Đại Boss Phúc Hắc

Chương 20: Yêu sâu đậm



Cố Mộc Hy cùng Lãnh Thiên Kiệt ở lại biệt thự ba mẹ anh một đêm.

Sáng mai họ liền lên xe về thành phố B,nhà của cô.

Anh nói:Cô là vợ anh,anh cũng phải có trách nhiệm về thăm ba mẹ cô.

Thực thì,từ lúc mẹ cô mất,tình cảm cha con cũng theo đó mà nhạt dần.

«Ây do,Tiểu Hy,sao con về thế này,sao không ở đó làm việc.»Vừa vào cửa đã nghe thấy tiếng của mẹ kế.

«Cậu ta là....»Bà lại chuyển ánh mắt dò xét qua người anh.

«Chào mẹ,con là chồng Mộc Hy _ Lãnh Thiên Kiệt.»Anh lịch thiệp đặt quà chuẩn bị trước lên bàn,rồi lại quay sang mẹ kế.

«A,hóa ra là cậu.Thằng khốn,mày là người khiến con rễ tao mất công ti,khiến con gái tao không cưới được chồng.»Bà ta tức tối đấm đánh lên người anh,Cố Mộc Hy ngây ngốc không hiểu gì.

Anh vẫn lặng im,mặc cho bà ta qua tay múa chân.

Anh là có làm gì đâu,chỉ hứng thú thu mua công ti của cha Từ Huân.

Thay Cố Mộc Hy chút giận,gửi tặng Từ Huân vài video của Cố An Tư theo đại gia khác thôi.

«Mẹ,mẹ đừng đánh anh ấy.»Cô nhìn anh lặng im mà sốt ruột,lại không nỡ ôm lấy anh,chịu đòn thay anh.

Lãnh Thiên Kiệt nhìn người con gái ôm chặt hong anh,lại gì tay nắm lấy tay mẹ kế.

«Đừng đánh cô ấy.»Anh là sợ bà đánh phải cô.

«A,lại còn binh nhau.Cố Mộc Hy tuy tôi không phải mẹ ruột cô nhưng tôi đã khi nào ngược đãi cô,sao cô lại hùa theo kẽ thù chống đối tôi.»

«Mẹ,anh ấy là chồng con.»Cô cúi thấp đầu,nhỏ giọng.

«Ý cô là chồng cô hơn mẹ cô sao?»Bà ta như dạy dỗ con cái.

«Cô ấy không biết gì cả,mẹ muốn làm gì cứ giải quyết với con.»Anh ôm cô vào ngực,nhìn người con gái nhỏ nhắn đang cúi thấp đầu mà đau lòng.

«Hai người...hai người có phải đã thông đồng từ trước hại con gái tôi,con rễ tôi.»

«Mẹ,Cố An Tư không gây chuyện thì đã không bị như vậy.»Cô nói không sai,Cố An Tư đúng là loại người ưng gây sự.

«Cô....cô,nó là em gái cô đấy.Cô lại vì người ngoài mà chỉ trích nó,cô có xứng làm chị nó không.»Bà ta chỉ tay vào mặt cô.

«Con không có em gái,chỉ có anh trai.»Đúng vậy,cô không có loại em gái như vậy,hết lần này sang lần khác lại làm hại cô.

«Bốp....»Cái tát lại rơi trên mặt Lãnh Thiên nhiên,anh là đỡ cho cô.

«Có chuyện gì vậy?»Là ba cô,ông mới ra ngoài về.

«Ối...ông xem....ông xem đi,con gái ông tôi nuôi dưỡng bao năm qua.Lại vì người khác mà cãi tôi,còn làm hại em gái nó.»

«Tiểu Hy,bà ấy là mẹ con,sao lại không biết phép tắc như vậy.»Ông đi lại,đỡ lấy mẹ kế cô lại quay sang mắng nhiệt cô.

«Con không làm gì sai.....»Cô nhìn gương mặt còn in dấu tay của anh,nỗi bực tức lại dâng lên đỉnh điểm.

«Mày....Mày....còn cãi.Đồ con mất dạy.»

«Con mất dạy?Ba đã khi nào quan tâm đến con,ba từ lúc đưa mẹ kế về,chưa hề coi như có đứa con gái này.»Đúng vậy,ông chỉ thích chơi đùa,cưng chiều một mình Cố An Tư.

«Cô...sao lúc đó cô không theo anh mày rời đi luôn đi.Nuôi mày khôn lớn để giờ mày hỗn hào.»Bà mẹ kế lại xen lời.

«Đây là tiền thù lao nuôi dưỡng vợ con bao năm qua.Cảm ơn ba và mẹ kế nuôi dạy vợ con.»Nói xong,anh bất mãn kéo cô rời đi,số tiền trong thẻ đủ để nuôi sống bọn họ cả đời.

«Kiệt,em muốn gặp mẹ quá.»Cô lại yếu lòng rúc đầu vào lòng ngực anh,tìm chút hơi thở ấm áp quen thuộc.

Tình nghĩa bao năm qua lại đỗ vỡ tất cả.

Cô nên vui hay buồn đây.

«Hảo,chúng ta thăm mẹ em.»Xe nhanh chóng rời đi,địa điểm đến là nghĩa trang.

Bó hoa cúc trắng được anh cẩn thận đặt lên phần mộ.

Trên bia,nụ cười của người phụ nữ rất đẹp,dịu dàng vô cùng.

«Mẹ,Tiểu Hy đến rồi.Tiểu Hy bất hiếu,giờ mới đến thăm mẹ.»

«Mẹ,mẹ xem,đây là chồng con,anh ấy đẹp trai lắm đúng không ạ.»Lãnh Thiên Kiệt đang thấp hương cũng bất giác cong môi.

«Mẹ,Tiểu Hy lấy chồng rồi,Tiểu Hy có người thân rồi.Mẹ yên tâm nhé.»

Cô nói rất nhiều,phần lớn đều tâm sự những tâm trạng buồn rầu trong lòng.

Lãnh Thiên Kiệt ngồi bên nhìn mắt cô hơi đỏ,cũng thấy chua xót trong lòng.

Cô đôi khi lại rất yếu đuối,mơ hồ cho anh cảm giác muốn bảo vệ.

Anh ôm cô vào lòng,mặc cô còn lãi nhãi không ngừng.

Một lúc sau lại vô cớ thiếp đi,Cố Mộc Hy thì vẫn là Cố Mộc Hy.

«Mẹ yên tâm,con sẽ không để cô ấy tổn thương thêm một lần nào nữa.»Anh nhìn người phụ nữ trên bia mộ,lại dịu dàng hôn lên trán cô,mang theo bao yêu thương sâu đậm.

....

5 năm sau.

Tại sân bay LX,một cậu nhóc 4 tuổi đang níu níu góc áo một người đàn ông cao lớn.

«Chú,chú.»Đôi mắt tròn xe,vô cùng đáng yêu.

«Lạc sao?Sao lại đi một mình thế này.»Hạo Dương đi công tác về,lại vô tình bị một cậu nhóc kéo áo,nhóc con rất mỉm mỉm.

«Cháu lạc mẹ rồi,mẹ sẽ lo lắng.»Cậu bé phồng má,hơi rưng rưng nước mắt,là sợ mẹ mắng.

«Chú dắt cháu đi tìm mẹ,thế nào?»Anh ngồi thấp xuống,ôn nhóc con đứng lên.

«Được ạ,chú tốt bụng.»Cậu bé cười tươi,lại có hai núm đồn tiền đáng yêu.Mễ Mễ của anh cũng có như vậy,rất xinh.

Anh lại nhớ cô rồi.

«Ây,hai bố con để quên cặp này.»Một người phụ nữ trạc tuổi cầm theo cái cặp đuổi theo anh,là cặp của nhóc con.

«Cảm ơn.»Anh không giải thích,chỉ cảm ơn qua loa.

«Con của cậu đáng yêu quá nhỉ,lại giống cậu như in.»

Hạo Dương nhìn sang cậu bé,ừm,cũng rất giống,chỉ là không góc cạnh như anh,lại trùng hợp như vậy.

«Bố?Chú bố là gì ạ?»Cậu nhóc ngây thơ hỏi,đôi mắt trong veo nhìn anh.

«Hạo Kiêu,con đâu rồi.Hạo Kiêu.»Tiếng kêu thất thanh quen thuộc từ đằng sau vọng tới,Hạo Dương bất giác quay đầu.