Đại Bát Hầu

Chương 70



Dịch giả: jieun110498
Biên: †Ares†

Băng qua núi non hiểm trở, khỉ đá chạy điên cuồng theo Dương Thiền.

Ở phía sau bọn họ là tiếng thét gào của vô số thiên binh. Một chùm tín hiệu phóng lên trời, nổ bùng, thấy rõ khói màu đỏ. Xa xa, chiến hạm nổi trống trận, thổi kèn lệnh.

Vô số bóng người theo chiến hạm bay lên trời, lại có càng nhiều thiên binh đuổi tới, dày đặc giống như một bầy ong.

Khỉ đá quay đầu, phát hiện Dương Thiền đang bay cạnh mình sắc mặt nặng nề khó tả.

Phía sau nàng, khói vàng từ từ tan đi, sáu bảy thiên binh thiên tướng trúng độc không sâu đã dang rộng cánh đuổi theo hai người.

Xoay người, Dương Thiền nhìn chằm chằm sáu bảy bóng người giáp bạc đang đuổi theo từ xa, quát:

- Chạy.

- Cái gì?

- Ta bảo ngươi chạy! Dùng thuật ẩn khí lão đầu dạy ngươi, đừng theo đường núi, chạy được bao nhiêu hay bấy nhiêu, tuyệt đối đừng trở về! Ta sẽ đi tìm ngươi!

Ánh mắt Dương Thiền mang theo vẻ kiên định.

Lấy dây cột tóc xuống buộc chắc vào ống tay áo mình, nàng từ từ bay lên cao hơn, mấy chục loại pháp khí được tế ra.

- Ta thực sự không thể cận chiến, nhưng đã có khoảng cách, mấy tên như thế còn không đủ để ta làm món ăn!

Ngay sau đó, trong ánh mắt kinh hãi của khỉ đá, nàng bay vút lên.

Ba viên đá bay lên trời kết thành hình tam giác, bên trong ẩn hiện một một tấm chắn hình tròn, có khắc kỳ lân.

Thanh kiếm bay khỏi tay nàng, trong nháy mắt tách ra thành trăm thanh kiếm nhỏ, kết thành kiếm trận.

Một sợi dây thừng bay lên trời, nhanh chóng biến lớn, hóa thành một con rắn lớn dài mười trượng.

Mấy chục hạt đậu rơi xuống mặt đất, cắm vào đất, mấy chục quái vật cây vung những dây leo dài chui từ dưới đất lên.

Một tấm thảm lông lộng lẫy bay lên, xoay tròn, trên mặt đất sáng lên pháp trận màu đỏ.

Chiếc khăn lông chồn trắng khoác trên vai lặng lẽ tách rời, hóa thành hai con cáo chín đuôi trắng đáp xuống mặt đất, khe khẽ gầm gừ.

...

Phía sau Dương Thiền, đôi cánh trắng mờ ảo mở ra. Nàng dùng hai ngón tay kẹp một phiến lá xanh đặt vào trong miệng. Một giai điệu êm tai vang vọng khắp sơn cốc, các pháp khí tựa như được đánh thức.

Ánh sáng bảy màu chiếu rọi phía chân trời.

Đó là hào quang mỗi lúc một chói mắt của Bảo Liên đăng ở phía sau.

Lúc này, Dương Thiền như Chiến thần từ trên trời giáng xuống.

Cảnh tượng này khiến khỉ đá không khỏi mở to hai mắt nhìn.

"Nha đầu kia tâm tư còn nặng hơn ca ca của mình, một lòng chỉ nghĩ báo thù. Dương Tiễn mặc dù cũng muốn báo thù, nhưng tu Hành giả đạo cũng không có chuyện gì, trái lại thành động lực. Mà Dương Thiền... Nói về dược lý, đan phương, thuật luyện khí, nó thật sự là tinh thông. Cả ta cũng không dám nói lĩnh ngộ nhiều những thứ đó hơn nó."

Đến lúc này, hắn mới hiểu được hàm ý trong lời nói của Ngọc Đỉnh.

Thời gian nghìn năm, nghìn năm chinh chiến, ngoại trừ không thể tăng lên tu vi, luyện đan, luyện khí, ngự thuật, nàng sớm đã tu hành tới cực hạn các loại pháp môn Ngộ giả đạo.

Cho dù ở trong Tà Nguyệt Tam Tinh động, Tu Bồ Đề cũng không cách nào hoàn toàn tính toán bước tiếp theo của nàng.

Khỉ đá dừng bước, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn tất cả chuyện này, nhìn bóng lưng lơ lửng của Dương Thiền.

Cô gái trước mắt hắn, có ánh mắt kiên nghị của ngàn năm chiến hỏa tẩy lễ.

Xa xa, binh tướng đuổi đến nhìn thấy cảnh tượng này nhất thời há hốc mồm, tốc độ chậm lại, lưỡng lự không biết liệu có nên tiếp tục đi tới.

- Cô... không đi sao?

Gió lướt qua mái tóc dài của Dương Thiền, mặt nàng từ từ lộ ra nét mỉm cười:

- Nhất định phải có người ngăn trở. Đây đều là những đối thủ cũ, ta rất quen thuộc đấu pháp của bọn họ.

- Vậy cô tính thế nào?

- Yên tâm, ta sẽ không làm việc mà không nắm chắc.

Dương Thiền quay đầu phía khỉ đá, cười thản nhiên:

- Trong tình huống xấu nhất, ta còn có một ca ca. Mà ngươi, nếu bị bắt thì xong đời.

Khỉ đá không đành lòng nhìn thẳng vẻ mặt bình thản của nàng.

Muốn bỏ lại Dương Thiền để chạy trốn sao?

Hắn không khỏi ngây người.

Thiên binh đuổi tới vẫn không dám tiến, nhưng xa xa trên bầu trời, vô số thiên binh bay lên từ chiến hạm đã giương cánh lượn không bay đến, số lượng nhiều tới che khuất cả bầu trời.

- Nhanh lên, đừng có dài dòng lề mề. Ta đã đánh với đám người này vô số lần, biết phải đối phó thế nào.

Dương Thiền ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:

- Chỉ cần ngươi nhớ lời hứa của mình là được, lát nữa ta sẽ đi tìm ngươi.

Đã không còn thời gian do dự, khỉ đá biết Dương Thiền nói đúng.

Nhất định phải có người cản phía sau, mà người đó không có khả năng là khỉ đá, chỉ có thể là Dương Thiền thiện chiến mạnh mẽ, hiểu rõ đối thủ.

Bắt đầu nhấc chân, khỉ đá cắn răng, áp chế không để linh lực của mình dao động, liều mạng chạy như điên.

- Không được chết... Dương Thiền.

Hắn thì thầm nói.

Ở phía sau, một mình Dương Thiền nghênh chiến cả bầu trời giáp bạc.

...

Khi màn đêm buông xuống, vô số thiên binh theo nhóm ba nhóm năm bay trên bầu trời núi Côn Lôn, xung quanh động Kim Hà, thỉnh thoảng chiếu xuống mặt đất vài chùm tia sáng.

Dương Thiền đã bị bắt. Lăng Vân Tử và Thi Vũ Huyên thì bị bao vây trong động Kim Hà. Bên ngoài động có trọng binh canh gác.

Còn về khỉ đá, đám thiên binh truy đuổi cả một buổi chiều, chẳng những không đuổi kịp mà còn bị mất dấu vết của hắn.

Khu vực tìm kiếm mở rộng ra xung quanh phạm vi núi Côn Lôn.

Trong bóng đêm đen như mực, hai thiên binh giơ cao ngọn đuốc đang cháy, bay quanh một góc núi rừng.

Một trong đó tựa như nhìn thấy cái gì, giương cung bắn một mũi tên xuống phía dưới.

- Phát hiện gì sao?

- Không biết, hình như... là hắn. Nhưng hình như lại không phải.

Hai thiên binh liếc nhìn nhau, người còn lại ném cây đuốc trong tay về phía mũi tên bắn tới.

Ngọn đuốc rơi xuống một bãi cỏ xanh, vẫn không ngừng cháy.

Lại bay trên không hai vòng, hai thiên binh mới rút trường đao ra, cẩn thận đáp xuống.

- Không thấy mũi tên của ta, có khi nào bắn trúng không?

- Nhìn xem, trên lá cây này có máu!

Lời vừa dứt, hai thiên binh lập tức dựa lưng vào nhau, căng thẳng nhìn quanh.

Một người trong đó huơ ngọn đuốc chiếu sáng mặt đất:

- Có vết máu, đi qua đó đi.

- Đuổi theo!

Hai người mỗi người đi một bên, nhưng không dám đi quá nhanh vì sợ có mai phục.

Đuổi tới chừng ba bốn mươi trượng, bọn họ thấy một con nai nằm thoi thóp trên đất.

Bụng con nai bị cắm một mũi tên màu bạc, trên lông chim ở đuôi tên có dấu hiệu của thủy quân Thiên Hà.

Nhìn cảnh này, hai thiên binh mới thở phào nhẹ nhõm, buông lỏng trường đao trong tay.

- Hóa ra là con nai.

Một người trong số họ đi qua, giẫm lên bụng nai và lấy tay rút mũi tên, máu tươi bắn lên áo giáp y.

Lau lau đầu mũi tên trên cỏ để xóa vết máu, y lại bỏ mũi tên vào trong ống đựng.

- Ài.... Thật là mệt mỏi. Chỉ vì tìm một con khỉ? Một con khỉ không có tên trên bảng truy nã luôn. Ha ha... Để chúng ta phải khốn khổ đi lục soát. Không phải là vì cho thằng nhãi kia hết giận sao? Đi làm cái việc vô ích này, dĩ vãng còn đâu chứ?

Y thở dài.

- Hiện tại cũng không chỉ đơn giản cho thằng nhãi kia trút giận đâu. Đã chết năm mươi thiên binh, bị thương hơn hai trăm người, trong đó có một thiên tướng cảnh giới Hóa Thần nữa. Không có lý do, trở về nguyên soái cứ thế bỏ qua chắc?

- Ngày hôm nay không phải đã bắt một đứa con gái sao? Không bằng mang ra gánh tội thay?

- Đó là Dương Thiền.

- Dương Thiền?!

Thiên binh kia nhất thời hoảng sợ:

- Dương... Muội muội của Dương Tiễn? Như thế nào lại ở chỗ này?

- Có trời mới biết. Hạm trưởng cũng không có gan xử lí cô ta, nên lấy yêu hầu gánh tội thay, có thể trực tiếp giết chết, trở về nhiều lắm là bị tội chỉ huy bất lực mà thôi. Chứ lấy cô ta gánh tội, Dương Tiễn đại phiên vương kia há lại bỏ qua chắc? Không lật trời mới lạ. Ta thấy không bắt được cô ta mới tốt, bắt được rồi hạm trưởng lại càng đau đầu.

Hai người im lặng một hồi lâu, một người nói:

- Bên kia có tiếng nước, ta qua đó cọ áo giáp. Vết máu này không cọ nhanh sau khó mà xóa nổi. Nguyên soái coi trọng nhất là tác phong trang phục, trở về mà không sạch máu thì thảm.

- Ừ.

Đi trong rừng cây không hề đề phòng, thỉnh thoảng hai người chỉ cầm ngọn đuốc chiếu sáng bên này bên kia.

- Có khi nào con khỉ kia ở chỗ này không nhỉ?

- Chắc là không, cứ làm bộ tìm kiếm thôi. Nếu là ta, khẳng định bây giờ đã chạy trốn ra bên ngoài.

Chờ hai thiên binh đi xa, từ bên trong một bụi cỏ có một bàn tay lông lá duỗi ra, bóp lên thân cây khô tạo thành một vết thật sâu.

Một cơ thể lông lá đứng dậy từ trong bụi cỏ.

Trăng lưỡi liềm ló ra từ những đám mây, chiếu sáng vai khỉ đá, chỉ thấy máu thịt lẫn lộn - đó là kết quả của việc rút mũi tên.