhưng nhân duyên ở phàm gian có bao nhiêu? Đó là một con số thiên văn có thể so với tên trên sổ Sinh Tử. Thập điện Diêm La cộng thêm mười mấy quỷ sai cũng mới chỉ quản có một cái Địa Phủ, còn Hồng Hi cung thật sự chỉ có một mình Nguyệt Lão. Phàm gian một năm, Thiên Đình một ngày, chẳng qua cũng chỉ là mười hai canh giờ. Đừng nói là giám sát, dù có muốn tùy ý liếc mắt một cũng cũng không liếc được.
Nhân duyên đã là như vậy, vậy Phúc Lộc Thọ thì sao đây? Rồi thì sấm sét khắp toàn thiên hạ thật sự đều chỉ do Lôi Công Điện Mẫu tự mình đánh?
Sự thực là chỉ riêng đám nhân viên tuyến đầu phụ trách giám sát tam giới sống ở trên tầng trời thứ bảy thôi đã hơn trăm vạn rồi.
Mà tu vi trung bình của những nhân viên giám sát tuyến đầu này thế nào đây?
Tu vi cảnh giới Ngưng Thần giống như Lý Bình là bình thường, tốt hơn chút thì cảnh giới Nạp Thần như Nguyệt Sương. Nếu là đến cảnh giới Luyện Thần, vậy thì đã là người nổi bật rồi. Còn về cảnh giới Hóa Thần... Thiên quân chinh phạt khắp nơi có tổng cộng được bao nhiêu cảnh giới Hóa Thần đây? Ngoại trừ thượng tiên ngồi ở vị trí cao, trong các bộ bình thường, cảnh giới Hóa Thần tuyệt đối là tồn tại có thể gặp nhưng không thể cầu được.
Nếu đã không phải là chân tiên, vậy thì vẫn phải ăn uống ngủ nghỉ.
Vì để chăm sóc ăn uống ngủ nghỉ cho một trăm vạn nhân viên tuyến đầu này, lại cần thêm một trăm vạn người khác. Đây là còn chưa tính mấy cơ cấu như là tứ hải Long cung, âm tào địa phủ, thổ địa sơn thần. Nếu thật sự tính vào, chỉ sợ ngay cả Ngọc Đế cũng không biết được con số cụ thể.
Nghe Lý Bình giới thiệu, từ rất lâu trước đây Thiên Đình không hề có thứ đồ chơi kim tinh này.
Trong thời đại đó, tất cả mọi thứ đều là được điều phối thống nhất. Nhưng về sau khi Thiên Đình từng bước mở rộng thì hoàn toàn trở nên hỗn loạn.
Thực ra chỉ nghĩ thôi đã hiểu.
Nhỏ thì đến mỗi một cá thể, lớn thì bao gồm cả toàn bộ thiên quân, đều có đủ mọi loại nhu cầu. Một khi không thể thỏa mãn thì sẽ xuất hiện đủ mọi vấn đề. Phàm nhân cần phải ăn uống ngủ nghỉ, tiên nhân còn cần nhiều hơn, bọn họ phải tu hành.
Nhắc đến tu hành, đồ vật chủng loại cần thiết càng nhiều không kể xiết.
Loại nhu cầu này nếu không thể nào thỏa mãn, tiên nô tiên nữ từ phàm gian trực tiếp lên trời như Lý Bình, Nguyệt Sương thì còn dễ nói. Nếu là đổi thành đám tu giả xuất thân danh môn thì không thể nào chấp nhận được.
Phải biết ở phàm gian bọn họ còn có thể tự mình tìm kiếm những thứ cần thiết. Ở Thiên Đình, bọn họ là người giám sát tam giới, không cho phép tùy ý nhúng tay vào các loại sự vụ. Trong tình huống đó, đồng nghĩa với cắt mất con đường tu tiên của bọn họ.
Cho nên, những nhu cầu này có thể thỏa mãn thì thỏa mãn, không thể thỏa mãn cũng phải thỏa mãn. Bằng không Thiên Đình sẽ giải tán.
Nhưng vào một thời đại không hề có kỹ thuật số hóa, muốn thoát khỏi thứ như tiền tệ này, tính chung tất cả trăm vạn người, ngay cả một nghiên mực, một thẻ tre đều phải phân phối hợp lý, hơn nữa cách rất nhiều tầng đánh giá chính xác thứ này có cần không, thứ kia có cần không, điều này có thể sao?
Rất hiển nhiên, đó chỉ là chuyện nghìn lẻ một đêm.
Thế là, việc kim tim trở thành tiền tệ của Thiên Đình theo thời thế mà sinh.
Định giá tất cả mọi thứ, trực tiếp phát kim tinh cho các bộ, khiến bọn họ tự mình sắp xếp, chỉ cần làm việc tốt là được — Đây cũng là phương thức quản lý cơ bản nhất hiện nay của Thiên Đình.
Mà sinh ra cùng lúc với kim tinh, chính là phủ khố Thiên Đình.
Tất cả kim tinh đều do phủ khố phát hành. Cũng chỉ có lúc kim tinh chảy ngược về lại phủ khố, mới có thể chân chính thể hiện ra giá trị của nó. Nói cách khác, chỉ cần ngươi có đủ kim tinh, phủ khố nhận, vậy thì ngươi có thể thúc đẩy hơn một trăm vạn người ngoài đám nhân viên giám sát tuyến đầu của Thiên Đình đi giúp ngươi thu thập bất cứ thứ gì.
Tuy nghe xong miêu tả của Lý Bình thì Khỉ Đá cũng có được một khái niệm cơ bản về phủ khố, nhưng lúc từ xa xa nhìn thấy, hắn vẫn không khỏi trợn to mắt. Phong Linh trong xe ngựa thì cả kinh đến không khép được mồm.
Phủ khố do vô số đá tảng đá lơ lửng có hình cái khay tập hợp lại với nhau, lớn đến mức vô biên vô hạn. Nếu không phải Lý Bình đã nhắc trước, Khỉ Đá thậm chí còn nghĩ nhầm rằng mình nhìn thấy một đại lục mới.
Trên mỗi tảng đá kia đều là thương khố (kho hàng) cao tới bảy tám trượng. Có thương khố thậm chí còn nằm kẹp giữa hai tảng đá. Giữa các thương khố lại rải rác rất nhiều lầu các.
Vô số thuyền chở đầy hàng hóa bay tới bay lui trên không, thiên binh qua lại tuần tra...
Một chiếc thuyền lớn dỡ bỏ cột buồm chở một cọc gỗ khổng lồ chậm rãi lướt qua bên xe ngựa.
Thấy Khỉ Đá xem mà mắt trợn ngược cả lên, Lý Bình chỉ vào cọc gỗ đó nói:
- Chắc là nơi nào đó lại xây dựng cung điện mới rồi. Loại cọc gỗ này, chỉ có thể dùng để làm trụ chính của cung điện.
- Cái này ngươi cũng biết?
- Tiểu nhân cũng từng nghe người bên cạnh nhắc tới nên nhớ.
- Thế bây giờ chúng ta đi đâu?
Lý Bình chỉ vào một tảng đá lơ lửng ở sát rìa, nói:
- Nếu là thường ngày, tiểu nhân đều trực tiếp tới đó. Bên đó là thương khố chuyên cung cấp thức ăn cho thiên mã. Những thứ cần thiết khác, về cơ bản cũng có thể tìm được toàn bộ ở thương khố bên cạnh. Còn về những vật đại nhân muốn, tiểu nhân thật sự không biết ở đâu có.
- Trước hết tìm một người ngươi quen biết hỏi thử xem sao.