Đại Boss Phúc Hắc

Chương 2: Anh là thụ ?



Ngày hôm sau,lúc Cố Mộc Hy thức giấc đã hơn 10h sáng,cô lờ mờ nhìn trần nhà xám xịt.

Gì thế này,cả người cô như rụng rời.

Đầu óc Cố Mộc Hy dần dần tua lại những đoạn kí ức từ vụn vặt đến rõ ràng.

Chết rồi,cô phải làm sao giờ,tốn tiền chết mất,tên trai bao kia soái ca đến thế cơ mà,chắc giá cũng khá cao.

À mà khoan,cô đâu tình nguyện,gã trai bao kia còn cưỡng bức cô,hừ,cô phải nói lí lẽ với được.

Cố Mộc Hy bước xuống giường,cả người liền lảo đảo,phía dưới đau thật.

Tên khốn nạn,trên người cô cũng toàn những vết xanh tím vô cùng bắt mắt.

Anh ta đi đâu rồi,Cố Mộc Hy vào nhà tắm cũng không thấy anh ta đâu.

"Thôi thì kệ vậy,ai bảo anh ta không có ở đây,không thể trách mình ăn quỵt được."Cô mạnh mồm nhanh chóng rời khỏi hiện trường.

....

"Cố Mộc Hy,tối qua cậu chết đâu hả."Cố Mộc Hy về nhà liền thấy Bối Mễ Mễ tức tối xông ra,trên tay còn cầm theo đôi đũa,hẳn là đang nấu ăn.

"Mễ Mễ."Cô thấy ấm ức vô cùng,cô bị bạn trai phản bội,lại còn bị gã trai bao ăn sạch,trời quả thực bất công với cô mà.

"Tiểu Hy,sao vậy,tớ xin lỗi,tớ không nên hét lên với cậu.Ôi,ôi,đừng khóc."

"Tên khốn Từ Huân phản bội tớ,anh ta cùng em gái tớ ở cùng chỗ."

"Sao,tớ đi gặp anh ta,tớ phải băm vằm anh ta,thả cho cá ăn."Bối Mễ Mễ nghe thấy liền hùng hổ muốn đi thật.

"Mễ Mễ,đừng đi,tớ không muốn dính líu đến anh ta nữa,cả hai bọn họ."Cô nhớ lại cảnh tượng tối qua,trong lòng không ngừng nhói đau,cô và anh ta cũng đã bên nhau những 5 năm.

"Tiểu Hy,ngoan,loại đàn ông như vậy không đáng để cậu yêu,coi anh ta như chó đi,không nuôi thì vứt,không thèm."

"Hảo,hảo,tớ vứt,không thèm anh ta nữa."Cô nghe Mễ Mễ nói,cũng bổng dưng bật cười,cô nàng này luôn rất độc miệng.

"Vào nhà thôi,tớ nấu món ngon cho cậu,mừng cậu vứt bỏ một con chó phản chủ."Bối Mễ Mễ ở chung với cô từ thời học đại học đến giờ,tình cảm còn hơn hẳn chị em.

Chiều lại,Cố Mộc Hy ngủ liền một giấc đến tối,cô đói bụng liền tỉnh dậy.Đêm nay,Mễ Mễ lại phải trực đêm,bữa tối cô phải lo rồi.

Cố Mộc Hy nhìn cơn mưa phùn phùn tạt nhẹ vào cữa kính,thôi thì ra ngoài kiếm gì ăn vậy.

Cô mang một chiếc ô màu vàng nhạt,mái tóc xõa bù xù định bụng đến quán mì gần đó.

"Á...."Một chiếc xe đen bóng loáng chạy nhanh qua,bắn hết nước lên người cô,ướt sũng cả chiếc áo.

"Xuống xe ngay cho tôi."Cô thấy tài xế chiếc xe dừng lại,liền hùng hổ tiến lên phía trước,la hét đập vào cữa xe.

Người tài xế mỡ cữa vội bước xuống "Muốn bao nhiêu?"Anh ta có vóc người cao ráo,khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng.

"Đi đứng kiểu gì vậy hả?Nực cười,muốn bao nhiêu?Anh nghĩ có tiền là giải quyết được sao."Cô vênh mặt lên,trừng mắt nhìn anh ta.

"Nhiêu đây đủ chưa?"Anh ta tỏ vẽ khó chịu,rút ra một xấp tiền đưa cho cô.

Cố Mộc Hy tức xì khói,liền không nhanh không chậm đá mạnh vào chân anh ta,khiến người đàn ông cao lớn phải khụy xuống,mặt mũi tái xanh,không đau mới lạ.

"Cô...cô..."

"Sao,đau chứ gì?Đáng đời đồ khốn nhà anh,tưởng tiền là ngon à."Nói vậy thôi,tiền đương nhiên là ngon rồi.

"Cô nghĩ sao."Một người đàn ông từ sau xe bước xuống,anh ta một thân tây trang rất nghiêm chỉnh,vóc người rất cao lớn.

"Các anh bắn nước lên người tôi đương nhiên phải xi...."Khi cô thấy rõ gương mặt người đàn ông thì lời nói cũng thu lại vào bụng,là hắn,gã trai bao soái ca đó.

Chết thật,không phải đòi tiền cô chứ.

Cô trợn trừng mắt,một giây sau liền quay người chạy nhanh đi,không một lần quay đầu.

Vận tốc cũng nhanh thật đấy,mưa thế này chạy nhanh như vậy chắc thể lực cũng khá tốt.

Lãnh Thiên Kiệt nhìn bộ dạng cô gái chạy mất hút,làm gì sợ anh thế chứ,không phải đêm qua còn muốn bao anh sao?

"giám đốc,cô ta thế nà sợ anh."Tên trợ lí vẫn ôm chân,nhìn cô gái chạy chối chết mà ngạc nhiên.

"Đi thôi."Anh khẽ cong môi,tay đút vào túi quần.

Cố Mộc Hy đang thở hổn hển,lại bắt gặp một cảnh tượng thật chói mắt.

Một cô gái xinh đẹp dịu dàng đang choàng tay người đàn ông,cô ta mỉm cười nói với người đàn ông gì đó,anh ta liền véo má cô xoay người vào trong siêu thị.

Cố Mộc Hy vẫn ung dung đi lướt qua,coi như không thấy gì.

"Chị."

"Cô gọi tôi."Cô xoay người,nhịn người em gái "thân yêu" của mình.

"Không phải chị vẫn là chị tôi sao,điều này tôi làm sao cấm được."

"Ô,vậy sao,nào,có việc gì không em gái."Cô đút một tay vào túi áo,vẽ mặt có phần kiêu ngạo.

"Chị tốt nhất đừng níu kéo anh Từ Huân nữa,anh ấy giờ là của tôi."

"Ô,không phải từ 5 năm trước đã là của cô rồi sao?Loại như vậy,tôi không thèm níu kéo,cũng không mắc mớ gì phải níu kéo."

"Đúng vậy,anh ấy đã chán gét chị từ trước,một người con gái thật vô vị nhàm chán."Cố An Tư liếc xéo cô,ánh mắt vô cùng chăm chọc.

"Hừ,chỉ có cô tình nguyện nằm dưới thân anh ta thì anh ta mới thấy không nhàm chán đúng không?"Cô cười,tiếng cười như len lõi vào trong lòng,rất đau.

"Chị...."

Cố An Tư tức giận vung tay muốn tát lên mặt cô,nào ngờ cô ta liền ngã xuống đất,hét lên một tiếng.

Cùng lúc đó Từ Huân cũng từ trong siêu thị chạy ra,vô cùng hớt hải.

Cố Mộc Hy nhếch miệng,cái tình tiết này sao quen thế,giống ngôn tình cẩu huyết thật.Không sao,nếu như vậy cô là nữ chính à há,còn nam chính đâu,lúc này mà xuất hiện thì hay biết mấy.

"Cô....Cố Mộc Hy,cô đừng quá đáng,sao cô đẩy cô ấy chứ."

"Huân,em không sao,chị ấy chắc tức giận quá thôi."

Cẩu huyết,quá cẩu huyết.Cố Mộc Hy vẫn đứng lặng thinh nhìn hai con người tình tứ,thầm nhủ bụng đói rồi.

"Cố Mộc Hy,cô nghe cho rõ đây,người tôi yêu là An Tư,trước đây làm người yêu cô vì thấy cô khá ngây thơ trong sáng,không ngờ cô lại là người như vậy."Anh ta ôm lấy Cố An Tư vào lòng,tức giận quát vào mặt cô.

"Xong chưa?"Cô lạnh nhạt hỏi,bà đây đâu rảnh.

"Cô đừng quá đáng,cô mà còn dám đụng tay với An Tư,tôi sẽ không khách khí.Không hiểu sao,tôi lại lãng phí thanh xuân trước đó đi yêu cô cơ chứ."

"Hai người tình tứ diễn xong chưa,tôi đây đói bụng rồi."Cô nói xong liền xoay lưng,có một giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên khuôn mặt nhỏ nhắn tưởng như quật cường.Ít ra,cô đã từng yêu sâu đậm anh ta.

Cố Mộc Hy không còn tâm trạng ăn uống gì nữa,cô về nhà liền vào phòng.

"Sáng mai tỉnh dậy,trong cuộc đời của Cố Mộc Hy sẽ không có hai từ Từ Huân."Cô hét to ra ngoài cữa sổ,liền thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều.

Cố Mộc Hy hôm nay ăn mặc xinh đẹp đến phỏng vấn.Cô có bằng cấp rất tốt,cũng nhờ người anh tốt bụng cấp cho thôi,ai bảo anh ấy thương người em gái như cô.

Cô phấn khởi ngước nhìn công ti lớn trước mặt – Lãnh Thị.

Cố Mộc Hy đến từ rất sớm,nên giờ phải ngây ngốc ngồi đợi ở tiền sảnh.

Lãnh Thiên Kiệt cả đêm qua đều ở công ti giải quyết công việc.

Sáng sớm anh đã về khác sạn tắm rữa,rồi liền quay lại công ti.

Lãnh Thiên Kiệt nhíu mày nhìn cô gái hết sức quen mắt đang ngồi chống cầm gần đó,gương mặt rất phấn khởi.Anh đi lại.

Cố Mộc Hy nhìn thấy đôi giày da bóng loáng dưới ánh mắt đang cụp xuống.

Cô tò mò ngước nhìn xém chút nữa sặc không khí.

"Anh,gã trai bao..."Cô chỉ tay vào người anh,nhìn gương mặt tuấn tú đến phi phàm trước mặt.

"Hửm,sao nào,hôm đó sao chạy nhanh thế?"Anh cười,nụ cười lại càng thêm chói mắt.

"Anh đến đây làm gì cơ chứ,tôi...tôi sẽ trả tiền cho anh sau.Hôm nay,tôi còn phải phỏng vấn,đừng làm loạn được không?"Cô tiến sát lại gần anh,nhóm chân nói nhỏ vào tai anh.

"Phỏng vấn?"Anh lại cười.

"Anh cũng đến phỏng vấn à,không hay đâu?"Cô lại nói,gã này nhìn phong độ ngời ngời như thế lỡ đâu cướp việc của cô thì sao,phải đuổi đi.

"Sao lại không hay."Anh ngồi xuống ghế,tiện thể đưa tay tao nhã vén tay áo sơ mi trắng cao lên.

"Anh không nghe nói gì sao.Tổng tài ở đây là một tên vô cùng biến thái.Anh ta không có hứng thú với con gái,chỉ có hứng thú với loại mỹ nam thôi.Mà anh xem,anh lại đẹp trai như vậy,tôi e..."

Anh ngưng động tác vén tay áo,ngước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp lém lỉnh trước mặt.Cô liều lĩnh lắm.

"Vậy sao,tôi cũng có hứng với con trai,đặc biệt là tổng tài."

"Hả,anh không phải là thụ chứ,nhưng đêm đó...."Nếu là thụ thì sao đêm đó lại cùng cô....

"Thụ?Đêm đó?"Anh day day trán,cái gì xảy ra vậy chứ,tư duy của cô gái này có logic kiểu gì vậy.

"À ừm,tôi phải vào phòng vệ sinh đây.Anh nên nghe lời tôi khuyên,đừng nên đi phỏng vấn nữa."Cô lướt qua anh,vỗ vỗ lên vai anh,lỡ đâu anh nhớ lại đêm đó đòi tiền cô thì sao,nên chuồn.

Lãnh Thiên Kiệt vào thang máy chuyên dụng riêng,nên môi lại nở một nụ cười quái dị.