Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây

Chương 40: Tg2, hệ thống trở lại



Mạch Ly không hề cảm thấy đau đớn chút nào hết, bởi vì khi đó cô đã mất đi ý thức rồi. Chỉ nhớ chiếc xe này đâm vào một chiếc xe con khác, nhưng do Kim Triền Húc đã chắn hết cho cô rồi nên cô chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng và bản thân đã lâm vào một trận hôn mê sâu.

Sau đó cô chỉ nghe thấy tiếng la hét của người đi đường, tiếng còi xe cấp cứu, không chỉ vậy, âm thanh lo lắng của người đàn ông kia cũng truyền vào tai cô, không sót một chữ.

Kim Triền Húc dù đã bị thương nặng nhưng vẫn ôm chặt lấy cô, thì thầm bên tai cô mấy lời an ủi ngọt ngào.

“A Ly em đừng lo, anh nhất định sẽ bảo vệ em thật chu đáo mà.”

Tiếng còi xe cứu thương sau đó đã vang lên lấn át đi tất cả.

Khi Mạch Ly tỉnh lại lần nữa, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, có vẻ như những chỗ bị thương không nhiều và cũng không nặng, chỉ xước xát một chút và được băng bó kĩ càng rồi.

Cô ngẩng đầu nhìn lên, trần nhà trắng toát báo cho cô biết rằng hiện tại cô đang ở bệnh viện, cùng lúc đó, bên tai cô vang lên một âm thanh máy móc quen thuộc.

Là hệ thống!

Nó đã về rồi.

[Ký chủ rất thương mến, bổn hệ thống đã trở lại rồi đây!]

Sau bao nhiêu ngày tháng sau lần mà nó báo lỗi đó, nó đã trở về rồi.

“Cậu đã đi đâu đó?”

Cô thực tình rất lo lắng cho nó, bởi vì nếu như không có nó, cô làm thế nào có thể hoàn thành đủ 3 nhiệm vụ để quay lại thế giới thật với gia đình của mình đây?



[Rất xin lỗi kí chủ, không biết phía tổng bộ có vấn đề gì mà tất cả các hệ thống xuyên thanh đều bị rà soát và gặp lỗi diện rộng, may mắn là virut đã được xử lí xong, tất cả đều ổn, từ nay tôi lại tiếp tục đồng hành cùng kí chủ.]

Không biết có phải do ảo giác của cô hay không mà lần trở lại này hệ thống thân thiện và nhiệt tình hơn rất nhiều, chỉ có điều cô sớm ném nó ra sau đầu, dù sao thì nhiệm vụ quan trọng hơn.

[Tôi sẽ đo lường mức độ hoàn thành nhiệm vụ cứu vớt nhân vật phụ của kí chủ… hệ thống đo lường bắt đầu hoạt động… 5… 4… 3… 2… 1… đo lường hoàn tất, chúc mừng kí chủ, nhiệm vụ hiện tại đã được 0,1%…]

Mạch Ly cảm thấy tai mình bị điếc thật rồi, nếu không tại sao cô lại nghe ra con số kinh khủng như thế.

“Cái gì? Con số là bao nhiêu?”

[0,1% chưa ký chủ thương mến.]

“Không phải là chưa quét xong virut đó chứ?”

Hệ thống Thập Toàn Thập Mỹ nghe thấy vậy thì cực kì không vui, nó hứ một tiếng rồi nói bằng giọng tủi thân.

[Ký chủ, hệ thống số 666 đây là hệ thống được chủ thần đánh giá cao nhất trong các hệ thống, không thể nào có lỗi được, con số kia là con số chính xác thật đấy.]

Nhưng mà nhiệm vụ không phải đã gần đến hồi kết rồi sao? Làm sao con số có thể thấp như thế được kia chứ?

Tạm thời dẹp nó qua một bên, Mạch Ly đành tự an ủi bản thân rằng có thể đến ngày mai con số sẽ tăng lên thôi, cứ tin là vậy đi.

Cô hít một hơi thật sâu rồi ngồi dậy, hỏi hệ thống.



“Hiện tại nam phụ sao rồi?”

[Kim Triền Húc đã được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật, tuy hiện tại còn hôn mê nhưng vết thương không quá nghiêm trọng, ngoại trừ việc gẫy chân phải ngồi xe lăn ra thì mọi thứ đều ổn.]

Mạch Ly thực sự không cười nổi.

“Như vậy còn gọi là ổn?”

"Vậy còn nam chính nguyên tác thì sao?

[Trước khi bị xe đụng nam phụ đã cho người tìm nam chính và ép gã ta vào cục cảnh sát ngồi uống nước chè rồi, nhưng do hiện tại nam chính vẫn còn hào quang của nhân vật chính nên vẫn trốn được một kiếp, tiếp theo đó nam chính nguyên tác Mục Tinh Lăng nhất định sẽ tung ra đòn kết liễu cuối cùng, chỉ có điều kết liễu Kim Triền Húc hay tự kết liễu mình thì còn chưa rõ.]

Nghe vậy Mạch Ly liền nhíu mày, cô chống tay xuống giường, hệ thống biết cô muốn đi thăm người đàn ông của cô nên không ngăn cản, thậm chí nó còn rất vui vẻ như được người ta cho xem trộm phim người lớn vậy.

Mạch Ly đến phòng bệnh của Kim tổng, sau khi chào hỏi với đám vệ sĩ đang canh cửa ở ngoài liền đi vào. Nhìn thấy người đàn ông đang nằm trên giường bệnh với sắc mặt hơi tái, cô bỗng cảm thấy trái tim rung rinh. Không thể không nói, cảm giác được người ta ôm vào trong lòng bảo vệ tuyệt đối lúc nguy cấp nhất là điều khó diễn tả thành lời.

Cô đi đến gần giường bệnh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường. Nhìn ngắm khuôn mặt của người đàn ông kia, cô thở dài.

Cô biết Kim Triền Húc rất lợi hại, nhưng cô cũng sợ hào quang nhân vật chính của Mục Tinh Lăng sẽ đánh bại người đàn ông này.

Mục Tinh Lăng là kẻ âm hiểm tàn nhẫn, cô sợ thủ đoạn của gã ta sẽ thành công, lần này như vậy, lần sau ai biết liệu Kim Triền Húc có tránh được hay không?

Xuất thần trong một thời gian dài, cô không hề biết bản thân đã nhìn ngắm khuôn mặt người đàn ông này trong bao lâu, chỉ biết khi bàn tay cuả người đàn ông kia duỗi ra nắm lấy tay cô cô mới hoàn hồn.

“Có phải cảm thấy người đàn ông của em rất đẹp trai hay không?”