Đại Bát Hầu

Chương 454: Kết thúc rồi sao?



Thân hình từ trên cao rơi xuống.

 

Trong cơn choáng váng đó có vô số công kích hội tụ lên người Khỉ Đá, như muốn xé nát cái thân hình đơn bạc phiêu linh như chiếc lá khô kia ra.

 

Trong lúc hoảng hốt, hắn nhìn lên phía lớp hộ thuẫn đang không ngừng lập loè.

 

Tích tắc sau, hắn vận tất cả sức lực còn lại, vọt tới pháp trận kia.

 

. . .

Bên ngoài hạch tâm của pháp trận Nam Thiên Môn, chiến trận do Ngũ phương Yết đế tạo thành bao phủ trong những chữ Phạn. Năm vị Yết đế lơ lửng tại năm tiết điểm của pháp trận, tay chắp trước ngực, sắc mặt lạnh nhạt.

 

Đám thiên tướng vây quanh bọn họ lại đầy bàng hoàng như thể chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

 

- Cha, pháp trận không sao chứ?

Na Tra cao giọng hỏi.

 

Lý Tịnh ngồi trên bồ đoàn lơ lửng đang suy nghĩ mướt mồ hôi xem làm sao gỡ bỏ hai tảng đá kia.

 

Một tia chớp đánh xuống hộ thuẫn của pháp trận khiến đám phù triện nơi trọng yếu lại trở nên lộn xộn cả lên. Toàn bộ Nam Thiên Môn run rẩy, đất đá trên trên vách tường cực lớn cao ngất bong tróc ra, mặt đất lung lay đến mức chúng tướng cơ hồ không đứng vững được, chỉ có thể bay lên không trung.

 

Thật ra cứng rắn gỡ hai tảng đá kia ra là chuyện rất đơn giản, đừng nói Lý Tịnh mà bất kì thiên tướng nào ở đây cũng làm được cả. Thế nhưng vấn đề là hai tảng đá kia vừa tiến vào trong hạch tâm pháp trận đã như sáp nhập thẳng vào bên trong, chỉ cần di chuyển chút ít thôi sẽ có thể tác động đến tất cả phù triện xung quanh.

 

Nếu là bình thường thì chẳng sao, cùng lắm sẽ sửa sang lại nếu có bong tróc. Thế nhưng lúc này bên ngoài đang là thiên kiếp loạn cào cào, e rằng Lý Tịnh chưa kịp sửa sang những chỗ hư hỏng thì pháp trận đã bị thiên kiếp đánh phá tan tành...

 

Rất rõ ràng, âm mưu lần này đã được suy tính từ lâu. Hai tảng đá nhìn như rất bình thường này hẳn nhiên cũng đã được chuẩn bị kỹ lưỡng.

 

- Có... Có chút vấn đề... Các ngươi đừng quản nhiều. Mau bảo vệ pháp trận, trước tiên xử lý mấy tên kia đã rồi hãy nói!

 

Tất cả thiên tướng đều bày ra pháp khí của mình, chậm rãi vây kín Ngũ phương Yết đế lại. Năm vị Yết Đế khống chế chiến trận chậm rãi lui dần về phía sau, nhưng chỉ lát sau đã thấy không thể lùi được nữa bèn đưa mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ cười cười.

 

Na Tra nâng cao Hỏa Tiêm thương đứng phía trước nhất, cao giọng quát:

- Còn dám chống cự, giết không cần luận tội!

 

- Rõ!

 

. . .

 

Trong Đại Lôi Âm tự trên Linh Sơn, "pho tượng" Phật màu vàng khổng lồ khẽ mở hai mắt, mặt lộ vui vẻ. Tích tắc sau, nụ cười kia chậm rãi biến mất.

 

. . .

 

Bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá tung hết toàn lực xông tới hộ thuẫn pháp trận đang không ngừng lập loè như thể ngọn nến trong gió.

 

Tình huống pháp trận lúc này đừng nói là thiên kiếp, mà chỉ cần hắn tung hết một kích toàn lực đã có thể gạt bỏ được hộ thuẫn đó ra. Chỉ cần qua được Nam Thiên Môn, vậy thì thiên kiếp này sẽ bị ngăn chặn ở bên ngoài này rồi!

 

Nhưng mà đúng lúc này, lại có một tấm hộ thuẫn tản ra ánh sáng màu lam lặng yên hình thành trước mặt hắn, chặn đường đi của hắn.

 

Hắn kinh ngạc vội lùi về phía sau, rồi lại giật mình phát hiện bốn phía quanh mình đã đầy hộ thuẫn cùng loại với tấm thuẫn trước mặt.

 

. . .

 

Tượng Phật lớn màu vàng chậm rãi híp hai mắt lại thành một đường nhỏ.

 

. . .

 

- Đây là cái gì?

Dương Tiễn vừa đuổi tới chợt kinh ngạc giật mình.

 

Trong lúc y còn đang bàng hoàng thì Mai Sơn Thất Thánh và Hao Thiên Khuyển, Ngạo Thiên Ưng đã nhanh chóng chạy tới bên cạnh.

 

Sơn dương tinh Dương Hiển vuốt vuốt chòm râu dưới cằm, nói:

- Xem ra, thiên kiếp đã trở nên mạnh hơn rồi.

 

- Thiên kiếp trở nên mạnh mẽ có thể sinh ra hộ thuẫn sao? Thật sự mới nghe lần đầu!

 

Dương Tiễn còn chưa khởi hành thì đã có một tấm hộ thuẫn màu lam đón đầu bọn y, ngăn cách cả bọn ở bên ngoài thiên kiếp.

 

. . .

 

Trong Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ đều giật mình.

 

- Đây là thứ gì?

Thái Ất chân nhân nhẹ giọng hỏi:

- Chẳng lẽ thiên kiếp cũng đã mở linh trí, biết yêu hầu định dựa vào pháp trận để ngăn cản?

 

- Không kỳ quái.

Nguyên Thủy Thiên Tôn nói khẽ:

- Thiên kiếp đến từ ngoài bầu trời, là hồn linh do trời đất biến thành, mang theo ý chí duy trì cân bằng, có linh trí thì cũng không có gì kỳ lạ. Chẳng qua chỉ là không biết linh trí này đã tới mức nào.

 

Nghe vậy, Thái Ất chân nhân vội vã đứng lên, khom người nói:

- Sư phụ, đệ tử đi qua Nam Thiên Môn một chuyến.

 

Nguyên Thủy Thiên Tôn khoát tay áo nói:

- Đi đi.

 

Lời còn chưa dứt, Thái Ất chân nhân đã hóa thành một luồng sáng trắng rời khỏi đại điện, dùng tốc độ cực nhanh bay tới Nam Thiên Môn.

 

. . .

 

Một vị quan khanh vội vã chạy vào Lăng Tiêu bảo điện, đặt một phần thẻ tre lên mặt bàn, rồi không nói tiếng nào, cẩn thận từng li từng tí nhìn qua Ngọc Đế.

 

Nhìn ánh mắt kia, Ngọc Đế thoáng cảm thấy có gì đó không bình thường. Ngọc Đế vội vàng đưa một tay mở cuộn thẻ tre ra trước mặt mình. Mới vừa liếc mắt qua, ông ta đã trở nên ngây dại, tay lạnh run, ánh mắt lập lòe, sắc mặt như tím tái lại.

 

Từng vị tiên gia trên đại điện đều đưa mắt nhìn về phía Ngọc Đế.

 

Mãi một lúc sau, Ngọc Đế mới hít một hơi sâu, chậm rãi cuốn thẻ tre lại như thể chưa có chuyện gì phát sinh qua. Chẳng qua thần sắc ông ta vẫn như chưa tỉnh hồn lại.

 

Các tiên gia ở đây đều trở nên nghi hoặc.

 

Lúc này, hầu như không ai phát hiện ra hai bàn tay đang đặt dưới mặt bàn của Ngọc Đế đã khẽ run rẩy.

 

Ngàn vạn năm qua, Lão Quân như thể một tảng đá đè nặng trên đỉnh đầu ông ta. Chỉ cần ngày nào còn Lão Quân, ngày ấy ông ta vẫn không thể chân chính làm Ngọc Đế được.

 

Nhưng nếu đột nhiên không còn Lão Quân nữa?

 

Vào lúc này, trong đầu Ngọc Đế rối bời.

 

Nếu là lúc bình thường thì chẳng sao... Thế nhưng tình thế nguy hiểm như lúc này, Tam Thanh thất thế, mà ông ta vẫn còn làm Ngọc Đế?

 

"Không thể để nhiều người biết chuyện này được." - Đây là ý nghĩa duy nhất trong lòng ông ta lúc này.

 

Ông ta nín thở, khẽ run run rồi chậm rãi nở nụ cười, lướt mắt nhìn qua chúng tiên.

 

Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu trên trán ông ta chảy xuống.

 

Lại một vị quan khanh nữa vội vã chạy vào Lăng Tiêu bảo điện, quỳ tấu nói:

- Khởi bẩm bệ hạ, Tứ hải Long Vương cầu kiến.

 

- Tứ hải Long Vương? Bọn họ không lo an bài chuyện của mình, lúc này còn đến đây làm gì?

Một tiên gia nhíu mày hỏi.

 

Một vị quan khanh khác khom người đi đến bên cạnh Ngọc Đế, thấp giọng nói:

- Bệ hạ, có lẽ bọn họ đến đây xin tha cho chuyện của tam thái tử Tây Hải.

 

Ngọc Đế thoáng do dự, hít sâu một hơi, khoát tay áo nói:

- Nói cho bọn họ biết, không gặp.

 

- Chuyện này... Bệ hạ. Tứ hải Long Vương cầm theo tín vật Lão Quân tặng theo đến.

 

Nghe vậy, chúng tiên ở đây đều xôn xao nghị luận.

 

Khóe miệng Ngọc Đế khẽ co rút, giơ tay lên do dự liên tục, cuối cùng cũng nói:

- Để bọn họ đến ngự thư phòng chờ.

 

- Rõ.

 

. . .

 

Bên ngoài Nam Thiên Môn, Khỉ Đá vẫn còn đang đau khổ giãy giụa. Dưới sự bao vây chặn đánh của hộ thuẫn màu lam và công kích quỷ dị kia, có nói hắn đang bị dồn vào đường cùng vẫn không cách nào hình dung đủ tình cảnh của hắn lúc này.

 

Lúc này, trận chiến đấu nơi hạch tâm của pháp trận Nam Thiên Môn cũng đã lặng yên bắt đầu.

 

Trong không gian chật hẹp này, chúng tướng đã chia làm hai bộ phận. Một bộ phận thủ hộ hạch tâm pháp trận, một bộ phận lại không kiêng nể đánh ra pháp khí cùng đủ loại thuật pháp về phía Ngũ phương Yết đế. Nhất thời, toàn bộ thông đạo đã tán loạn đá bay cát nhảy.

 

Một luồng linh lực phá tan tầng tầng cách trở đánh thẳng xuống cây đại thụ dưới mặt đất khiến cả đám đạo đồ nơi xa đều cả kinh không nói nên lời.

 

- Nhanh đi bẩm báo bệ hạ!

Nguyệt Lão đứng dưới cây Nguyệt đang hỗ trợ an bài đám người Long cung vội vàng quay qua nói với một vị hồng quan.

 

Trong không gian chật hẹp đó, Ngũ phương Yết đế hợp thành chiến trận vừa đánh vừa lui.

 

Trong nháy mắt, Na Tra chân đạp Phong Hỏa luân, tay giơ Hỏa Tiêm thương đâm xuyên tới, từng ngọn lửa xuyên thủng qua chiến trận nho nhỏ kia.

 

Không đợi Ngũ phương Yết đế bổ sung lỗ thủng kia lại, chúng tướng còn lại đã đồng loạt xông lên.

 

Dù sao cũng chỉ có năm người cho nên uy lực chiến trận cực kỳ hạn chế. Trong lúc lộn xộn, toàn bộ chiến trận tản cả ra, Ngũ phương Yết đế chỉ có thể hoảng hốt bỏ chạy mỗi người một hướng. Có điều bọn họ đã nhanh chóng không còn đường để trốn.

 

Cùng lúc đó, phù triện lơ lửng trong trung tâm pháp trận đã bị hai tảng đá quái dị quấy nhiễu đến mức khó mà tưởng tượng được, như thể toàn bộ pháp trận lúc nào cũng có thể bị đóng lại.

 

Đang lúc Lý Tịnh không biết phải làm gì thì Thái Ất chân nhân đã bước một bước đi vào hạch tâm, rót hai luồng linh lực ép vào trong pháp trận.

 

Hai tảng đá kia lập tức vỡ nát, tích tắc sau toàn bộ pháp trận cũng đóng lại.

 

Lý Tịnh giật nảy người.

 

- Dở sống dở chết với nó như vậy, chi bằng tranh thủ thời gian tu bổ lại.

Thái Ất chân nhân lạnh lùng nói.

 

Tích tắc sau, ông ta thả người nhảy lên bầu trời, đuổi một vị thiên tướng ra khỏi bồ đoàn, tự mình gia nhập vào trong hàng ngũ điều khiển pháp trận.

 

. . .

 

Bên ngoài Nam Thiên Môn, toàn bộ hộ thuẫn màu đỏ bao phủ Nam Thiên Môn lóe lên rồi biến mất.

 

Thanh Kim Cô bổng bị Khỉ Đá vứt bỏ không có gì ngăn cản, rơi xuống trước Nam Thiên Môn, thổi bùng cát bụi đầy trời.

 

Dương Tiễn giật nảy mình.

 

Khỉ Đá đang lơ lửng bên kia đã không còn đầy đủ trọn vẹn tứ chi, mắt cũng chỉ còn một bên, đang giãy giụa phóng tới Nam Thiên Môn, rồi lại nặng nề đâm sầm vào mặt hộ thuẫn màu lam.

 

Tích tắc sau, sáu luồng ánh sáng chói lọi như sáu sợi dây thừng chói chặt hắn lại, chậm rãi siết chặt. Hắn há to miệng, dùng cánh tay còn lại một mực nắm chặt "sợi thừng" đang siết chặt lấy cổ mình như muốn gỡ bỏ nó ra.

 

Đáng tiếc, tất cả đều chỉ phí công. Từ trước đến nay, một khi vật thể nào bị sợi thừng ánh sáng này quấn lấy đều không thể nào thoát khỏi được cả.

 

Trong lúc này, hắn không phát ra được chút âm thanh nào, chỉ có thể vươn tay hướng về Nam Thiên Môn đã gần trong gang tấc, lại đang dần cách xa hắn thật xa.

 

Sáu sợi ánh sáng kia chậm rãi kéo hắn về phía cái lỗ thủng.

 

Toàn bộ tiếng nổ vang trên bầu trời chợt im bặt lại như thể có một bức màn tĩnh lặng đột nhiên phủ xuống, chỉ còn lại tiếng đùng đoàng trong miệng lỗ thủng kia phát ra.

 

Trên trời dưới đất, vô số ánh mắt ngơ ngác nhìn qua, nhìn xem con yêu hầu kia vô lực giãy giụa, không thể phát ra lấy chút âm thanh nào, bị sáu sợi ánh sáng chậm rãi kéo về phía lỗ thủng.

 

Đến cả Lý Tịnh và Thái Ất chân nhân trong trung tâm pháp trận cũng phải luống cuống tay chân, thoáng khựng người trong giây lát.

 

Linh Sơn, hai hàng lông mày của tượng Phật màu vàng khẽ cau lại, mặt đầy nghi ngờ. Trong Di La cung, Nguyên Thủy Thiên Tôn và Thông Thiên Giáo Chủ lại cùng thở phào.

 

Bảy mươi trượng, năm mươi trượng...

 

Thời gian trôi qua từng chút từng chút, Dương Tiễn nâng Tam Tiêm Lưỡng Nhận đao định xông lên. Có điều dù y có nhắm về hướng nào cũng đều bị hộ thuẫn màu lam chặn chuẩn xác hướng đi của mình.

 

Phải biết hộ thuẫn này cứng rắn còn hơn cả hộ thuẫn của pháp trận Nam Thiên Môn... Đến Khỉ Đá ở trạng thái đỉnh phòng còn không cách nào vượt qua tầng thiên kiếp này để đột nhập vào Nam Thiên Môn thì làm sao y có thể phá tan tầng ngăn cách này được?

 

Hết thảy mọi thứ như thể đã định rồi.

 

Ngọc Đế ngồi trên long ỷ lau mồ hôi, nuốt khan nước miếng.

 

Ba mươi trượng, mười trượng...

 

Khỉ Đá vẫn đang không ngừng giãy giụa.

 

Trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề cúi đầu, ngơ ngác nhìn chăm chú lên bàn cờ.

 

Bảy trượng, năm trượng...

 

Lỗ thủng của thiên kiếp đã chậm rãi thu nhỏ lại.

 

Linh khí vẫn còn điên cuồng hội tụ trên người Khỉ Đá. Hắn vẫn đang điên cuồng giãy giụa, chỉ tiếc là trước sức mạnh của thiên kiếp, hắn vẫn chỉ là một con khỉ....

 

Dần dần, thân thể tàn phế kia đã xuyên vào lỗ thủng, chui vào trong ngọn lửa màu lam.

 

Ngay sau đó, lỗ thủng khép kín lại.

 

Toàn bộ thế giới lập tức trở nên hoàn toàn tĩnh lặng. Tất cả mọi người đề ngây dại cả.

 

- Kết thúc rồi sao?

 

Một cơn cuồng phong xẹt qua, cát đá bên ngoài Nam Thiên Môn trở nên cuồn cuộn. Ngoại trừ như vậy, đã không còn bất cứ âm thanh nào nữa.

 

Vào lúc này, Thái Thượng Lão Quân, Trấn Nguyên Tử, Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thông Thiên Giáo Chủ, Tu Bồ Đề, còn cả tượng Phật khổng lồ ở Tây phương đều không hẹn mà chọn yên lặng...