Đại Bát Hầu

Chương 452: Không cần ngươi bảo



Tiếng "lách cách" vang tên, là thiên tiếng mở khóa cửa sắt ra.

 

Ánh lửa u ám từ ngoài chiếu qua song sắt, chiếu đến góc tường, Bạch Tố khẽ run ngẩng đầu lên.

 

Gương mặt vốn xinh xắn đẹp đẽ giờ đầy vết máu, cặp mắt mông lung trông thấy Ngao Liệt, tức thì ầng ậng nước.

 

- Ta có thể nói chuyện riêng với nàng ấy chứ?

Ngao Liệt quay sang thiên tướng bên cạnh.

 

Thiên tướng kia nhìn nhìn Bạch Tố trong phòng giam, lại nhìn Ngao Liệt, hơi do dự một chút mới gật gật đầu, thấp giọng nói:

- Đừng quá lâu đấy.

 

Ngao Liệt lấy từ bên hông một khối bảo ngọc nhét vào tay thiên tướng:

- Cầm đi uống trà.

 

Dứt lời, y tiến vào trong nhà lao, dẫm lên nền đá ẩm ướt.

 

Cửa sắt sau lưng ầm ầm đóng lại.

 

- Ngươi... sao lại tới đây?

 

Bạch Tố gắng gượng đứng dậy, nhưng vừa động thì đã đau tới chảy mồ hôi, thân hình muốn ngã xuống.

 

Ngao Liệt vội vàng bước tới trước, ngồi xổm đỡ lấy nàng, lại móc ra một viên đan dược từ trong áo, nhét vào miệng nàng.

 

- Nàng nghĩ ta sẽ không tới sao?

 

Bạch Tố ôm ngực, cau chặt màu, vất vả nuốt xuống viên đan dược.

 

- Không phải... chỉ là...

 

- Chỉ là cái gì?

 

- Chỉ là...

Bạch Tố căng thẳng liếc cánh cửa sắt đóng chặt, hơi há miệng, nhưng mãi lại chẳng nói tiếp nổi.

 

Ngao Liệt cũng nhìn thoáng cánh cửa, nói:

- Yên tâm đi, cứ nói thoải mái, không sao đâu.

 

- Cứ nói thoải mái?

 

- Ừ.

Ngao Liệt cười nói:

- Bởi vì ta đã khai tất cả rồi, cho nên giờ nói gì cũng không sao.

 

- Tất cả... đều khai rồi sao?

Bạch Tố ho khẽ, mở to hai mắt.

 

- Đúng. Cái gì cũng khai rồi.

Ngao Liệt nhún vai, rồi hít sâu một hơi, nói:

- Chuyện cung cấp đan dược cho yêu quái. Còn cả đồng đảng trên Thiên Đình. Nhưng ta còn chưa viết ra tên, nàng có ghét kẻ nào không, để ta viết thêm tên vào đó?

 

Bạch Tố kinh hãi, ngơ ngác nhìn Ngao Liệt, trong đầu trống rỗng.

 

Bên ngoài song sắt không ngừng truyền đến tiếng gầm rú từ Nam Thiên Môn. Những âm thanh này đáng ra phải bị cản cả lại bên ngoài tấm màn chắn đỏ của Nam Thiên Môn, thế mà giờ cả chín tầng trời đều cơ thể mơ hồ nghe thấy được.

 

- Nàng đừng lo lắng, không có chuyện gì đâu.

Ngao Liệt xoa xoa cằm, chậm rãi nói:

- Một trận này, Thiên Đình coi như thắng thì cũng tổn hại nguyên khí nặng nề, có rất nhiều thứ cần tới Tứ hải Long cung. Phụ vương nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ ta.

 

Dứt lời, Ngao Liệt lấy tay khẽ vuốt mũi nàng, nhếch miệng cười cười.

 

- Thật sự... đơn giản như vậy sao?

Bạch Tố chậm rãi lắc đầu, rồi chợt hoảng hốt, nước mắt rơi không kiềm chế được:

- Không đúng, cấu kết yêu quái là trọng tội, không thể nào dễ dàng như vậy. Trước đây ta có xem qua các án lệ Thiên Đình ở trong thư phòng của ngươi, loại tội này...

 

Ngao Liệt bỗng vươn tay xoa xoa mặt nàng, cắt lời:

- Ta chỉ hơi không đáng tin một chút, nhưng đã khi nào gạt nàng chưa?

 

- Gạt ta thì không, nhưng mà...

 

- Nếu không, vậy nàng còn lo cái gì? Trời sập cũng có ta đỡ.

Đưa tay véo véo cái cằm của Bạch Tố, Ngao Liệt làm ra vẻ lưu manh, cười hì hì nói:

- Nào, tiểu ny tử, cười với gia một cái, đừng làm cái mặt nhăn nhó này, cẩn thận ta không cưới nàng nữa đấy.

 

Bạch Tố bật cười, rồi chợt cúi đầu, tiếng cười lại biến thành một trận ho khan kịch liệt.

 

- Được rồi, đừng nói nhiều nữa, nghe ta nói là được.

Ngao Liệt nhẹ vỗ vỗ lên lưng Bạch Tố, khẽ nói:

- Thật ra lúc đứng ngoài kia ta cũng đã nghĩ rất nhiều. Nói thật thì trước kia ta không nghĩ nhiều như vậy. Ta là người thế nào? Cả đời này chẳng làm được việc gì đáng tin, còn ỷ mình là tam thái tử Tây Hải, làm xằng làm bậy khắp nơi, nói khó nghe thì ta chỉ là một con côn trùng gây hại.

 

Bạch Tố vất vả lắm mới kìm chế được cơn ho, chớp chớp mắt lẳng lặng nhìn Ngao Liệt.

 

- Trước kia ta đều coi nàng như lao động không công, mặc sức sai bảo. Lần này đến phiên ta làm chút gì đó cho nàng.

Ngao Liệt khẽ gãi gãi đầu nói tiếp:

- Thật ra thì... không thể không nói nàng có làm gì đâu nào, nói đúng ra thì chuyện lần này cũng là do ta. Nếu ta không cố chấp kéo nàng lên trời thì cũng chẳng loạn thành như vậy. Cuối cùng, nàng lại còn chẳng khai tên ta ra nữa... Nghĩ lại, cả đời này ta đều gây chuyện hồ đồ thôi...

 

Bạch Tố cũng vẫn tròn mắt nhìn Ngao Liệt như thế.

 

Nhìn bộ dạng Bạch Tố như vậy, Ngao Liệt vỗ đầu một cái, nói:

- Tiêu rồi, nàng cũng nghĩ ta toàn gây chuyện hồ đồ...

 

- Không phải... Khục Khục... Là chàng bảo ta đừng... Đừng nói gì mà...

 

- Vậy nàng không thấy là ta gây chuyện hồ đồ sao?

 

- ... Cũng không phải vậy ...

Bạch Tố càng cúi đầu thấp hơn.

 

Ngao Liệt trợn trắng mắt nói:

- Vậy là vẫn thấy ta quả thật gây chuyện hồ đồ sao?

 

Bạch Tố mím miệng không nói.

 

Ngao Liệt cúi người ngồi xuống cạnh Bạch Tố, đưa mắt nhìn theo ánh lửa ngoài cửa sổ, thấp giọng nói:

- Biết ta toàn gây chuyện hồ đồ sao không lần nào nàng cản ta lại?

 

- Ta... Ta không cản được...

Bạch Tố khúm núm nói.

 

- Thật ra nàng cản được mà nhỉ. Chỉ cần nàng bày ra cái vẻ mặt đanh đá lần đầu gặp mặt là chắc chắn ta cúi đầu ngay. Có điều nói đi cũng phải nói lại, cái vẻ đanh đá lần đó sau này mất đâu rồi?

Nói xong, Ngao Liệt lặng lẽ liếc qua Bạch Tố.

 

Bạch Tố cúi đầu, không lên tiếng.

 

- Không phải vì ta là tam thái tử Tây Hải nên nàng đổi thái độ chứ?

 

Bạch Tố vẫn cúi đầu không lên tiếng như trước.

 

- Thật ra cũng không có gì. Ta biết ngoài chuyện bản thân có vài điểm khiến người khác ghen tị ra, thì những thứ khác trên người ta... Có muốn khen cũng chẳng có gì để khen.

Nói xong, Ngao Liệt lại lặng lẽ liếc nhìn Bạch Tố.

 

Bạch Tố cuộn tròn người, cúi đầu, tóc rủ che kín cả đôi má, lại cộng thêm ánh sáng lờ mờ càng không nhìn rõ được vẻ mặt nàng ra sao.

 

Bầu không khí như lắng đọng lại. Hai người cứ yên lặng mãi như thế.

 

Một lúc lâu sau, ngoài cửa truyền đến hai tiếng ho khan:

- Tam thái tử, không còn nhiều thời gian lắm, có lời gì phiền ngài nói nhanh lên?

 

Ngao Liệt kéo dài giọng đáp:

- Biết rồi.

 

Dứt lời, y lại cúi đầu nhìn chằm chằm vào Bạch Tố, nhẹ giọng thở dài:

- Đây là thiên lao, có cả cấm chế, không thể nào thi triển thuật cấm âm hoàn toàn được. Bên kia vẫn có người nghe lén, muốn tâm tình vài câu với nàng cũng không được.

 

- Tâm tình?

Bạch Tố ngẩng phắt đầu lên, mặt thoáng cái đỏ ửng.

 

- Sao nào? Thái tử tâm tình với Thái tử phi tương lai vài câu có vấn đề gì sao?

 

Bạch Tố cẩn thận từng li từng tí nhìn qua Ngao Liệt nói:

- Không phải ngươi nói... Không phải nói là... Kết hôn giả sao?

 

- Không thể giả thành thật được sao?

Ngao Liệt nhẹ giọng hỏi.

 

- Thế nhưng mà... Nhưng mà ...

 

- Này, có phải không dùng tiên tịch dụ nàng thì nàng thật sự không lấy ta à?

 

- Tam thái tử, đừng kéo dài thời gian nữa? Lát nữa còn nhiều chuyện phải làm lắm.

Ngoài cửa vang lên tiếng thiên tướng thục giục.

 

- Biết rồi!

Ngao Liệt khinh thường hét lớn một tiếng, rồi quay lại vuốt vuốt tóc Bạch Tố, nói:

- Được rồi, không có thời gian ngồi tán nhảm nữa. Nói vào việc chính nào. Chuyện lần này, nói thật ra để giải quyết được cũng có hơi khó khăn.

 

- Vậy.... Khục khục ... Ngươi sẽ chết sao?

 

- Có lẽ sẽ không. Theo lý mà nói sẽ không chết được.

Ngao Liệt nhẹ giọng thở dài:

- Có điều sẽ có phiền toái. Ta có thể bị nhốt, cũng có thể bị xóa bỏ tiên tịch, hoặc bị sung quân gì đó. Tóm lại, chắc chắn ta sẽ có một khoảng thời gian không được tự do. Dù sao ta cũng sẽ nhờ phụ vương sắp xếp ổn thỏa chuyện của nàng, sẽ cứu được nàng ra. Đến lúc đó... Chỉ sợ cũng không thể quang minh chính đại. Nàng cứ xuống thế gian, tìm một chỗ nào đó mà trốn. Sau đó nói cho tam tỷ ta biết nàng trốn ở đâu, đến khi ta không sao nữa thì sẽ đến tìm nàng, biết rồi chứ?

 

- Thật sự... Sẽ không chết sao?

 

Ngao Liệt đưa tay chặn lại:

- Đừng có nói từ 'chết' hoài như vậy? Xúi quẩy lắm!

 

Bạch Tố yên lặng nhẹ gật đầu.

 

- Tóm lại, ta sẽ tới tìm nàng. Chẳng qua lúc đó, sợ là không cho nàng tiên tịch như đã hứa lúc trước được...

 

Nói xong, Ngao Liệt vỗ vỗ đầu gối chậm rãi đứng lên, thở dài:

- Cứ vậy đi, ta tới đây chủ yếu nói mấy câu đó với nàng mà thôi. Đừng lo lắng cho ta, cũng đừng gây chuyện ngu xuẩn, cứ ở yên chờ ta, được không?

 

Bạch Tố lặng yên gật đầu.

 

Ngao Liệt nhăn nhúm mày lại.

 

- Này, ta dốc lòng xử lý chuyện này oanh liệt như vậy, anh hùng xả thân cứu mỹ nhân thế này, sao sắp chia tay rồi nàng còn không nói được gì hả?

 

Nhìn cái vẻ mặt vô lại của Ngao Liệt, không biết sao Bạch Tố bỗng chợt rất muốn khóc.

 

- Thật... Sẽ không chết chứ?

 

- Sẽ không.

 

- Vì sao... Cứ phải cứu lấy ta? Ta chỉ là... Một tỳ nữ của người.

 

- Bởi vì bản thái tử chợt muốn làm một nam nhân tốt nha, muốn cho Vạn Thánh công chúa biết chuyện hối hôn chính là thiệt hại của nàng ta.

 

Bạch Tố ngơ ngác nhìn Ngao Liệt.

 

- Nàng đã tin chưa?

Ngao Liệt thò tay xoa đầu cô nàng nói:

- Đồ ngốc, ta chỉ không muốn nàng chết. Nghĩ lại ta mắc nợ nàng nhiều quá, nếu nàng chết, ta sẽ chẳng có cơ hội trả lại mất.

 

Tiếng cửa sắt lanh canh vang lên sau lưng, rồi mở ra. Bạch Tố giật mình co rụt người lại.

 

- Tam thái tử...

 

- Được rồi! Có treo cổ cũng phải để ta thở nốt ngụm cuối đã!

Ngao Liệt quay lưng về phía thiên tướng, gầm thét một câu, rồi lại cau mày nói với Bạch Tố:

- Ta đi đây.

 

- Ừ.

Bạch Tố yên lặng gật đầu.

 

Dưới ánh nhìn của Bạch Tố, Ngao Liệt xoay người, ưỡn ngực từng bước rời khỏi nhà lao.

 

Mãi đến khi bước ra khỏi cửa nhà lao, thiên tướng kia thò tay đóng cánh cửa sắt lại xong mới lặng lẽ ghé vào tai y nói:

- Thật ra, ngài có thể sẽ chết.

 

Ngao Liệt lạnh lùng quay qua nhìn gã:

- Không cần ngươi bảo.

 

Dứt lời, y cúi đầu, cất bước từng bước đi dọc theo lối đi nhỏ âm u.