Đại Bát Hầu

Chương 36



Dịch: †Ares†

Biên: Spring_Bird

Giờ Ngọ, mặt trời rực rỡ như thiêu đốt trên mặt đất. Trong một góc bóng râm, Thanh Vân Tử ngồi ngay ngắn, đã mất hẳn vẻ uể oải lúc trước, đang hỏi chuyện Hư Độ.

Hư Độ khom lưng, dùng hai tay dâng một bản danh sách giao cho Thanh Vân Tử:

- Sư phụ, đây là các loại thuốc hôm qua Phong Linh đến Kỳ Lân giác lấy.

Thanh Vân Tử nhận lấy, hơi liếc Đan Đồng Tử đang đứng quay lưng về mình ở một phía hành lang, sau đó mới nhìn bản danh sách.

- Xem tình hình, con khỉ kia sắp khỏi hẳn rồi.

Thanh Vân Tử vuốt râu, thở dài, âm thanh thoáng lớn lên một chút, như cố ý để Đan Đồng Tử nghe được.

- Khỏi thì đã sao?

Đan Đồng Tử hừ lạnh một tiếng, đưa lưng về phía Thanh Vân Tử, trong giọng nói lộ vẻ khinh thường:

- Tốt nhất là biết đường an phận, nếu còn dám hành động thiếu suy nghĩ, ta liền đánh cho hắn trở về nằm mấy tháng nữa.

Nghe thế, Thanh Vân Tử bất đắc dĩ cười khổ:

- Sư huynh sao phải khổ vậy chứ? Dù sao cũng là sư huynh đệ đồng môn.

- Ai là sư huynh đệ đồng môn với con khỉ hoang dại kia!

Đan Đồng Tử cũng không quay đầu, nói.

Sau đêm đó, Đan Đồng Tử hung hãn ngược lại lâm vào quẫn cảnh, mà Thanh Vân Tử vốn hoảng hốt lại lần nữa thông suốt.

Đường tu đạo dài đằng đẵng, tự nhiên tu tâm trước.

Có một số việc, sợ rồi, nghiêm túc rồi, chính là thua.

Thật muốn luận, ở trên đường tu đạo thì vui cũng thế, buồn cũng thế, giận cũng thế, oán cũng thế, hận cũng thế, đều là tâm ma. Hãm sâu trong đó, chính là nhập ma chướng, trở ngại tu hành.

Hiện giờ Đan Đồng Tử đang trong trạng thái này. So với Đan Đồng Tử, Thanh Vân Tử đã hồi phục trở lại. Trong truyện này, không nhắc tới khỉ đá, ít nhiều cũng có nguyên nhân là Đan Đồng Tử đã hãm sâu, so với Thanh Vân Tử còn sâu hơn.

Hư Độ lại lấy từ trong ống tay áo ra một tờ giấy khác, tiếp tục dâng hai tay lên:

- Hôm qua, nữ đệ tử Dương Thiền mà Lăng Vân sư thúc mới thu cũng tới Kỳ Lân giác hái thuốc. Bởi vì không có lệnh bài, suýt nữa đã có xung đột với đạo đồ canh giữ. Đây là những loại Dương Thiền lấy hôm qua.

- Ồ?

Thanh Vân Tử đưa tay nhận lấy tờ giấy, nhìn kỹ, nhịn không được nghi hoặc:

- Đơn thuốc này ta chưa từng gặp. Dương Thiền kia lúc trước theo học Ngọc Đỉnh chân nhân, tu vi đã tới cảnh giới Luyện Thần Quy Thực, chẳng lẽ muốn luyện đan? Đã tới phòng luyện đan báo cáo chuẩn bị chưa?

- Chưa từng tới ạ.

Hư Độ cung kính trả lời.

Đan Đồng Tử vẫn đứng ở một bên, nghe tới đây đập tay lên thành lan can, tức giận nói:

- Dương Thiền này cũng không phải người an phận! Đêm trước nàng ta đã ở đó, chẳng qua lão phu không muốn vạch trần mà thôi. Hạng đồ đệ âm hiểm giả dối này, nếu không phải Lăng Vân sư đệ gửi thư trước cho ta, sớm đã bị ta trừng trị rồi! Thật không biết hắn thu nhận hạng như vậy làm gì, mà thu cũng được, sao lại không để ở Lăng Vân các của hắn, lại để ở Tà Nguyệt Tam Tinh động để làm loạn!

Mấy ngày nay, chỉ việc trong quán thôi đã để Đan Đồng Tử buồn phiền. Tuy rằng nghe đồn ông ta cực kỳ lười biếng công việc, nhưng riêng phần việc không thể lười biếng cũng đã đủ để ông ta phiền lòng đến nóng nảy.

Không ưa ngồi yên tu hành, ông ta chỉ thích kiếp sống du lịch đó đây, vô cùng khoái hoạt, huống hồ xử lý công việc cũng không phải sở trường của ông.

Cũng may Thanh Vân Tử đã khôi phục tâm thần một chút, thường thường ra tay giải quyết thay, nếu không sợ là Đan Đồng Tử đã sớm trong đêm bỏ trốn rồi.

Phụ trách ăn uống ngủ nghỉ của toàn bộ đạo quán, còn phải kiêm chức truyền đạo thụ nghiệp, thực không phải việc người bình thường gánh nổi.

Chưa kể còn đi phân giải những chuyện kiểu lông gà vỏ tỏi của đám đạo đồ, nếu không phải giờ đang được Tu Bồ Đề ủy thác, hẳn ông ta đã ra tay đánh người rồi.

Điều này làm cho Đan Đồng Tử bỗng nhiên có chút bội phục ngũ sư đệ mà ông ta vẫn luôn than rèn sắt không thành thép.

Đạo quán ở trong tay Thanh Vân Tử bao nhiêu năm hoạt động như thường, nhưng vất vả trong đó chỉ mình Thanh Vân Tử biết. Chỉ là vị đệ tử đời hai này so với những sư huynh đệ khác cùng học Tu Bồ Đề thì tu vi chỉ thường thường không nổi trội, hay chịu chỉ trích.

Trầm mặc hồi lâu, Thanh Vân Tử mở miệng nói:

- Sư huynh à, mấy ngày qua, sư đệ đã nghĩ thông rồi. Chuyện của Ngộ Không sư đệ cứ để sư phụ quyết đi, chúng ta không cần nhiều chuyện.

- Hừ! Giờ ngươi lại muốn phủi sạch, cũng không nghĩ đó là ta giúp ai!

Đan Đồng Tử xoay người lại, chỉ Thanh Vân Tử quát to:

- Đó là vì ngươi không thấy được cái ánh mắt nhìn ta đêm đó! Con khỉ kia ngỗ ngược khó thuần, sớm muộn cũng sẽ gây hại sư môn!

Thanh Vân Tử chần chờ nửa ngày, bình tĩnh nói:

- Những chuyện này, sư phụ hẳn đều có tính toán. Nói đến cùng, Tôn Ngộ Không là sư đệ của chúng ta, không phải đồ đệ. Cứ để sư phụ tự định đoạt đi thôi. Lão nhân gia còn không mở miệng, chúng ta lại...

Không đợi Thanh Vân Tử nói xong, Đan Đồng Tử đã ngắt lời:

- Đêm đó ta đánh con khỉ kia như vậy, sư phụ cũng không mở miệng, chứng tỏ sư phụ không muốn quản! Nếu lão nhân gia không quản, ta tới quản! Hiện giờ việc trong quán đều đặt trên vai ta, hắn muốn ở lại chỗ này, thì phải theo quy củ của ta! Nếu sư phụ thật sự muốn ta dừng tay thì sẽ mở miệng, không cần ngươi xen vào việc của người khác.

Dứt lời, Đan Đồng Tử phẩy tay áo, rồi bay ra khỏi Phi Vân các.

Phía sau, Thanh Vân Tử chỉ biết thở dài.

Có một số việc Đan Đồng Tử không tiện nói rõ, Thanh Vân Tử tự nhiên cũng không biết.

Mấy ngày nay, Đan Đồng Tử lúc nào cũng nhớ tới ánh mắt đêm đó của khỉ đá, để Đan Đồng Tử bất an, thậm chí còn có chút sợ hãi. Đến mức mấy ngày nay Đan Đồng Tử không ít lần tới Lăng Yến lý.

Người khác nhìn không ra, lấy tu vi của Đan Đồng Tử sao có thể?

Đêm đó, tu vi của khỉ đá rõ ràng đã đạt giới hạn Ngưng Thần, hiện tại tựa như lại thụt lùi. Cẩn thận suy nghĩ, Đan Đồng Tử liền biết nguyên do trong đó.

Hiện giờ Dương Thiền kia hái thuốc còn không phải vì luyện đan? Căn bản chính là thông đồng với con khỉ này.

Xem ra, mâu thuẫn tiếp theo là không thể thiếu.

Chỉ bằng ánh mắt khỉ đá nhìn mình đêm đó, Đan Đồng Tử liền không có lý do lùi bước!

- Một con khỉ chưa thuần hóa, cũng dám ở chỗ của ta giương oai sao!

Quay về nơi ở của mình, Đan Đồng Tử hung hăng mắng.

Gã đệ tử mặt sẹo đứng gác một bên tức giận tiến lên hỏi:

- Sư phụ, có cần thông báo xuống, để Kỳ Lân giác không cho hai người kia vào?

- Không!

Đan Đồng Tử cắn răng nói:

- Để bọn chúng vào hái thuốc! Không chỉ thế, nếu cần dược thảo khoáng thạch gì mà Kỳ Giân giác không có thì tìm cho ta, bất kể thế nào cũng phải đưa ra được! Ta muốn nhìn con khỉ này có thể làm trò gì!

Mấy ngày kế tiếp, Dương Thiền bỗng cảm thấy việc tìm kiếm tài liệu thuận lợi hơn nhiều. Nếu có tài liệu gì không tìm được, chỉ cần hỏi đạo đồ thủ vệ Kỳ Lân giác, không quá mấy ngày sẽ nhận được.

Đạo đồ nơi này cũng không có thái độ lạnh như băng giống lúc vừa tới nữa, thậm chí có lúc còn nhiệt tình đến độ để Dương Thiền có chút kinh ngạc.

Trong mơ hồ, nàng cũng cảm giác được có người can thiệp ngầm. Nhưng đó là Tu Bồ Đề hay là Đan Đồng Tử, Thanh Vân Tử, hoặc là người nào khác, thì nàng cũng không muốn đi tìm hiểu.

Đối với nàng, chỉ cần có thể đạt mục đích là được, chuyện còn lại không cần để ý.

Theo thời gian trôi qua, lại là một tháng sau, khỉ đá dần dần bình phục lại. Dương Thiền cũng đã chuẩn bị xong tài liệu cần thiết.

Đột phá, đã gần trong gang tấc!