Nhìn Thi Vũ Huyên nhắm chặt hai mắt, khóe mắt còn vệt nước đầy một bộ dáng buông xuôi chịu chết, khỉ đá bỗng nhiên nở nụ cười.
- A, thật sự coi ta như ma đầu giết người rồi hả?
Khỉ đá buông tay, quay người bỏ đi, nói:
- Người không phải ta giết, cứ như vậy đi. Nhưng nếu còn tái phạm lần nữa, khó nói trước ta có giết cô hay không đấy. Hành giả đạo lệ khí nặng, ta còn thiếu người luyện tập đây này.
Thi Vũ Huyên mở choàng mắt, có chút kinh ngạc nhìn bóng lưng khỉ đá.
Đến khi thấy khỉ đá đi đến cách đó không xa, nhặt Hành Vân côn của hắn lên rồi đi về phía động phủ, nàng mới mở miệng hỏi:
- Vậy rốt cuộc ngươi có biết hung thủ là ai hay không?
Khỉ đá quay đầu lại hỏi:
- Ta nói ta biết, cô tin không?
- Ta tin!
Thi Vũ Huyên gật gật đầu.
- Ta thật sự không biết.
Nghe thấy câu này, ánh mắt Thi Vũ Huyên lập tức ảm đạm đi vài phần.
Nhìn cô gái trước mắt thanh thuần như đóa uất kim hương, khỉ đá do dự một hồi lâu, mới nhàn nhạt nói ra:
- Nhưng mà, ta hiềm nghi một người.
- Ai?
- Chính là cái kẻ gọi người đến đấy, là... là Vương Lộ Kỳ nhỉ? Hôm nay ta nhìn thấy hắn cãi nhau với một nữ tử ở trong rừng, nữ tử đó mặc quần áo màu lam.
- Đại sư huynh?
- Thế nào? Không tin sao?
Khỉ đá vác Hành Vân côn lên vai, cười hì hì nhìn Thi Vũ Huyên.
Hắn không phải người như Tu Bồ Đề, cũng chán ghét người như vậy, nhưng một mực lại muốn trở thành người như vậy.
Càng không xong là... hắn dường như không thành người như vậy được. Điều này làm cho hắn mơ hồ có chút mệt mỏi.
Tuy rằng hắn từng thầm tự nhủ, tự khuyên bảo mình vô số lần, rằng đạo đồ tên Vũ Hà bị chết kia không có liên quan chút nào đến mình cả.
Nhưng rốt cuộc, hắn vẫn thương hại nàng ta. Dù chỉ là trong phút chốc, hắn vẫn thương hại cho Vũ Hà. Nếu không, hắn sẽ không nói ra điều hắn đã biết rõ kia.
Ngộ giả đạo suy diễn đạo pháp, tính toán tìm lợi tránh hại, cần nhất chính là vô tâm vô tình. Nếu đã không làm được thì dù có trăm điều chặt chẽ, vẫn có chỗ thất thoát.
Nhưng thiên hạ này có mấy người có thể vô tâm vô tình như vậy được? Cho dù là Phật Đà mà Lăng Vân Tử từng kể như không có tâm can kia, chẳng phải trong lòng vẫn không ngừng truy cầu Phật pháp đấy thôi.
Ngoài cửa Kim Hà động, hai người cùng ngồi hồi lâu, một kẻ mặt mày tươi cười, kẻ kia đầy ủ rũ. Bỗng nhiên Ngọc Đỉnh đụng phải bả vai khỉ đá, nói:
- Ài, chớ ủ rũ nữa. Ta lại cảm thấy vậy rất tốt. Nếu ngươi chỉ có thể là chính ngươi, thì cớ gì cứ phải đau khổ muốn làm người khác làm gì?
- Hả?
Khỉ đá ngẩng đầu lên nhìn Ngọc Đỉnh.
- Những lời này là trước đây thật lâu ta ngộ ra được đấy. Trước kia ta rất muốn học theo bộ dáng các sư huynh mà suy nghĩ, xử lý sự việc. Có điều thế nào cũng không làm giống được, ngược lại làm trễ nải rất nhiều. Về sau, có một ngày ta hiểu ra, sau đó...
- Sau đó?
Ngọc Đỉnh bỗng nhiên bật cười ra tiếng, nhìn chăm chú lên bầu trời đầy sao đáp:
- Sau đó thì biến thành bộ dạng như bây giờ.
Ông ta nghiêng đầu lại, hai tay dang ra, cười hì hì nhìn khỉ đá.
Như vậy rất tốt sao? Ngọc Đỉnh này muốn nói cái gì? Hoàn toàn nghe không hiểu.
Khỉ đá thầm xem thường lầm bầm một câu, cũng ngẩng đầu lên quan sát trăng sao đầy trời.
- Đúng rồi, vừa rồi ngươi không cảm giác được linh lực của nàng ta sao?
- Đúng vậy, linh lực của Ngộ giả đạo tinh tế tỉ mỉ nhu hòa, thu phóng đều có thể đến mức tận cùng. Hành giả đạo quả thật thiếu đi ưu thế này.
- Ta có một bí pháp, có thể dò xét được linh lực.
Ngọc Đỉnh cười hì hì nói.
- A?
Ngọc Đỉnh cúi đầu xuống, cười híp mắt lôi từ trong tay áo ra một cái đĩa tròn cỡ chừng bàn tay:
- Lúc vừa mới bắt đầu tu tiên, năng lực cảm giác linh lực của ta chênh lệch không ít so với các sư huynh đệ, mặc dù sau này tiến lên Hóa Thần thì vẫn kém hơn bọn họ một chút. Cho nên ta bèn làm cái này.
Nhận lấy cái đĩa tròn mà Ngọc Đỉnh đưa tới, khỉ đá soi nó dưới bóng trăng nhìn ngó.
Thứ đó như một cái đĩa bằng gỗ, có một mặt hơi nhọn hơn, bên trong có hình bát quái, xung quanh ẩn hiện hoa văn pháp trận màu đỏ.
Dưới ánh trăng, những đường hoa văn này lấp lóe ánh sáng.
- Thứ này... làm sao dò xét được?
Ngọc Đỉnh cầm lấy cái đĩa tròn trên tay khỉ đá về, đưa mặt góc nhọn nhắm về hướng khỉ đá, nói:
Nói xong, một tay ông ta đặt lên hình thái cực đồ. Lập tức hoa văn pháp trận màu đỏ xung quanh như có sinh mệnh bắt đầu xoay tròn. Các nét bút họa hình thành quẻ tượng cũng nhanh chóng lập loè.
Chốc lát sau, ánh sáng trên quẻ tượng kia cơ bản đã được cố định. Chẳng qua là một quẻ trong đó vẫn có tiếp tục chớp động qua lại.
- Xem hiểu rồi. Linh lực của ta là năm trăm mười đến năm trăm ba mươi.
Câu này vừa nói ra lại khiến Ngọc Đỉnh kinh ngạc, vội chỉ vào đĩa tròn vặn hỏi lại:
- Ngươi thật xem hiểu hả?
- Phía trên này chính là con số? Đúng không?
Khỉ đá hỏi.
- Hắc. Ngộ giả đạo ngươi xem bộ học hành cũng không tệ lắm. Bát quái đồ xem qua cũng rất chuẩn đấy.
Ngọc Đỉnh vui vẻ cười nói:
- Cái này gọi là Tham Linh bàn, tặng cho ngươi đấy.
- Như vậy sao được?
- Không có việc gì, thứ nhỏ nhặt mà thôi, ta làm tiếp cái khác là được.
Khỉ đá không khách khí, bèn nói:
- Vậy ta cảm tạ rồi.
- Kỳ thật thứ này không tệ lắm. Dù cho đối phương ẩn nấp linh lực thế nào đi nữa, chỉ cần bị phần nhọn này nhắm vào, linh lực nhỏ yếu thế nào cũng không thoát được. Chẳng qua là sử dụng nó không thể thuận tiện bằng bản thân tự cảm giác được. Tuy nhiên cũng có ưu thế riêng, đó chính là đo đạc linh lực rất chuẩn xác, không như cảm giác của bản thân chỉ dựa cả vào cảm giác, có sai sót hay không cũng không thể nói rõ được.
- Thật sự là thứ tốt.
Khỉ đá không khỏi khen ngợi một câu, tay nâng niu như thể đang cầm bảo bối.
Ngọc Đỉnh nhìn thấy vậy không khỏi lâng lâng. Những thứ này của ông ta trong mắt giới tu tiên đều là loại bàng môn tả đạo, thậm chí đến cả các sư huynh ông ta cũng không vừa mắt.
Trong lòng nhất thời hưng phấn, ông vỗ vai khỉ đá tươi cười nói:
- Ngươi thích là tốt rồi, những vật nhỏ như vậy ta còn rất nhiều, nếu ngươi thích thì ta sẽ đưa thêm cho ngươi mấy cái. Ha ha ha ha. Dù sao ngươi còn phải ở lại đây một thời gian, Ngộ giả đạo ngươi cũng có một chút nền tảng, sách trong động phủ của ta ngươi có thể tùy ý đọc. Học thêm vài thứ cũng không phải chuyện xấu.
Có lời của Ngọc Đỉnh, sinh hoạt mấy ngày tiếp theo của khỉ đá trở nên phong phú không ít.
Sách vở và đồ đạc của Ngọc Đỉnh trong Kim Hà động vốn chất đống lộn xộn, từ khi Dương Thiền đến bỗng trở nên sạch sẽ hơn nhiều, từng thứ một sắp xếp cất gọn.
Mà khỉ đá cũng một phen tìm được rất nhiều đồ vật không giống ở Tà Nguyệt Tam Tinh động.
Ngọc Đỉnh bị các sư huynh đệ kỳ thị, thậm chí trước cửa động hiếm người qua lại cũng không phải là không có lý do. Những đồ vật của ông ta nếu so với chuẩn mực thì đều là những phát minh nhỏ thuộc về bàng môn tả đạo.
Thật ra tư chất Ngọc Đỉnh không chênh lệch nhiều, chẳng qua tâm tư hoàn toàn không đặt ở việc gia tăng tu vi, mà cực kỳ coi trọng pháp trận pháp bảo. Hơn nữa phần lớn những tác phẩm của ông ta không phải dùng đến vật liệu khoáng cổ tuyệt kim gì cả, mà chỉ mà lợi dụng một vài vật phẩm bình thường mà thôi.
Đương nhiên, uy lực gì gì đó thì cũng có thể coi là tạm được.
Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi đi, sự kiện vừa rồi cũng cứ như vậy mà trôi qua. Nửa tháng sau, khỉ đá thoáng nhắc Lăng Vân Tử cần phải trở về, chỉ nghe Lăng Vân Tử tùy tiện trả lời một câu:
- Vẫn chưa đến lúc, ở thêm vài ngày.
Chỉ trả lời qua loa tắc trách, rồi mỗi ngày lại đánh cờ uống rượu cùng Ngọc Đỉnh.
Trong lòng khỉ đá đều luôn nhớ về Tà Nguyệt Tam Tinh động, chính xác ra là nhớ đến Tu Bồ Đề, nhớ đến bảy mươi hai biến và Cân Đẩu Vân.
Nhưng mà nếu Lăng Vân Tử nói thời điểm còn chưa tới, thì cứ chờ một chút vậy.
Đảo mắt một tháng trôi qua, khỉ đá nhịn không được lại đến trước mặt Lăng Vân Tử hỏi lần nữa. Lần này lời của Lăng Vân Tử lại biến thành:
- Còn chưa nhận được thư trả lời của Thái Ất chân nhân kia mà.
Vì vậy, lại qua một tháng, thư đã đến. Thái Ất chân nhân trực tiếp phái người đưa đến Kim Hà động. Đạo đồ đưa thư đến còn nói sư tổ hắn đợi Lăng Vân Tử hồi lâu mà vẫn không thấy Lăng Vân Tử đi qua, cho nên đành phải phái người đưa tới.
Đây coi như là cảm thấy một đoàn người nán lại núi Côn Lôn quá lâu, biến tướng thành hạ lệnh trục khách rồi. Khỉ đá nghĩ vậy.
Thu được thư trả lời rồi, nhưng Lăng Vân Tử vẫn không thèm dịch cái mông đi.
- Còn muốn làm gì nữa?
Khỉ đá không khỏi hỏi.
Nếu chỉ là bảy mươi hai biến và Cân Đẩu Vân thì cũng thôi, khỉ đá chờ mong chính là Tu Bồ Đề dùng cách gì để khỉ đá có cảnh giới Nạp Thần lại có thể học được đạo pháp của cảnh giới Luyện Thần kia đấy.
Lăng Vân Tử lại không quản khỉ đá lo lắng thế nào, dùng đủ loại lý do qua loa thoái thác.
Cứ trơ ra như thế, khỉ đá chỉ sợ sang năm sau hắn sẽ học xong bảy mươi hai biến ở đây rồi mới trở về mất.
Đừng quên, Ngọc Đỉnh chân nhân cũng biết bảy mươi hai biến. Quan trọng nhất là, ông ta đặc biệt rất dễ nói chuyện.
Điều này không khỏi khiến khỉ đá bắt đầu nghi hoặc, có phải mình giống như lời Dương Thiền nói hay không? Đó là bái sai sư phụ rồi.
Một ngày sáng sớm sau ba tháng kể từ khi đi vào núi Côn Lôn, khỉ đá đang tu tập côn pháp bên ngoài động.
Đột nhiên, một tràng tiếng trống từ trên trời truyền đến.
Khỉ đá cứng đờ người, đứng nguyên tại chỗ, thẳng người nghe ngóng.
"Đây là... trống trận?" Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu, khỉ đá lập tức lắp bắp kinh hãi.